Vạn Yêu Thánh Tổ

Chương 7 : Cưỡng Xông Vương Phủ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 14:43 09-11-2025

.
"Tiểu súc sinh, đi đâu!" Hạ Bắc giận dữ hét, nhấc kiếm lại muốn đi chặn giết Hạng Trần. "Ta súc bà mẹ ngươi, Hạ Bắc, đối thủ của ngươi là ta, kẻ nào cản đường huynh đệ ta thì chết!" Hạ Hầu Vũ nổi giận, nhấc chiến mâu lại giết về phía Hạ Bắc. "Đều cho lão tử hạ tử thủ, đánh chết người xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm, con mẹ nó, là người nào cũng có thể đến giết huynh đệ của ta Hạ Hầu Vũ sao?" Hạ Hầu Vũ quát lên với những người hắn mang đến. "Giết!" Những người này vừa nhận được mệnh lệnh dưới của Hạ Hầu Vũ liền không còn cố kỵ, từng người một bộc phát ra sát khí quân đội, hạ tử thủ với người của Hạ Bắc. "Hầu Tử, hảo huynh đệ, đa tạ." Hạng Trần chạy như điên, nghe tiếng Hạ Hầu Vũ mắng chửi phía sau, trong lòng một trận cảm động, hắn không có quá nhiều bạn bè, có một huynh đệ như vậy là đủ rồi. Khi đang trên đường, từng luồng từng luồng năng lượng kinh người trong nội đan không ngừng dung nhập vào cơ thể Hạng Trần. Huyết nhục trong cơ thể Hạng Trần càng ngày càng cường tráng, có thể dung nạp càng nhiều loại năng lượng này, từng cổ cảm xúc bạo ngược cũng không ngừng dũng mãnh tràn vào trong lòng, sát niệm rất nặng. Tốc độ của Hạng Trần cũng càng ngày càng nhanh, năng lượng phát ra cũng càng ngày càng mạnh. Hạng Trần chạy như điên về phía Vương gia, rất nhanh, phủ đệ của Vương Ưng liền xuất hiện tại phía trước, cổng còn giăng đèn kết hoa, có bốn hộ vệ canh cửa. "Vương Ưng, nếu muội muội ta thiếu nửa sợi lông, ta nhất định huyết tẩy phủ đệ của ngươi." Hạng Trần âm thầm cắn răng nói trong lòng. Hô... Hắn dừng ở trước cổng phủ đệ của Vương Ưng, cuộn lên một trận gió lớn thổi tới liền muốn xông vào. Xoát! Bốn thanh trường đao tuyết lượng chặn đứng hắn, một người quát lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi là ai? Có thiệp mời mà dám xông vào à." Hạng Trần cũng không phải đại minh tinh ai cũng quen biết, những tên gác cổng này cũng không nhất định đều nhận ra hắn. "Thiệp mời, có, ta cho ngươi xem." Hạng Trần nói, đưa tay liền móc đồ trong lòng mình ra. "Di, đôi tai này, đợi một chút, ta nhớ tới rồi, tiểu tử này là Hạng Trần của Hạng gia, cái tên thiếu gia phế vật kia." Một tên lính gác cổng đột nhiên kinh hãi nói. Đôi tai của Hạng Trần lông nhung nhung, không giống tai người, điểm này khá dễ dàng để nhận ra. "Thiệp mời, đây!" Hạng Trần cười lạnh, lộ ra răng nanh ở khóe miệng, trên ngón tay đột nhiên mọc ra móng vuốt dài nửa thước, tựa như hàn nhận, tốc độ hai tay kinh người, vồ một cái sát phạt về phía cổ hai người. Phốc xuy... Máu tươi văng tung tóe, cổ hai người trong nháy mắt bị móng vuốt của Hạng Trần cắt yết hầu, trừng to mắt nhìn chằm chằm Hạng Trần, thân người ngã ra phía sau. "Tiểu súc sinh, ngươi..." Hai tên lính gác cổng khác cũng đại kinh thất sắc. Thế mà, công kích của Hạng Trần đã tới, nắm móng vuốt thành quyền oanh kích lên thân người hai người. Oanh...! Một vòng năng lượng màu vàng óng khí lãng bạo phát, hai người kêu thảm một tiếng, bị song quyền đánh trúng lồng ngực bắn ngược mà lui, đập vào cửa. Bành! Cổng lớn trực tiếp bị đập sập. Các tân khách đang uống rượu bị một màn này làm cho kinh ngạc quay đầu lại. Sau đó, chỉ thấy một thiếu niên thân người dính đầy máu tươi đi vào. "Ngươi là ai? Dám đến đây làm càn!" Lập tức, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cách Hạng Trần không xa, uống nhiều rượu quát lên hỏi. "Di, là Hạng Trần, tên phế vật này sao lại tới, không phải nghe nói hắn mưu hại đại ca của mình, hôm nay phải bị xử quyết sao?" "Là Hạng Trần, cái tên phế vật không thể tu chân kia sao? Cái người dị chủng của Hạng gia?" Ở đây rất nhiều là con cháu thiếu niên của các gia tộc lớn nhỏ, bạn bè không tốt của Vương Ưng, lập tức cũng có không ít người nhận ra Hạng Trần. "Hạng Trần, ngươi cái tên phế vật này, ngươi tới làm gì? Đây là nơi ngươi có thể tới sao, ngươi cái đồ tiểu tạp chủng." Một thiếu niên mặc áo vàng cười lạnh, mang