[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 5 : Người bị thương nặng
Người đăng: nghiemminh
Ngày đăng: 13:29 29-08-2019
.
Tuy Thiết Cốt Tranh Tranh phái chỉ thuộc hàng cửu lưu, lại chỉ có 2 người, nhưng Quân Thường Tiếu dù sao cũng là chưởng môn, đứng đầu một phái, lại để cho đệ tử đứng trước mặt mình thuyết giáo, còn ra thể thống cống rãnh gì, còn đâu tôn nghiêm của chưởng môn.
Không ổn, không hề ổn.
Phải thể hiện uy nghiêm, để con mụ này hiểu rõ, mình là chưởng môn, là người lãnh đạo của nàng.
"Khụ khụ" Quân Thường Tiếu che miệng ho khan, lại vòng hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực hiên ngang, nghiêm nghị nói: "Thiên Thiên a, ngươi nói cũng không sai, đối với kẻ địch không thể nhân từ. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, người luyện võ chúng ta, quan trọng nhất là tu tâm. Nếu người cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế hiếp người, như vậy cùng bọn giang hồ đòi nợ, đầu đường xó chợ có khác gì nhau. Hơn nữa, chỉ có vài thằng bọ chét rác rưởi, không có tí uy hiếp nào với Bản tọa, nếu giết chúng nó, lại hóa ra hạ thấp danh tiếng của môn phái."
"Đinh!"
"Chúc mừng kí chủ hoàn thành Nhiệm vụ phụ tuyến, nhận được 1 điểm cống hiến."
"Đinh!"
"Điểm cống hiến 5/100"
Vậy là xong rồi? Quân Thường Tiếu một mặt mộng. Hắn cứ tưởng phải nói cho Lục Thiên Thiên tâm phục khâu phục mới tính là thành công chứ. Hóa ra cái Nhiệm vụ phụ tuyến này cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần Quân Thường Tiếu thể hiện thái độ, tỏ rõ uy nghiêm của chưởng môn là được. Lục Thiên Thiên có phục hay không lại là việc của nàng.
Lục Thiên Thiên nhìn Quân Thường Tiếu tựa như đang nhìn một thằng thiểu năng trí tuệ, cái này chứng tỏ nàng nghe không lọt tai.
"Ta biết rồi!" Lục Thiên Thiên nói: "Giết mấy tên bọ chét rác rưởi này sẽ ảnh hưởng đến uy vọng của chưởng môn, vậy thì để đệ tử làm thay là được"
"Keng" Nàng rút kiếm ra, hàn khí khuếch tán.
Quân Thường Tiếu bất lực rồi: "Thiên Thiên, ngươi hiểu nhầm ý Bản tọa rồi, ý của ta là..."
"Này... này... đừng đi a!"
"Lục Thiên Thiên, ngươi là con gái, mà con gái thì phải dịu dàng, nết na chứ không phải suốt ngày chém chém giết giết!"
Lục Thiên Thiên dừng chân, hai mắt phát lạnh nói: "Ai quy định con gái không thể chém chém giết giết?"
Mẹ nó đẹp mê người!
Từ góc độ hiện tại của Quân Thường Tiếu mà nhìn, Lục Thiên Thiên đẹp đến từng centimet. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo cùng sát khí bức người khiến hắn đoán thầm trong bụng: "Con mụ này chắc chắn đã trải qua sự cố gì đó trong quá khứ!"
Thật ra Quân Thường Tiếu hoàn toàn không biết, thân phận của Lục Thiên Thiên cùng với Thiết Cốt Tranh Tranh phái có quan hệ.
Mấy lần hắn muốn tìm cơ hội hỏi thăm, nhưng nàng lúc nào cũng lạnh như băng, đành bỏ qua suy nghĩ này. Những con mụ tính cách lạnh lùng đều khó ở chung, tốt nhất là ít chọc vào thì hơn.
Quân Thường Tiếu cười trừ nói: "Thiên Thiên, trước tiên cứ cất kiếm đi đã"
Keng!
Lục Thiên Thiên thu kiếm, hờ hững nói: "Ngươi là chưởng môn, ta nghe lệnh ngươi, nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ xem thường nữ nhân"
Xem thường?
Quân Thường Tiếu triệt để cạn lời. Ta lo lắng ngươi gặp nguy hiểm mới không cho người chém chém giết giết đấy. Hắn cảm thấy mình làm chưởng môn rất không có uy nghiêm, bởi vì trong mắt vị nữ đệ tử duy nhất này, hắn không thấy một chút mảy may tôn kính cùng kính sợ. Làm thế nào để nàng trở nên tôn kính mình bây giờ.
Một đường đi tới, Quân Thường Tiếu chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt, dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn có 5 Điểm cống hiến, muốn đổi cái gì bây giờ. Ý thức của hắn đi tới Tân thủ Thương thành, các loại vật phẩm rực rỡ muôn màu hiện ra trước mắt.
Hỏa cầu phù: 10 Điểm cống hiến
Băng trùy phù: 10 Điểm cống hiến
Sơ phẩm Hàn phong kiếm: 10 Điểm cống hiến
Cửu trọng băng quyền: 10 Điểm cống hiến
...
