Võ Chủ Truyền Thuyết
Chương 39 : Quyền đả phú thiếu
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 14:46 09-11-2025
.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Lâm Trần khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn mười mấy vị học viên đang chặn trước mặt. Lâm Trần không biết tên của bọn họ, chỉ nhận ra họ là học viên của ban một.
"Làm gì, ngươi một tên phế vật Võ Hồn tạp cấp Hoàng nho nhỏ, không cố gắng trốn ở trong góc, còn dám đi trêu chọc Đao Tướng." "Còn nữa, ngươi có biết hay không Tô Vũ là nữ nhân mà Lục thiếu gia của chúng ta theo đuổi, ngươi cũng dám đi tới gần nàng, phế vật không biết sống chết." "Phế vật, ta khuyên ngươi một tiếng, sau này đừng tới gần Tô Vũ nữa, nếu không, không cần Đao Tướng xuất thủ, chúng ta liền có thể đánh ngươi thành chó."
Lâm Trần ánh mắt bình tĩnh, trong lòng cảm thấy mấy người trước mắt có chút vô vị, thản nhiên nói: "Nói xong chưa? Nói xong thì nhanh cút đi, đừng cản đường."
"Hừ, ngươi dám bảo chúng ta cút, ngươi có biết hay không chúng ta là ai?" "Đúng vậy, ta là Lý gia Thanh Nham thành, đối tượng ngươi không đắc tội nổi." "Một vị hộ vệ Quách gia của ta liền có thể chém giết ngươi, thông minh một chút đi..."
Lâm Trần không biểu tình, nói: "Lý gia, Quách gia, Vương gia... chưa từng nghe nói qua." Lâm Trần quả thật không biết gì về Lý gia, Vương gia, Lâm Trần vừa tiến vào Thanh Nham thành liền khổ tu, nào có thời gian quan tâm gia tộc nào.
Mấy vị đại thiếu gia nổi giận, ngày thường bọn họ lấy gia tộc của mình làm vinh, thấy một tên phế vật Võ Hồn cấp Hoàng nho nhỏ lại khinh thường gia tộc mà bọn họ tự hào, há có thể khoan nhượng?
Vương Hổ đứng ra, Hồn lực trong cơ thể vận chuyển, một quyền vung ra, gầm thét lên: "Ta hôm nay liền giết ngươi tên tiểu súc sinh."
Lâm Trần ánh mắt phát lạnh, một chưởng duỗi ra, tiếp được quyền kình của Vương Hổ, tay như gọng kìm khổng lồ gắt gao bắt lấy nắm đấm của Vương Hổ. Cảnh Lâm Trần bị đánh bay như trong tưởng tượng của mấy vị phú thiếu không xuất hiện, Lâm Trần như pho tượng bất động, ngược lại Vương Hổ sắc mặt đỏ bừng, liều mạng giãy dụa, nhưng chính là không cách nào thoát khỏi trong tay Lâm Trần.
"Vương Hổ, ngươi làm sao vậy? Ngươi là một Võ Sĩ hậu kỳ, đối phó một tên phế vật Võ Hồn tạp cấp Hoàng, còn chậm như vậy, nhanh chóng giải quyết hắn đi, ta muốn nhìn hắn quỳ gối dưới chân chúng ta."
Vương Hổ sắc mặt đỏ bừng như quả táo, trong lòng có nỗi khổ không nói ra được, gầm thét lên: "Đáng chết, tên phế vật này làm sao lại có lực lượng lớn như vậy? Ta một tu luyện giả thuộc tính thổ Võ Sĩ hậu kỳ thế mà không cách nào thoát khỏi trong tay hắn, không thể nào, không thể nào."
Lâm Trần thần tình bình tĩnh, với chiến lực hiện tại của mình, cảnh giới Võ Sĩ cơ bản đã không có đối thủ.
Lâm Trần một cước đá ra, Vương Hổ như quả bóng da bay ra ngoài, phảng phất như cọng rơm cắm trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Sắc mặt mấy vị phú thiếu thay đổi, Vương Hổ tuy rằng không phải là mạnh nhất trong mấy người, nhưng có bản lĩnh, làm sao lại dễ dàng bại trên tay Lâm Trần như vậy.
