[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 6 : Tuân theo quy tắc của thế giới này
Người đăng: nghiemminh
Ngày đăng: 15:02 29-08-2019
.
Lấy đâu ra đan dược?
Đương nhiên là đổi bằng Điểm cống hiến trong Sơ giai Thương thành rồi. Ngay từ đầu, Quân Thường Tiếu cũng không mong đợi gì ở viên Liệu thương đan này, giá trị 1 Điểm cống hiến thì tác dụng đến đâu, hơn nữa, người kia bị thương nặng gần như sắp chết.
Không ngờ, chỉ một lát sau khi ăn vào, người kia liền từ trong hôn mê tỉnh lại.
Lục Thiên Thiên cũng cảm thấy ngoài dự liệu. Kim sang dược bình thường không có công hiệu mạnh mẽ như vậy. Càng kỳ lạ hơn nữa, vết cào sâu hoắm sau lưng người kia đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại, nhanh chóng kết vảy.
“Sao lại thế được!” Lục Thiên Thiên khó tin há hốc miệng, thậm chí cho rằng mình đang hoa mắt.
Nhưng đây là sự thật. Bởi vì không lâu sau, thương thế của người kia đã khép lại, bật tôm một cái đứng thẳng người dậy.
Trời Phật ơi! Một người bị thương nặng như thế, gần như chỉ có thở ra không có hít vào; vậy mà dùng đan dược xong, chỉ trong chốc lát đã sinh long hoạt hổ nhảy dựng lên, đây là chuyện khó tin cỡ nào?
Phát tài! Phát tài rồi!
Hai mắt Quân Thường Tiếu sáng lấp lánh lấp lánh. Chỉ cần 1 Điểm cống hiến là có thể đổi được 1 viên Liệu thương đan công hiệu mạnh như thế, nếu đổi nhiều một chút rồi mang đi bán thì kiếm bộn a! Ở cái thế giới võ đạo này, chuyện trẹo chân, đứt gân không kể đến, coi như bị thương nặng cũng như cơm bữa. Sơ phẩm Liệu Thương Đan có hiệu quả lập tức, đảm bảo nghìn vàng khó mua! Nếu đem toàn bộ số Điểm cống hiến còn lại đổi lấy, tìm cách bán ra giá cao, đến khi có tiền rồi thì mở rộng địa bàn môn phái, trang trí lại cho ngon lành, chẳng lẽ còn không chiêu mộ được đệ tử?
Quân Thường Tiếu càng nghĩ càng kích động, vội vàng xem xét màn hình hệ thống, chuẩn bị dùng 4 Điểm cống hiến còn lại đổi lấy Sơ phẩm Liệu Thương Đan.
Thương thành môn phái, mở!
Sơ giai Thương thành, mở!
Kéo xuống, kéo xuống, chỉ thấy Sơ phẩm Liệu Thương Đan hiện lên màu xám tro, bên dưới có một dòng chữ nhỏ: Mỗi tháng chỉ được mua một lần.
“Bịch!”
Quân Thường Tiếu ngồi bệt xuống đất, trong lòng điên cuồng chửi mắng: “Con mẹ nó! Lại còn giới hạn thời gian, số lượng mua!”
Lục Thiên Thiên nghi hoặc nhìn sang: “Thằng này lại làm sao?”
Sau khi chứng kiến dược hiệu khủng bố của Sơ phẩm Liệu thương đan, trong đầu Quân Thường Tiếu đã vẽ ra cho mình một tương lai mỹ hảo không chê vào đâu được; nhưng nào có ai ngờ, dòng chữ nhỏ kia như vô số mũi kim, đâm thủng khinh khí cầu đang đưa hắn ngao du trên bầu trời, khiến hắn cắm đầu xuống đất, rơi một cái gọi là siêu cấp thê thảm, nhục không thể tả.
Quân Thường Tiếu lại nghĩ: “Nhưng cũng đúng thôi, Nhiệm vụ chính tuyến vốn dĩ vô cùng khó khăn, hệ thống sẽ không lưu lại một cái BUG rõ ràng như thế cho mình a!”