theo hơi rượu đi về phía Hạng Trần, ngón tay chỉ vào mũi Hạng Trần mà mắng chửi. Hạng Trần, trong vòng luẩn quẩn con cháu quý tộc Vương Đô chính là một phế vật có tiếng nhu nhược, trước kia cha hắn còn sống thì người khác còn không dám công khai nói hắn như vậy, hiện giờ, Hạng Vương vào ngục, cũng không có người nào kiêng kỵ hắn nữa, Hạng gia đối với hắn vốn dĩ cũng không được chào đón. Hạng Trần nhìn về phía thiếu niên này, người này tên Hoàng Dĩ, trước kia không ít lần sỉ nhục mình. Hắn xuất thủ như điện, một phát bắt được ngón tay Hoàng Dĩ, hung hăng bẻ gãy. Răng rắc! Ngón trỏ của Hoàng Dĩ trực tiếp bị bẻ gãy hướng lên trên, sau đó Hoàng Dĩ kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người lập tức quỳ dưới đất, nắm ngón tay la hét mắng chửi thảm thiết. "Tiểu súc sinh, ngươi dám bẻ gãy ngón tay của ta, a..." Những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía một màn này. Hạng Trần đá một cái, tiếng "bành" một tiếng, Hoàng Dĩ trực tiếp bị một cước đá vào mặt bay đi, nện ở trên cả bàn tiệc rượu, chén dĩa đồ nhắm vỡ đầy đất, những người ở bàn đó kinh hô tránh né, từng người trợn mắt nhìn Hạng Trần mà mắng chửi. "Tiểu súc sinh, ngươi làm gì?" "Hạng Trần, ngươi tìm chết sao?" Hạng Trần lạnh giọng nói: "Vương Ưng, ngươi cút ra đây cho ta, mau thả muội muội ta ra, bằng không thì, ta đồ sát phủ đệ này của ngươi." Trong động phòng. Diệp Nhu mảng lớn da thịt trắng như tuyết bại lộ, nhưng bên trên đã dày đặc vết máu, vết máu không sâu, nhưng cũng đỏ đến dọa người. Con mẹ nó, Vương Ưng tên này là một tên biến thái cuồng ngược đãi à, hắn quả thật cũng vậy, trước khi chiếm hữu một nữ nhân đều thích ngược đãi một lần. "Ca, ca, ca ca đến rồi!" Diệp Nhu sắp tuyệt vọng sắp bị làm bẩn, vừa nghe thấy âm thanh này liền kích động đến khóc, ca ca vẫn chưa chết, hắn đến cứu mình rồi. "Di, là tiếng của tên tiểu tạp chủng Hạng Trần." Vương Ưng tay cầm roi da kinh ngạc nói. Trong đại viện. "Tiểu súc sinh, ngươi coi chúng ta là không khí sao? Ngươi tưởng ngươi vẫn là thiếu gia Hạng gia à, muốn chết!" Một thiếu niên mặc áo đen nổi giận, bước ra một bước, thân thể bắn mạnh về phía Hạng Trần. Hắn một quyền oanh ra, khí huyết cuồn cuộn mãnh liệt lại hóa ra hư ảnh ba đầu mãnh hổ. Ba hổ chi lực! Thể Phách Cảnh Cửu Trọng! Quyền này, có tới ba ngàn cân lực lượng đáng sợ. Cảnh giới Thể Phách, chủ yếu rèn luyện nhục thể, cường đại khí huyết. Sức mạnh nhục thể tu hành nội kình là chính. Mãnh hổ, một bàn tay toàn lực chí ít có thể vỗ ra một nghìn cân lực lượng, cho nên được xưng là một hổ chi lực. Cú đấm này của thiếu niên mặc áo đen có ba hổ chi lực, hoàn toàn có thể đánh chết một phàm nhân. "Lão tử không phải tới tìm các ngươi, cút!" Hạng Trần chợt quát lên, chỉ thấy hắn một bàn tay quất ra, một cỗ năng lượng kinh khủng bành trướng bạo phát, oanh lên nắm đấm của thiếu niên mặc áo đen. "A..." Thiếu niên mặc áo đen kêu thảm, chỉ thấy cánh tay của hắn vậy mà trực tiếp bị một bàn tay quất gãy, một cỗ lực lượng kinh khủng oanh kích vào thân thể hắn. Cả người tựa như một hồ lô máu bị quất bay, đâm vào bức tường dày đặc của đại viện, không tài nào gỡ ra được. "Lý Tang, làm sao có thể!" "Lý Tang có thể có tu vi Thể Phách Cảnh Cửu Trọng, một quyền có thể dễ dàng đánh chết một con trâu, tiểu tử này không phải không thể tu võ sao, vậy mà lại một bàn tay đánh bay Lý Tang." "Ảo giác, nhất định là ảo giác, ta nhìn lại một chút, vãi chưởng, là thật." Những người khác trên bàn tiệc rượu đều kinh ngạc đứng dậy, không thể tin được nhìn về phía Hạng Trần. "Vương Ưng, cút ra đây cho ta, giao muội muội ta ra!" Và đây, phía sau bàn tiệc rượu truyền đến từng đợt tiếng khóc gào. "Đại ca, cứu ta, không, đại ca, mau trốn, trốn được càng xa càng tốt, Đại Vương phi muốn giết ngươi." "Muội muội!" Hạng Trần xông tới, nhưng bị một đống lớn bạn bè của Vương Ưng chặn ở phía trước. "Ha ha ha ha, ta còn tưởng là ai chứ, Hạng Trần, ngươi cái tên tạp chủng phế vật, ngươi cũng dám tới xông vào phủ đệ của ta?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang