[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 3 : Lễ bao tân thủ
Người đăng: nghiemminh
Ngày đăng: 13:29 29-08-2019
.
Hắn chỉ có 1 điểm cống hiến, trong khi vật phẩm ở Khu mua sắm rẻ nhất cũng 10000 điểm, cảm giác này quả thật quá khốn nạn rồi.
Hệ thống nhắc nhở: "Kí chủ! Người đang xem Thương thành cao cấp"
"Hử..." Quân Thường TIếu phát hiện, bên trái màn hình có mấy cái nút gồm Tân thủ Thương thành, Sơ giai Thương thành, Trung giai Thương thành, Cao giai Thương thành.
"Khó trách lại đắt như vậy, hóa ra là Cao giai a!"
Hắn vội vàng chuyển qua Tân thủ thương thành, một màn hình mới hiện ra, trên màn hình chỉ có duy nhất một vật phẩm là "Tân thủ đại lễ bao", cần 1 điểm cống hiến để mua.
Tân thủ đại lễ bao?
Quân Thường TIếu trong lòng vui mừng: "Đây rồi!" Hắn chắc chắn đây là đồ vật ngon lành nhất trong Thương thành ở thời điểm hiện tại.
"Đinh!"
"Kí chủ tiêu phí 1 điểm cống hiến, đổi lấy Tân thủ đại lễ bao, đã chuyển đến Không gian giới chỉ"
"Đinh!"
"Điểm cống hiến: 0/100"
Giờ phút này, Quân Thường TIếu cũng chẳng quan tâm điểm cống hiến tăng giảm thế nào, vội vàng xem xét giới chỉ, liền trông tháy một hộp quà màu đỏ bên cạnh quả bom gạch.
"Xoẹt..." Hắn kích động mở ra.
"Đinh!"
"Kí chủ mở ra lễ bao, nhận được 1 Phù bỏ chạy"
"Đinh!"
"Kí chủ mở ra lễ bao, nhận được 1 Phù nhịn đòn"
"Đinh!"
"Kí chủ mở ra lễ bao, nhận được 1 Phù phóng nhanh"
"Đinh!"
"Kí chủ mở ra lễ bao, nhận được 1 Phù giải ấn"
Âm thanh liên tiếp vang lên, trong giới chỉ xuất hiện 4 lá bùa, khóe miệng Quân Thường TIếu co quắp.
Chạy trốn? Nghe tên cũng biết dùng để đào mệnh.
Nhịn đòn? Đây là để phòng ngự đi.
Phóng nhanh? Có lẽ là dùng tăng tốc khi di chuyển.
Mẹ ơi, mất công xuyên việt, lại không thể trở nên trâu bò đánh đập người khác, chỉ biết chịu đòn, chạy trốn thì còn sống trên đời làm gì?
"Đinh!"
"Kí chủ mở ra lễ bao, nhận được 1 Phù kinh nghiệm"
"Phù kinh nghiệm? Cái này là cái của nợ gì?"
Hệ thống giải thích: "Phù kinh nghiệm dùng để nâng cao tu vi của Kí chủ một cách nhanh chóng"
"Không lừa nhau chứ?" Quân Thường TIếu lập tức cười tươi như hoa, có vẻ như đây là thứ ngon nghẻ nhất trong lễ bao rồi.
"Dùng kiểu gì?"
"Bóp nát"
"Bụp!" Quân Thường TIếu chẳng cần nghĩ ngợi, trực tiếp bóp nát lá bùa có 2 chữ "kinh nghiệm" phía trên.
"Vù vù vù!!!"
Trong nháy mắt, khí thế mênh mông hiện ra trong thân thể hắn, chạy khắp kỳ kinh bát mạch.
"Đinh!"
"Kí chủ thành công đột phá đến Khai Mạch Tam Đoạn!"
"Đinh!"
"Kí chủ thành công đột phá đến Khai Mạch Tứ Đoạn!"
"Đinh!"
"Kí chủ thành công đột phá đến Khai Mạch Ngũ Đoạn!"
Sau khi bóp nát Phù kinh nghiệm, cảnh giới của Quân Thường TIếu một phát tăng lên Khai Mạch Ngũ Đoạn.