Mấy vị phú thiếu trong lòng sinh ra một cỗ bất an, cảm thấy mình hình như đã đá phải tấm sắt, chỉ là tôn nghiêm của con em đại gia tộc không cho phép mình lùi nửa bước. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt giao lưu, không hẹn mà cùng xuất thủ.
Hỏa Cầu Quyền, Băng Trùy Kiếm Khí, Kim Quang Kiếm, Kim Nham Chùy, Phượng Nhận Trảm, Lôi Kích Thuật... Mười mấy đạo võ học oanh tạc mà đến, giết tới trước người Lâm Trần. Trong mắt mấy vị phú thiếu lóe lên một đạo sát khí, bọn họ căn bản không để tính mạng Lâm Trần vào trong mắt, cho dù Lâm Trần chết trong tay bọn họ, dựa vào gia tộc của mình phía sau, cũng có thể bảo vệ bọn họ vô sự, một tên phế vật Võ Hồn tạp cấp Hoàng thì tính là gì?
Lâm Trần cười lạnh một tiếng nói: "Điêu trùng tiểu kỹ," dưới chân Xuyên Vân Ngoa quang mang chợt lóe, Lâm Trần uyển như một trận gió lạnh thổi qua, sau một khắc liền biến mất tại nguyên chỗ.
Lâm Trần mi tâm một đạo hào quang màu xám chợt lóe lên rồi biến mất, Luyện Hồn Nhãn chậm rãi mở ra, chỉ là Hồn lực hiện tại của Lâm Trần quá ít, không cách nào cụ thể hóa Luyện Hồn Nhãn. Trong mắt người thường, trên trán Lâm Trần chỉ là nhiều thêm một đạo hào quang màu xám.
Lâm Trần trước kia đã ở ký túc xá ba ngày, đem bốn thức Luyện Hồn Biến sơ bộ nắm giữ, có thể miễn cưỡng phát huy hiệu quả của Luyện Hồn Biến ở cảnh giới Võ Sĩ.
Lúc ấy Hồn Bảo Bảo nhìn một màn này, âm thầm líu lưỡi, cảm khái ngộ tính của Lâm Trần kinh người. Thiên kiêu bình thường cũng cần một tháng mới có thể nắm giữ, Lâm Trần lại chỉ dùng ba ngày đã học được.
Đúng như Tô Vũ lúc trước đã phán đoán, tư chất của Lâm Trần bình thường, ngộ tính yêu nghiệt.
Trong mắt mấy tên phú thiếu, Lâm Trần như một đạo ảo ảnh xuyên qua võ học của bọn họ, võ học của bọn họ tựa như hư ảo, ngay cả góc áo của Lâm Trần cũng không bị tổn hại.
Trong mắt mấy tên phú thiếu xẹt qua một vẻ mặt không thể tin, kinh hãi nói: "Không thể nào."
Mấy tên phú thiếu không thể tin được, hơn mười người bọn họ liên thủ tấn công Lâm Trần, thế mà không làm gì được Lâm Trần.
Chuyện bọn họ không biết là, võ học của bọn họ dưới Luyện Hồn Nhãn của Lâm Trần, chồng chất sơ hở, Lâm Trần muốn né tránh võ học của bọn họ, bất quá chỉ là một chuyện dễ dàng mà thôi.
Lâm Trần chui vào trong đám phú thiếu, quyền như sơn phong rơi xuống, chân như đuôi rồng vung ra, từng tên phú thiếu một bị đánh bay, ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
"Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết không ta là ai?" "Ta là Lý gia, ngươi không sợ Lý gia báo thù sao?" "Đừng đánh nữa, Lâm Trần đại nhân, đừng đánh nữa."
Trong nháy mắt, mười mấy tên phú thiếu từng người một bị Lâm Trần đánh nằm rạp trên mặt đất kêu rên, mũi xanh mắt sưng, miệng phun máu tươi, không có sức nằm trên mặt đất.
Lâm Trần thấy vậy, lắc đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đối thủ quá yếu rồi.
Mười mấy Võ Sĩ hậu kỳ, trong tay mình thế mà không có chút cơ hội phản kháng. Cố nhiên thực lực của mình mạnh hơn bọn họ, nhưng trong mắt Lâm Trần, đám phú thiếu này căn bản không phát huy được lực lượng của mình, ngay cả tám phần mười cũng không có, lại làm sao có thể là đối thủ của Lâm Trần.
