Xuyên Toa Chư Thiên
Chương 71 : Pháp Nguyên
Người đăng: Oll
.
Sở Dương lựa chọn các chiến lợi phẩm kiếm được ra đổi lấy ba ngàn điểm cống hiến tích lũy, cuối cùng hỏi: "Vương lão, có thể đổi đồ trực tiếp ở chỗ ngươi được không?"
"Có thể!" Vương lão cười nói: "Chỉ cần làm việc theo quy củ, mọi chuyện ở đây ta đều có thể thay mặt làm được. Muốn thứ gì?"
"Vậy thì tốt quá, đỡ phiền phức!" Sở Dương xoa xoa tay, biểu hiện bộ dáng kích động: "Ta muốn Chân Long Phá Khiếu đan, loại đan dược kia thật sự là dùng Chân Long luyện chế ư?"
Vương lão bĩu môi: "Chân Long con mẹ gì, chẳng qua là bỏ chút giao long huyết thôi, nếu thật sự là long huyết, hắc hắc, sao có thể chỉ cần ba trăm điểm tích lũy được? Nói đến Chân Long thì đã rất lâu rồi chưa được ăn, thật hoài niệm."
Sở Dương tắc lưỡi, không khỏi nâng ngón tay cái lên: "Ngài lợi hại, ngay cả Chân Long cũng đã nếm qua!"
Vương lão cười cười, không nhiều lời: "Muốn bao nhiêu?"
"Trước cho ta ba trăm viên đi!"
Sở Dương không khách khí nói.
"Cái gì? Ngươi muốn bao nhiêu?"
Vương lão bống nhiên mở to hai mắt nhìn.
"Chỉ cần ba trăm viên thôi, sao lãi nhi lại ngạc nhiên đến thế chứ?"
Sở Dương khó hiểu nói.
"Không ngạc nhiên cái rắm! Chân Long Phá Khiếu đan mặc dù bình thường nhưng làm gì có chuyện đổi một lần nhiều như thế? Ba trăm viên? Muốn nhiều như thế để làm gì?" Vương lão tức giận nói.
"Ta còn có một muội muội!"
Sở Dương đàng hoàng nói.
"Tử tử thật có tâm!"
Vương lão lộ vẻ tán thành, nhận Ngân ấn từ tay Sở Dương, sau đó sử một chiêu trên chiếc gương cổ phác, Sở Dương liền cảm giác được bên trong biến mất chín vạn điểm tích lũy, chỉ còn thừa lại một vạn ba ngàn.
Chân Long Phá Khiếu đan, một viên ba trăm điểm tích lũy, hối đoái thành hoàng kiêm là ba ngàn lượng, ba trăm viên tương đương với chín mươi vạn lượng hoàng kim, dù là đại gia tộc cũng không chi nổi nhiều như vậy.
Vương lão điểm ngón tay lên trên gương, phía trên lập tức xuất hiện một cái động đen nhánh phun ra từng viên đan dược màu hoàng kim, bị Vương lão lăng không nhiếp trụ, lơ lửng bất động.
Rốt cục phun ra ròng rã ba trăm viên.
"Vương lão, tấm gương này rốt cục là bảo bối gì? Sao thần kỳ như thế?"
Sở Dương cất kỹ đan dược, không khỏi hỏi lần nữa.
Chiếc gương này có thể quét hình, tự động tiến hành tính toán cũng có thể truyền đạt tin tức, lại có thể phun ra vật phẩm, đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn.
"Thứ đồ chơi này dùng đến chán cũng chỉ có chừng đó công năng!" Vương lão không để ý nói: "Tiểu tử, chỉ điểm cho ngươi một chút, muốn nhanh thu hoạch được điểm tích lũy thì phải giết nhiều người bị treo thưởng, mặc khác cũng có thể dùng vật phẩm trân quý để hối đoái, nhưng đó chưa phải là nhanh nhất!"