Võ giả trên Tinh Vẫn Đại Lục có 12 chủ kinh mạch trong cơ thể, đả thông 1 mạch gọi là Khai Mạch Một Đoạn, cho đến đả thông 12 mạch gọi là Khai Mạch Thập Nhị Đoạn.
Đương nhiên. Khai Mạch chỉ là cảnh giới nhập môn.
Sau đó là Võ Đồ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Đế.
Cảnh giới càng cao thì thực lực càng mạnh.
Nghe thiên hạ đồn, đạt đến cảnh giới Võ Vương, có thể tự do bay lượn, giết người cách xa hàng nghìn dặm.
"Phê quá, cực khoái a" Quân Thường TIếu cười như bố chết đi sống lại khi cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ đang cuồn cuộn trong cơ thể mình.
Những võ giả của Tinh Vẫn Đại Lục, ngày ngày vất vả tu luyện tâm pháp, tích lũy dần dần mới đột phá, nếu như biết hắn nhẹ nhàng bóp nát một tờ giấy liền thăng lên Khai Mạch Ngũ Đoạn, chắc là sẽ hâm mộ đến đột tử.
Quân Thường TIếu lại giơ lên lá bùa có 2 chữ "Giải ấn" hỏi: "Cái đồ chơi này có ích lợi gì?"
Hệ thống trả lời: "Phù giải ấn dùng để phá giải phong ấn của Nan Thụ Chi Đao"
"Chuôi đao này có phong ấn?"
"Chuẩn, Nan Thụ Chi Đao có phong ấn áp chế, kí chủ cần dùng phù giải ấn để hóa giải mới có thể sử dụng bình thường"
Quân Thường TIếu lập tức đen mặt. Binh khí cho free lại cần phá bỏ phong ấn mới dùng được, đây là cái kiểu quằn què gì a.
"Aizzz..."
Nghĩ tới Hệ thống khốn nạn chuyên chơi khăm mình, Quân Thường TIếu đang đi đường lại ngửa mặt lên trời thở dài.
"Thở cái gì mà thở!" Lục Thiên Thiên hờ hững nói: "Tập trung đi đi, không nhanh chân lên, Thanh Dương thành đóng cửa, lại ngủ ngoài đồng cả lũ"
Muốn phát triển môn phái, đương nhiên cần chiêu mộ đệ tử.
Căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ, Quân Thường TIếu biết, nửa tháng sau tại Thanh Dương thành sẽ cử hành Bách tông chiêu mộ, lúc đó sẽ có rất nhiều nam nữ thanh niên tham gia. Đây là cơ hội tốt để tuyển thêm thành viên a.
Sau đó, Quân Thường TIếu mang theo Lục Thiên Thiên tới Thanh Dương thành, trên đường đi thì gặp võ giả áo xanh, mới dẫn đến màn đánh đập vừa rồi.
"Thiên Thiên"
Quân Thường TIếu tươi cười hớn hở: "Bản tọa hơi mệt, hay là ngồi nghỉ một lúc rồi lại đi, thế nào?"
"Không" Lục Thiên Thiên lạnh lùng từ chối.
"..." Quân Thường TIếu chỉ đành im lặng tiếp tục lầm lũi mà đi.
"Xoẹt... xoẹt..."
Bỗng nhiên, phía sau có tiếng bước chân dồn dập, quay đầu nhìn lại thì thấy mấy tên võ giả mặc quần áo giống nhau đuổi tới, bao vây xung quanh mình.
Tên võ giả khăn xanh ôm khuôn mặt sưng vù, nghiến răng nói: "Lý sư huynh! Chính là thằng này hành hung ta!"
"Hừ!"
Lý sư huynh quét mắt đánh giá Quân Thường TIếu từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Mày to gan đấy thằng ôn con, lại dám đánh người của Linh Tuyền Tông chúng tao"
"Linh Tuyền Tông?" Quân Thường TIếu cảm thấy môn phái này nghe có chút quen tai.
Lục Thiên Thiên hờ hững nói: "Chưởng môn, Linh Tuyền Tông là môn phái cửu lưu thuộc Linh Tuyền thôn"
"À, thế hử" Quân Thường TIếu giờ mới nhớ ra.