Hắn thở dài thườn thượt, vỗ mông đứng dậy, lại phát hiện người bị thương lúc trước đã không thấy đâu, quay sang hỏi: “Thiên Thiên, thằng cha vừa nãy đâu?”
“Đi rồi”
“Đi rồi á?” Quân Thường Tiếu vừa mới đứng dậy, lại suýt chút nữa ngã lăn ra. Bản tọa hao phí 1 Điểm cống hiến quý giá, đổi lấy Liệu thương đan cứu hắn sống lại, thế mà hắn quay đít bỏ đi không một câu cảm ơn, thế này cũng bựa quá a.
Lục Thiên Thiên hờ hững nói: “Chưởng môn, ta khuyên ngươi nên làm người xấu đi, những người lương thiện tại Tinh Vẫn Đại Lục, thường thường đều không có kết cục tốt đẹp!”
Quân Thường Tiếu biết con mụ này là đang cố ý chế nhạo mình, trong lòng cay cú: “Ta tin tưởng trên đời này vẫn còn 2 chữ Lương Tâm”
“Lương tâm?” Trong đôi mắt long lanh của Lục Thiên Thiên bỗng nổi lên nồng đậm sát cơ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có một số người, đã sớm quẳng lương tâm cho chó gặm”
Quân Thường Tiếu đột nhiên thấy lạnh gáy. Sát khí mà Lục Thiên Thiên tỏa ra khủng bố dị thường. Sự cố mà cô nàng này đã từng trải qua, chắc chắn không hề đơn giản! Mà “một số người” nàng nhắc tới là ai đây?
Thật ra mục đích mà Quân Thường Tiếu cứu người, chẳng qua là muốn dùng ơn cứu mạng, lôi kéo người ta vào môn phái. Ai ngờ, thằng cha kia lặn không sủi tăm, đến một câu cảm ơn cũng không nhận được.
Quân Thường Tiếu cảm thấy chán vãi chưởng, đồng thời nhận ra một sự thật, ở cái thế giới này, nếu ngươi muốn làm việc tốt, tu nhân tích đức thì khẳng định là đầu óc ngươi có vấn đề.
Ở Trái Đất còn có Hiến pháp, pháp luật ước thúc. Ở đây thì không.
Ở Trái Đất còn có Đạo đức làm khuôn mẫu. Ở đây cũng không.
Quân Thường Tiếu ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt dần trở nên kiên nghị: “Ta đã tới Tinh Vẫn Đại Lục này, vậy từ nay trở đi, sẽ tuân theo quy tắc của thế giới này!”
Quy tắc gì?
Đơn giản chính là bốn chữ: “Cường giả vi tôn”
Không muốn bị người coi thường, sỉ nhục, chà đạp!
Muốn có quyền lực, tiền tài, danh vọng!
Muốn có hậu cung 3000 người đẹp!
Muốn được chúng sinh tôn kính, quỳ bái!
Được thôi!
Vậy trước tiên, phải trở thành một tên cường giả, có thể rung trời chuyển đất!
"Đinh!"
“Chúc mừng kí chủ lĩnh ngộ pháp tắc của Tinh Vẫn Đại Lục, hoàn thành Nhiệm vụ ẩn, khen thưởng 10 Điểm cống hiến!”
"Đinh!"
“Điểm cống hiến: 14/100”
Quân Thường Tiếu một mặt mộng bức: “Còn có nhiệm vụ ẩn sao?”
“Đúng! Nhiệm vụ của Hệ thống Môn phái Mạnh nhất chia ra Nhiệm vụ chính tuyến, Nhiệm vụ phụ tuyến, Nhiệm vụ ẩn. Nhiệm vụ ẩn phải cần cơ duyên xảo hợp mới kích hoạt”
Quân Thường Tiếu triệt để cạn lời!
Nhiệm vụ phụ tuyến còn có thể xem xét tiến trình thực hiện.
Nhiệm vụ ẩn phải dựa vào cơ duyên xảo hợp mới hoàn thành, cái loại thiết lập này quá con mẹ nó khắm khú rồi!
“Còn một loại nhiệm vụ thứ tư, gọi là Nhiệm vụ Sử thi”
Nhiệm vụ Sử thi?
Quân Thường Tiếu vểnh tai lắng nghe.