"Nhanh nhất là làm sao?"
Sở Dương hai mắt sáng lên.
"Công pháp mà trong Hoàng triều không có!" Vương lão híp mắt nói: "Chính ngươi thôi diễn mà thành, hoặc là xuất hiện bên trong di chỉ, hoặc các loại công pháp trấn phái của các đại tông cũng đều cũng có thể hối đoái dược, nếu như ngươi đạt được Lưu Ly Thân quyết của Phệ Đà tự, hắc hắc, ta đảm bảo cả đời ngươi sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện."
Sở Dương khẽ giật mình, đột nhiên hối hận không thôi: "Vậy, vậy Khô Mộc Tâm Kinh?"
"Hắc hắc, ngươi cho rằng vì sao tiểu tử Sở Vân Phi kia lại sảng khoái giới thiệu ngươi thành Tuần sát sứ? Chính là để trả lại phần nhân tình này của ngươi đấy." Vương lão cười quái: "Nếu không phải nhìn ngươi là huyết mạch của Sở thái tổ, nói không chừng người ta đã giết ngươi diệt khẩu rồi chứ làm gì có chuyện để ngươi quan sát Khô Mộc Tâm Kinh? Hắn đã đủ tâm ý, ngươi cũng yên tâm, với cách làm người của tiểu tử kia thì tương lai ngươi sẽ còn nhận được chỗ tốt khác."
"Cũng đúng nhỉ!" Sở Dương hít sâu một hơi, đè xuống ý nghĩ xằng bậy, thản nhiên nói: "Làm người nên biết đủ, nếu không chuyện tốt liền trở thành chuyện xấu."
"Làm người thì phải có thái độ lạc quan như vậy. Không tham mới có thể bình an!"
Vương lão gật đầu.
Sở Dương lại đổi hai trăm viên khí đan, loại bổ khí đan này chuyên bổ sung tiêu hao cho cường giả Tông sư, giá trị năm mươi điểm tích lũy, hắn ròng rã đổi hai trăm viên là tiêu tốn một vạn điểm tích lũy!
Dùng Tử Kim hối đoái điểm tích lũy, triệt để tiêu hao hoàn tất, chỉ còn lại có chiến lợi phẩm hối đoái ba ngàn điểm tích lũy.
Cuối cùng Sở Dương rời khỏi công đức đại sảnh, trực tiếp quay trở lại chỗ ở, hắn không có nghỉ ngơi mà là khoanh chân ngồi xuống, bình tâm ngưng khí điều chỉnh trạng thái. Chỉ mấy hơi thở, tâm thần đã như giếng cổ không gợn sóng.
Sở Dương nuốt xuống một viên Chân Long Phá Khiếu đan, vận chuyển tâm pháp Ngũ Đế Luân Hồi quyền, luyện hóa đan dược.
Lập tức, một cỗ dược lực mạnh mẽ nổ tung trong cơ thể, tựa như một con Chân Long mạnh mẽ húc tới.
"Dược lực thật mãnh liệt!"
Sở Dương thầm sợ hãi thán phục, vội vàng trấn áp dược liệu, ý niệm khống chế, lần theo tâm pháp vận chuyển trong kinh mạch, rốt cục đến trước khiếu huyệt thứ một trăm mười.
OANH!
Nhất cổ tác khí, bình chướng khiếu huyệt bị phá bỏ, chân khí của Sở Dương lập tức tăng vọt một đoạn.
Khiếu huyệt thứ một trăm mười mở ra thành công.
Sau đó, Sở Dương phục dụng một viên bổ khí đan, sau khi luyện hóa xong thì trong khiếu huyệt tràn ngập chân khí, đạt tới trình độ tiểu khí hải, lại lấy tâm thần trấn áp sắp đặt, vân nhuận quy chân, trọn vẹn như một.