Lâm Trần lắc đầu, trong lòng nói thầm: "Đây chính là những đóa hoa trong nhà kính mà Tô Vũ nói sao? Quả nhiên không chịu nổi một đòn."
Mấy tên phú thiếu ôm vết thương, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trần như nhìn thấy một đầu cự long, tràn đầy sợ hãi. Bọn họ không cách nào tưởng tượng, vì sao bên mình mười mấy Võ Sĩ hậu kỳ lại bại bởi một tên phế vật Võ Sĩ trung kỳ.
Lâm Trần liếc mắt nhìn mọi người một cái, trong lòng cảm giác nặng nề làm sao xử trí bọn họ. Nếu như là ở Thanh Sơn, Lâm Trần đã sớm giết từng người bọn họ rồi, trên Thanh Sơn giảng về kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, không có bốn chữ "tâm từ mềm yếu". Võ Thần học viện có quy định, học viên tranh đấu giữa nhau không thể hạ tử thủ, bất quá nếu cứ như vậy bỏ qua cho họ, hình như quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
Lâm Trần ánh mắt nhắm vào túi trữ vật của phú thiếu, ánh mắt sáng lên, lộ ra một nụ cười. Mười mấy tên phú thiếu nhìn thấy nụ cười của Lâm Trần, lông tơ dựng đứng, tim đập chân run, trong lòng có một cỗ bất an dự cảm.
"Lâm Trần, ngươi muốn làm gì, mau dừng tay." "Buông túi trữ vật của ta xuống, đây chính là toàn thân gia sản của ta." Lâm Trần từng cái từng cái lấy ra túi trữ vật của bọn họ, đặt ở ngang hông của mình, coi là chiến lợi phẩm của mình. Lâm Trần nghe thấy tiếng kêu của mấy vị phú thiếu, trong mắt xẹt qua một đạo hàn quang, một cước đá bay một tên phú thiếu kêu to nhất, lạnh lùng nói: "Ai còn dám ồn ào, kết cục sẽ giống hắn."
Giết gà dọa khỉ quả nhiên hữu hiệu, mấy tên phú thiếu lập tức ngậm miệng lại.
Đám người xung quanh xem một màn trước mắt, chỉ trỏ, nghị luận ồn ào.
"Nhìn kìa, đây không phải mấy thiếu gia của các đại gia tộc Thanh Nham thành sao? Sao lại thê thảm nằm trên mặt đất mặc người xâu xé như vậy?" "Ta vừa rồi vừa vặn nhìn thấy một màn hoàn chỉnh, mấy vị đại thiếu gia muốn giáo huấn Lâm Trần, ngược lại bị Lâm Trần đánh bị thương, bây giờ ngay cả túi trữ vật cũng không giữ được." "Lâm Trần, là tên phế vật Võ Hồn tạp cấp Hoàng kia sao?" "Suỵt, ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng để Lâm Trần nghe thấy, ngay cả mấy tên phú thiếu cũng không phải đối thủ của Lâm Trần, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của Lâm Trần sao?" "Không phải."
Mấy tên phú thiếu mặt đỏ tai hồng, không chỗ tự dung, một màn thê thảm như vậy của bọn họ bị nhiều người nhìn thấy, sau này làm sao có thể đặt chân ở Thanh Nham thành.
"Dừng tay!"
Một đạo thanh âm như sấm bên tai, vang vọng tận trời. Động tác thu vét túi trữ vật của Lâm Trần không tự chủ được dừng lại.
Lâm Trần quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm giác nặng nề, là Tiết Vinh. Trong lòng nói thầm: "Chỉ sợ lại có phiền toái rồi."
Quả nhiên, Tiết Vinh giận dữ hét: "Lâm Trần, ngươi to gan thật đó, công nhiên ở học viện đánh bị thương học viên, cướp đoạt túi trữ vật của học viên, thật là vô lý."
Ánh mắt mấy tên phú thiếu sáng lên, phụ họa nói: "Tiết lão sư, mau cứu ta, chúng ta chào hỏi Lâm Trần, ai ngờ Lâm Trần đột nhiên bạo tẩu đánh người, chúng ta nhất thời không kịp phòng bị, bị Lâm Trần ám toán, bây giờ Lâm Trần ngay cả túi trữ vật của chúng ta cũng không buông tha."