“Khi kí chủ đạt tới cảnh giới võ đạo nhất định, Nhiệm vụ Sử thi sẽ kích hoạt, sau khi hoàn thành có thể đạt được khen thưởng vô cùng phong phú”
Hai mắt Quân Thường Tiếu chiếu sáng lấp lánh: “Khen thưởng phong phú?”
Hệ thống nói: “Khen thưởng từ Nhiệm vụ Sử thi căn cứ vào mức độ hoàn thành cùng cảnh giới của kí chủ”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Ý ngươi là mức độ hoàn thành càng tốt, cảnh giới càng cao thì khen thưởng càng nhiều?”
“Chuẩn cơm mẹ nấu!”
“Vậy lúc nào thì có Nhiệm cụ Sử thi”
“Ây, tiếc quá, liên quan đến Nhiệm vụ Sử thi cần kí chủ tự mình tìm hiểu, hệ thống không giải thích gì thêm, tránh đánh mất sự cân bằng.”
“Stop!” Quân Thường Tiếu trợn mắt, đắc ý lôi ra giao diện hệ thống, mở ra Thương thành môn phái.
Lơ nga lơ ngơ lại hoàn thành một cái Nhiệm vụ ẩn, kiếm được 10 Điểm cống hiến, phải tìm cách tiêu xài nha. Mua cái gì ngon nghẻ bây giờ?
Nhìn xem một đống vật phẩm, Quân Thường Tiếu do dự. Cái nào hắn cũng muốn mua lại không biết nên mua cái nào.
“Chưởng môn!”
Lục Thiên Thiên đang đi phía trước, lạnh như băng nói: “Sắp đến Thanh Dương thành rồi!”
Quân Thường Tiếu thu hồi màn hình hệ thông, lúc này mới phát hiện phía cuối con đường có một tòa thành trì, nhìn từ xa như một con sư tử cuộn mình nằm giữa đất trời.
Hắn lắc lắc đầu: “Đây chính là Thanh Dương thành, thành trì lớn nhất trong Thanh Dương quận sao? Nhìn qua cũng không hoành tráng như trong tưởng tượng a.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục đi tới, cuối cùng dừng lại trước cửa thành, nhìn tường thành cao đến mấy chục mét, trợn mắt hốc mồm: “Cao vãi chưởng!”
Người qua đường trông thấy bộ dạng của hắn, đều nhao nhao quăng tới ánh mắt xem thường. Thậm chí có người nói nhỏ: “Thằng này rõ là đồ nhà quê a, coi như chưa từng đến Thanh Dương thành, cũng phải nghe nói qua rồi chứ?”
“Cô bé kia trông ngọt nước thế, sao lại đi cùng thằng nhà quê thế nhỉ?”
Lục Thiên Thiên nhíu nhíu đôi mi lá liễu, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cách chưởng môn một đoạn, giống như muốn nói với mọi người: Ta với con hàng này không quen biết nha!
Quân Thường Tiếu thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, nhếch miệng cười: “Tương lai ta nhất định xây dựng Thiết Cốt Tranh Tranh phái hoành tráng hơn con hàng Thanh Dương thành này”
Thiết Cốt Tranh Tranh phái?
Lại có người nói nhỏ: “Chẳng lẽ thằng này là đệ tự Thiết Cốt phái của Thanh Dương thôn?”
Cái tên Thiết Cốt Tranh Tranh phái quá là dài dòng, lại ngứa tai, cho nên mọi người không ai bảo ai, đều thống nhất gọi tắt là Thiết Cốt phái cho nó vuông.
“Sai”
Quân Thường Tiếu xoay người, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Bản tọa không phải đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh phái, Bản tọa chính là chưởng môn đời thứ hai của Thiết Cốt Tranh Tranh phái.”
What?
Một giây tĩnh lặng qua đi, trước cửa thành lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ.
“Ha ha ha”
“Thằng này là chưởng môn”
“Con mẹ nó, bốc phét à”
“Tuy Thiết Cốt phái chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cũng không đến lượt một thằng trẻ trâu chưa mọc lông mồm làm chưởng môn a.”
“Ha ha ha, chết mẹ rồi, cười đau bụng quá, gọi đại phu cho tao với.”
Bình luận truyện