Nếu để cho người ngoài biết tốc độ tu luyện của Sở Dương thì không biết sẽ tiện sát bao nhiêu thiên tài.
Mở khiếu huyệt dễ dàng, bổ sung sung mãn cũng dễ dàng, nhưng chân chính thuần hóa chân khí bên trong khiếu huyệt đạt tới phản phác quy chân, điều khiển dễ dàng thì hết sức khó khăn, cần phải rèn luyện trong thời gian dài.
Đặc tính của Khô Mộc Tâm Kinh lại hiện ra.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Tố Trai lâu nghênh đón năm thanh niên tăng nhân, bọn hắn không có ý tứ muốn ăn, thần sắc trang nghiêm, vừa trừng mắt liền dọa lão bản nghênh khách xuýt tí thì nằm xấp, sau đó liền đi thẳng tới khách phòng mà Tuệ Quang từng ở.
"Tuệ Quang sư đệ không nghênh đón chúng ta, ta liền biết hắn nhất định đã bị ngộ hại, quả nhiên không giả!" Tăng nhân cầm đầu giữa mi tâm có một vết sẹo tựa như con mắt thứ ba, không giận tự uy, thậm chí có chút dữ tợn, hắn dò xét gian phòng, nhìn chút máu tươi Tuệ Quang phun ra, lại nhặt một sợi vải lên. "Đây là tâm huyết của Tuệ Quang sư đệ, mảnh vải này có khí tức của đệ tử Thiên Ma tông."
"Thiên Ma tông thật đáng chết!" Một tăng nhân trong đám hét lên: "Pháp Nguyên sư huynh, chúng ta đi diệt bọn hắn!"
"Đệ tử Kim Quang tự chúng ta trong thành nội, dù là đệ tử tục gia hay đệ tử nội môn cũng đều bị giết hầu như không còn. Có thể giết bọn hắn dễ dàng như thế mà không để lộ tin tức thì chỉ có hai khả năng." Pháp Nguyên y nguyên rất tỉnh táo. "Một là Ám vệ của hoàng triều, nhưng với bản tính của bọn hắn thì tuyệt đối sẽ không làm như thế. Vậy khả năng còn lại chỉ có thể là do đệ tử của Thiên Ma tông!"
"Pháp Nguyên sư huynh, liệu sẽ có người giá họa không?"
Tăng nhân tuổi tác nhỏ nhất đưa ra quan điểm khác.
"Không thể loại trừ khả năng này!" Pháp Nguyên mắt lóng lánh: "Nhưng đây khẳng định là do đệ tử Thiên Ma tông làm!"
Bốn tăng nhân khác tựa hồ minh bạch, đều hung hăng gật đầu.
"A Di Đà Phật, ngã phật từ bi, đại ma đầu như thế đệ tử không thể không đại khai sát giới, trấn áp ma đầu!" Pháp Nguyên hòa thượng chắp hai tay niệm phật hiệu. "Tối nay sẽ là thời điểm hàng ma."
Trăng sáng lên cao, lơ lửng giữa trời.
Sở Dương lại mở ra một khiếu huyệt nữa, hắn phát hiện ra một tình huống nghiêm trọng, Chân Long Phá Khiếu đan dường như đã không còn có chút tác dụng nào nữa, khiếu huyệt này chỉ có thể miễn cưỡng mở ra thành công.
"Nếu như thế này thì thật phiền toái."
Hắn nhếch miệng không thôi, đẩy mở cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng, trầm tư một lát, đang nghĩ ngợi đi thỉnh giáo Vương lão thì trong tâm linh đảo ảnh xuất hiện một màn thú vị.
"Ha ha, trò hay như này sao ta có thể bỏ lỡ được?"
Sở Dương cười lạnh, người mặc y phục dạ hành, đạp cửa sổ mà ra, đồng thời mười thanh phi kiếm lặng yên không tiếng động bay về phía các nơi, ẩn nấp không thấy.
Bình luận truyện