Mấy tên phú thiếu cũng không sợ Lâm Trần, bọn họ nhìn ra Tiết Vinh có ý muốn đối phó Lâm Trần, vội vàng chạy tới nịnh bợ Tiết Vinh, nhân tiện báo vừa rồi mối thù một mũi tên.
Tiết Vinh hài lòng liếc mắt nhìn mấy vị phú thiếu một cái, đối với đáp án của bọn họ rất hài lòng, nghiêm túc nói: "Lâm Trần, bây giờ ngươi còn có gì để nói nữa không, còn không thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn chịu thẩm vấn."
Lâm Trần cười lạnh nói: "Tiết Vinh, ngươi muốn đối phó ta thì cứ nói thẳng, hà tất dùng thủ đoạn ti tiện như vậy? Chẳng lẽ ngươi đối với ước định của chúng ta lại không có tự tin đến vậy sao?"
Tiết Vinh ngữ khí đạm mạc nói: "Ta đối với ước định của chúng ta đương nhiên có tự tin, bất quá ngươi phạm lỗi trước, ta thân là lão sư của Võ Thần học viện, chỉ có thể trước tiên áp tải ngươi trở về."
"Chậm đã!"
Mắt thấy Tiết Vinh muốn xuất thủ, một đạo thanh âm trong trẻo hô lên, vang vọng khắp bốn phía. Tô Vũ từ trong đám người đứng ra, nói: "Tiết lão sư, ngươi không thể mang Lâm Trần đi, hắn là phòng vệ chính đáng."
Tiết Vinh nhíu mày, Tô Vũ lai lịch thần bí, tư chất ưu việt, là dựa vào thiệp mời của Hắc Liên thương hội tiến vào học viện, Tiết Vinh không dám dễ dàng đắc tội, nói: "Học viên Tô Vũ, Lâm Trần đối với mấy vị học viên cùng lớp xuất thủ, chứng cứ xác thực, ngươi làm sao có thể nói hắn là phòng vệ chính đáng."
Tô Vũ khẽ cười một tiếng, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, như bách hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết, trong nháy mắt câu lấy bao nhiêu hồn phách của nam học viên, mê hoặc đến bọn họ thần hồn điên đảo. Tô Vũ cười nói: "Tiết lão sư, nếu như không có chứng cứ, ta sẽ nói bừa sao?"
Tô Vũ đem Hồn lực trong cơ thể rót vào một viên Ảnh Tượng Thạch trong tay. Ảnh Tượng Thạch là một loại đá có thể ghi lại hình ảnh xung quanh xảy ra. Trước đó có học viên đem một màn vừa rồi ghi vào Ảnh Tượng Thạch, chuẩn bị truyền ra ngoài khắp nơi, bị Tô Vũ phát hiện. Khi Tô Vũ phát hiện Tiết Vinh chuẩn bị tìm Lâm Trần gây phiền phức, Tô Vũ vội vàng xuất tiền mua lại. Học viên kia đối mặt với Hồn Tinh dụ dỗ của Tô Vũ, đương nhiên đem Ảnh Tượng Thạch giao ra.
"Làm gì, ngươi một tên phế vật Võ Hồn tạp cấp Hoàng nho nhỏ, không cố gắng trốn ở trong góc, còn dám đi trêu chọc Đao Tướng." "Còn nữa, ngươi có biết hay không Tô Vũ là nữ nhân mà Lục thiếu gia của chúng ta theo đuổi, ngươi cũng dám đi tới gần nàng, phế vật không biết sống chết." "Phế vật, ta khuyên ngươi một tiếng, sau này đừng tới gần Tô Vũ nữa, nếu không, không cần Đao Tướng xuất thủ, chúng ta liền có thể đánh ngươi thành chó." "Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết không ta là ai?" "Ta là Lý gia, ngươi không sợ Lý gia báo thù sao?" "Đừng đánh nữa, Lâm Trần đại nhân, đừng đánh nữa."
Khi Tiết Vinh nhìn thấy một màn này, biết đối phó Lâm Trần không có hy vọng rồi, trước mặt nhiều học viên như vậy, Tiết Vinh cũng không thể mở mắt nói dối.
Tiết Vinh không cam lòng nói: "Đã như vậy, Lâm Trần giáo huấn bọn họ một chút cũng tốt, hà tất xuất thủ cướp đoạt túi trữ vật của bọn họ, một chút cũng không để ý tình nghĩa bạn cùng lớp."
"Cướp cũng tốt."
.
Bình luận truyện