Hắn chỉ có 5 Điểm cống hiến trong tay, mà cái nào cái nấy đều cần ít nhất 10 Điểm cống hiến mới mua được, nhất thời nản lòng thoái chí. Không có cái của nợ gì chỉ cần 1 Điểm cống hiến cũng có thể mua sao. Quân Thường Tiếu vừa xem vừa oán thầm trong bụng. Rốt cuộc, hắn phát hiện một vật phẩm chỉ cần 1 Điểm cống hiến để trao đổi gọi là Sơ phẩm Liệu thương đan. Nhưng mình không bị thương, đổi lấy cái đồ chơi này có ích gì.
Phi phi phi...
Coi như cho miễn phí, ông đây cũng không thèm!
Trong Sơ giai Thương thành, ngoại trừ Sơ phẩm Liệu thương đan, tất cả các vật phẩm khác đều cần 10 Điểm cống hiến. Xem hết một lượt, Quân Thường Tiếu thở dài, xem ra chỉ có đi tới Thanh Dương thành chiêu mộ đệ tử mới có thể kiếm thêm Điểm cống hiến.
Xoạt...
Lục Thiên Thiên đang đi phía trước bỗng dừng lại, bàn tay nhỏ đặt lên chuôi kiếm, khẽ nhíu cặp lông mi lá liễu: "Có người!"
Có người sao?
Quân Thường Tiếu vội vàng nhìn quanh, hai bên ngoài núi đá cùng cây cối thì làm gì có cái gì. Hắn không nghĩ Lục Thiên Thiên lạnh lùng lại biết đùa, bèn hỏi: "Người nào, ở đâu?"
Lục Thiên Thiên không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn bụi cỏ ven đường.
Quân Thường Tiếu nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, quả nhiên thấy bụi cỏ có rung động rất nhỏ, giống như bên trong có thứ gì đó, chợt cảnh giác hỏi: "Lẽ nào là hung thú?"
Trên Tinh Vẫn Đại Lục không chỉ có con người, mà còn có hung thú, tuy chúng nó không tu võ đạo, nhưng thực lực phi thường khủng bố. Trên đường đi, giữa rừng rậm không dấu chân người, Quân Thường Tiếu đã gặp một con hung thú có sức mạnh ngang với cảnh giới Võ Đồ. Hình thể to lớn, lực lượng trâu bò, đấm một phát vỡ nát núi đá cùng cổ thụ dễ như ăn kẹo. Đã biết hung thú tại cái thế giới này đáng sợ như vậy, Quân chưởng môn quả quyết lựa chọn đi vòng với lý do rất gì và này nọ: Phía trước toàn là cứt đái, không nên đi đường này.
Lục Thiên Thiên nói: "Không phải hung thú! Là con người!"
Người?
Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải cái loại hung thú một đấm nát núi đổ cây, thì không có gì phải lo lắng.
Quân chưởng môn nghênh ngang đi qua, khi hắn vén bụi cỏ ra, chỉ thấy một tên võ giả nằm trên mặt đất, khắp người máu me.
Không những là người, lại còn là người bị trọng thương.
Lục Thiên Thiên cũng đi qua, xem xét: "Bị thương rất nặng!"
Nói rồi, nàng buông tay khỏi chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Tối đến nơi rồi, chúng ta nhanh đi thôi"
Quân Thường Tiếu bật thốt lên: "Không cứu người à?"
Lục Thiên Thiên nhìn hắn như một thằng tinh trùng thượng não: "Ngươi muốn cứu hắn?"
Quân Thường Tiếu đáp lại: "Cứu một mạng người còn hơn xây tháp 7 tầng a"
Lục Thiên Thiên hờ hững nói: "Biết đâu hắn là bị kẻ thù đuổi giết, nếu người cứu hắn, sẽ rước lấy phiền toái cho mình, thậm chí cho cả môn phái"
Quân Thường Tiếu cũng hiểu đạo lý này. Hắn ngồi xổm xuống, kéo áo người bị thương lên, hở ra phần lưng nhuốm máu: "Ngươi nhìn thử xem, vết thương này là do người làm sao?"
Lục Thiên Thiên lắc đầu: "Là vết cào"
Quân Thường Tiếu nói: "Cho nên hắn bị hung thú đả thương, không phải kẻ thù"
Lục Thiên Thiên đồng ý: "Tên này bị thương rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể xong đời, ngươi lại không biết y thuật, cứu hắn kiểu gì?"
"Tuy Bản tọa không biết y thuật..."
Hắn mở bàn tay ra: "nhưng Bản tọa có Liệu thương đan nha"
Lục Thiên Thiên liếc qua, trong tay hắn là một viên đan dược to cỡ hạt đậu nành: "Viên đan dược này là loại Kim sang dược bình thường, làm sao cứu một người bị thương nặng?"
"Được hay không phải thử mới biết!"
Quân Thường Tiếu lật người bị thương lại, mở miệng hắn ra, nhét đan dược vào, vận chuyển linh khí để đan dược đi xuống.
Lục Thiên Thiên không nói gì. Tên này không chỉ bị ngoại thương, còn có nội thương, loại Liệu thương đan bình thường này làm sao chữa nổi.
"Khụ khụ"
Đột nhiên, người bị thương đang hôn mê bỗng ho khan, hai mắt vốn nhắm chặt từ từ mở ra một cách khó khăn.
Tỉnh rồi?
Lục Thiên Thiên kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Quân Thường Tiếu nhếch miệng cười: "Hiệu quả của viên Liệu thương đan này xem ra không tệ nha"
Bình luận truyện