Nghe cô gái kia gọi hắn là chưởng môn, Lý sư huynh tràn đầy ngạc nhiên hỏi: "Mày là chưởng môn à?"
Quân Thường TIếu *đang cảm thấy tổn thương nghiêm trọng*. Ông đây lớn lên ngời ngời tuyệt vời như thế, chẳng lẽ không giống chưởng môn?
Võ giả khăn xanh vẫn ôm khuôn mặt sưng vù nói: "Lý sư huynh! Nó nói nó là chưởng môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh"
"Thiết Cốt Tranh Tranh"
"Ha ha ha, chính là cái môn phái có chưởng môn đi chơi gái ở kỹ viện, bị quan phủ bắt, lại vượt ngục không thành, cuối cùng bị lôi ra chém đầu sao? Ta nghe nói, bọn đệ tử đã liên hoan tạm biệt, giải thể môn phái, sao vẫn còn tồn tại?"
Ánh mắt các đệ tử Linh Tuyền Tông tràn đầy khinh thường cùng trào phúng. Tuy đều là môn phái cửu lưu, nhưng Linh Tuyền Tông bọn hắn, so về nội tình hay đệ tử, đều dễ dàng nghiền ép Thiết Cốt Tranh Tranh phái.
"Aizzz..." trong lòng Quân Thường TIếu thở dài. Lúc biết được Vương chưởng môn đi dạo nơi trăng hoa, cuối cùng đầu một nơi, thân một nẻo, hắn cũng bùi ngùi mãi không thôi. Đàn ông mà, lâu lâu ra ngoài giải trí một tí cũng bình thường, thông cảm được. Nhưng bị bắt rồi, sao không thành thành thật thật lao động cải tạo, sớm trở về hòa nhập với xã hội, lại lên cơn vượt ngục làm mẹ gì?
Quân Thường TIếu không nghĩ ra, bởi vì hắn chưa lĩnh ngộ được tôn chỉ của môn phái: "Tố thiết cốt tranh tranh chi nhân, hành thiết cốt tranh tranh chi sự" (Là người cứng rắn, làm việc cứng rắn J)
"Này những người bạn thiện lành..." Quân Thường TIếu cười nói: "Chặn đường Bản tọa, là vì muốn sỉ nhục môn phái của Bản tọa sao?"
"Phi..."
Lý sư huynh nhổ một bãi nước bọt: "Một cái môn phái rác rưởi, lại còn xưng Bản tọa, ôi mẹ ơi, buồn cười chết mất, lông tờ rym còn chưa mọc đủ, cũng đua đòi làm chưởng môn này nọ, đau bụng, đau bụng quá, ha ha ha"
Đệ tử Linh Tuyền Tông hoàn toàn không để Quân Thường TIếu vào mắt, tên nào tên nấy ôm bụng cười bò lăn bò lê, dùng đủ mọi cách sỉ nhục cùng trào phúng hắn.
"Đây chắc chắn là lũ tiểu nhân vật phản diện không não điển hình, sinh ra là để cho mình giẫm đạp, nếu mình không tàn nhẫn đánh đập bọn chúng, làm sao xứng đáng với thân phận thanh niên xuyên việt?"
Quân Thường TIếu vén tay áo lên nói: "Thiên Thiên, tránh xa xa một chút, Bản tọa muốn giáo huẩn mấy thằng thiểu năng trí tuệ này!"
Lục Thiên Thiên quay người lui ra sau, bỏ lại một câu không mặn không nhạt: "Nếu ngươi chết, nhớ đem vị trí chưởng môn truyền cho ta"
Quân Thường TIếu thiếu chút nữa đột quỵ. Con mụ lạnh lùng này, hóa ra còn có dã tâm nhòm ngó chức vị chưởng môn của mình. Nếu không phải bị Hệ thống khốn nạn kia trói buộc, hắn nhất định vô cùng vô cùng vui vẻ đem chức chưởng môn dâng hai tay lên cho Lục Thiên Thiên, sau đó ung dung nhàn nhã sống cuộc sống theo ý mình tại cái Dị giới này.
Bình luận truyện