Vương Tước Tư Hữu Bảo Bối
Chương 3 : Mèo hoang, em không thoát khỏi tôi đâu.
Người đăng: susublue
Ngày đăng: 16:43 13-08-2018
Vào wattpad của mình để đọc trước chương nha https://www.wattpad.com/user/halina20
----------------------
Trong phòng Tổng thống, lúc này đã có điện lại.
Cung Thiếu Thần đang nằm ôm nơi nào đó bị thương nặng, anh nằm co quắp trên đất một lúc lâu sau mới đỡ đau một chút.
Người phụ nữ kia dám đá vào chỗ đó của anh… Thật đáng chết!
Cung Thiếu Thần đứng dậy gọi điện thoại kêu quản lý khách sạn lên phòng anh.
“Tại sao lúc nãy lại mất điện? Khách sạn nhà họ Cung chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy!”
Không sai, khách sạn Lăng Vân là một trong những sản nghiệp của nhà họ Cung ở nước ngoài – của Hoàng thất ở nước Ninh.
Đầu thế kỷ hai mươi, nước Ninh làm theo nước Anh, Nhật Bản, chính thức thay đổi thể chế thành Quân Chủ Lập hiến.
Những thành viên trong Hoàng thất vẫn luôn ở trong cung điện Nỗ Lạc Y Mạn, mặc dù không tham gia chính trị nhưng vẫn được hưởng vinh quang và địa vị cao lớn, được người dân sùng bái kính yêu, hơn nữa họ còn nắm nguồn tài nguyên dầu mỏ của nước Ninh trong tay.
Bởi vì Quốc Vương đương nhiệm có dòng máu là người Trung Quốc nên đã dùng một chữ tiếng Trung để làm họ cho mình – đó là chữ Cung.
Sau khi Hoàng tộc Cung thị rời khỏi chính trị, với nguồn tài nguyên dầu mỏ họ đã chiếm hữu cả một khu vực kinh tế lớn, đến thế kỷ 21, việc kinh doanh đã phát triển nhanh chóng vượt ra khỏi đế đô.
Khách sạn Lăng Vân cũng chỉ là một trong vô số sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Cung.
Nhưng mà nó lại là khách sạn cao cấp sáu sao duy nhất ở thành phố S này, Lăng Vân cũng được trang bị đầy đủ mọi thiết bị. Trên tầng sáu được lắp đặt ba máy phát điện, dù cả thành phố S này mất điện thì Lăng Vân vẫn không bị ảnh hưởng.
“Thật xin lỗi, Vương tử điện hạ, đều là lỗi của tôi.” Lúc này gương mặt của quản lý khách sạn khó coi hơn trái khổ qua.
Phòng Tổng thống nằm xa phòng đặt máy phát điện, bình thường tuần nào cũng có người kiểm tra kỹ lưỡng, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra vấn đề gì cả.
Ai mà ngờ được, lúc Vương tử điện hạ đến ở thì lại gặp chuyện.
Hơn nữa lại còn chỉ có duy nhất phòng này mất điện, tất cả các phòng khác đều vẫn bình thường, điều này làm bọn họ trở tay không kịp.
Quản lý khách sạn cũng biết tính tình của vị Vương tử điện hạ này nên không dám kiếm cớ bào chữa cho mình, chỉ có thể vội vàng nhận lỗi.
“Chuyện này là ngoài ý muốn, tôi không muốn có lần sau.” Sắc mặt của Cung Thiếu Thần vẫn cực kỳ âm trầm.
“Vâng vâng vâng.” Quản lý khách sạn lập tức cúi đầu, khom lưng trả lời, rồi lại lặng lẽ lau mồ hôi lạnh đầy trên trán, thầm nghĩ mình đã qua được cửa ải khó này rồi.
Nhưng chẳng qua vì đây không phải chuyện mà Cung Thiếu Thần quan tâm!
“Tối hôm nay có một người phụ nữ vào phòng tôi, mau dẫn cô ta tới đây.”
“Hả, phụ nữ nào?” Quản lý khách sạn hơi choáng váng, ông ta chưa từng xếp ai vào hầu hạ Vương tử điện hạ.
Cung Thiếu Thần híp mắt lại: “Không phải ông dàn xếp sao?”
Ông vội vàng lắc đầu như trống hỏi, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Vương tử điện hạ thì cũng biết là ngài đang muốn ăn tươi nuốt sống ông rồi.
Vậy đó là ai?
Cung Thiếu Thần cười lạnh: “Lập tức điều tra cho tôi, tới phòng ghi hình điều tra.”
Đáng chết, hình như lúc đó là cố tình mất điện.
Dáng người của cô ta như thế nào, bao nhiêu tuổi, tên gì, anh đều không biết.
Mèo hoang, tốt nhất em đừng có mưu đồ gì, nếu không…
Trong mắt Cung Thiếu Thần đầy sự tàn bạo.
Động tác của quản lý cũng rất nhanh, không lâu sau đã dẫn người ở phòng giám sát tới.
Người đó nói khoảng tám giờ tối có một người phụ nữ dìu một cô gái bất tỉnh tới cửa phòng.
Chỉ một lát sau, người phụ nữ kia đã bỏ đi.
Chẳng qua hình như người đó né tránh camera giám sát nên ngay cả khuôn mặt cũng bị tóc dài che khuất, còn cô gái hôn mê kia thì luôn cúi thấp đầu, camera cũng không thể khẳng định rõ khuôn mặt của cô ta.
Ba tiếng sau đó thì không có bất cứ ai xuất hiện nữa.
Đến khoảng 11 giờ thì cửa phòng lại mở ra, một bóng người hoảng hốt chạy ra.
Đáng tiếc là lần này camera cũng chỉ ghi lại được gò má của cô gái đó mà thôi, tuy nhiên cũng không được rõ ràng.
Thậm chí quản lý khách sạn còn điều tra cả camera trong thang máy, camera ở sảnh, nhưng nếu không phải gò má thì cũng chỉ là bóng lưng cô ta, khuôn mặt cô ta không hề xuất hiện trước camera.
Nhìn sắc mặt Vương tử điện hạ càng lúc càng âm trầm, quản lý toát mồ hôi lạnh khắp cả người.
Trong giây phút mấu chốt, rốt cuộc trong đầu ông ta cũng nghĩ ra một cách.
“Vương tử điện hạ, chúng ta có thể đăng đoạn video ghi hình của camera giám sát lên mạng, nhờ báo chí tìm người thì chắc sẽ dễ hơn.” Mắt ông ta tỏa sáng, càng nói càng sung: “Chỉ cần cô ta còn sống thì sẽ có người biết cô ta, chúng ta treo phần thưởng hậu hĩnh, tôi không tin là không ai tới báo tin.”
“Cho người của chúng ta đi tìm đi, treo giải thưởng một trăm vạn, phải tìm cho được người phụ nữ đó.” Cung Thiếu Thần lạnh lùng nhìn quản lý khách sạn: “Nếu lần này làm không được thì ông tự biết hậu quả rồi đó.”
Mèo hoang, lần này… Xem em trốn thế nào.
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
link wattpad của mình: https://www.wattpad.com/user/halina20
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện