[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 24 : Thiết Cốt phái sau khi tu sửa
Người đăng: nghiemminh
Ngày đăng: 22:14 25-09-2019
.
Điểm cống hiến bốc hơi trong một đêm, Quân Thường Tiếu vô cùng phiền muộn. Nhưng biết làm sao được, đi vào thế giới này, muốn mạnh hơn, nhất định phải trả giá.
- Tiếp theo, phải chờ Nhiệm vụ Môn phái xuất hiện, kiếm Điểm thành tựu thăng cấp Kiến trúc Môn phái.
Quân Thường Tiếu nghĩ, không có Nhiệm vụ phụ tuyến, cũng không có Nhiệm vụ Ẩn, hắn chỉ có dựa vào việc thăng cấp Kiến trúc Môn phái, từ đó mở rộng giới hạn thu nhận thành viên, kiếm Điểm cống hiến.
Lý Thanh Dương tới cạnh hắn nói:
- Chưởng môn! Hết tiền rồi!
- Lại hết rồi?
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co quắp, con hàng này ngày nào cũng đòi tiền, tiêu xài không biết tiết kiệm gì cả.
Lý Thanh Dương trả lời:
- Chưởng môn! Môn phái quá rách nát, tu sửa lại chẳng khác nào xây dựng mới, cho nên kinh phí cũng hơi nhiều.
- Được rồi!
Quân Thường Tiếu đau lòng ném cho hắn mấy tờ ngân phiếu:
- Ba ngày nữa là các sư đệ sư muội của ngươi tới rồi, có thể hoàn thành kịp thời gian không?
Lý Thanh Dương đáp:
- Chuyện nhỏ, không vấn đề gì!
- Ok fine!
Quân Thường Tiếu phất phất tay:
- Đi làm việc đi!
Lý Thanh Dương cáo từ rời đi, còn hắn thì ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển Tĩnh Tâm quyết. Hết Điểm cống hiến rồi, đành thành thành thật thật tiến hành tu luyện theo truyền thống. Nhưng mà, đến ngày hôm sau, tốc độ ngưng tụ Linh năng trong đan điền vô cùng chậm chạp, khiến Quân Thường Tiếu nhận ra một điều, cảnh giới càng cao, xông mở kinh mạch càng khó khăn.
Hắn thở dài:
- Nếu như vẫn còn Điểm cống hiến thì tốt biết bao.
Ngày tiếp theo, Quân Thường Tiếu không tu luyện nữa, hắn ra khỏi phòng. Trong khoảng thời gian này, hắn một mực tập trung tu luyện, không hề quan tâm công việc sửa chữa môn phái, hàng ngày đưa tiền cho Lý Thanh Dương cũng không hỏi han gì cả. Diện tích của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái khoảng trăm mẫu, chia làm Nội viện cùng Ngoại viện. Nội viện là nơi sinh hoạt hàng ngày, còn ngoại viện là nơi tập luyện.
Khi Quân Thường Tiếu đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, biểu hiện trên mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc. Trước mắt hắn, một vùng rách nát hoang phế đã rực rỡ hẳn lên, ngói đỏ xịn xò, ngay cả bậc thang cũng làm bằng đá cẩm thạch. Cột kèo các thứ được thay mới, chạm trổ, sơn vẽ , điêu khắc các loại phi cầm tẩu thú sinh động như thật. Các nơi mọc lên không ít lầu các, nhìn rất khí phách. Khu vực Ngoại viện có một Diễn võ trường cỡ lớn, nền lát đá xanh, nhìn qua cũng biết vật liệu là hàng cao cấp. Hoành tráng hơn là, Lý Thanh Dương còn xây dựng rất nhiều tiểu cảnh, nào thì giả sơn, hồ nước, thậm chí là đình các để nghi ngơi, ngắm cảnh. Một tông môn với diện tích khiêm tốn, lại có thể quy hoạch đến mức ấy, sợ là chỉ có kiến trúc đại sư mới có thể làm ra được.
- Đây là Môn phái của Bản tọa sao?
Quân Thường Tiếu gần như chết đứng, quá ngạc nhiên, quá khó tin, có cảm giác như mình đang mơ. Thậm chí hắn nghĩ thầm có phải mình lại xuyên không lần nữa chăng, tới một cái hoàng cung nội viện nào đó.
Không phải mơ, là sự thật. Bởi vì Lý Thanh Dương đi ra từ Chủ điện nói:
- Chưởng môn! Người thấy Ngoại viện tu sửa như thế đã được chưa?
Cái gì gọi là tu sửa? Đây rõ ràng là xây dựng mới toanh từ đầu a.
Quân Thường Tiếu cười tươi như hoa:
- Hài lòng, cực kỳ hài lòng!
Nói xong, hắn trở về Đại điện. Chưa bước chân vào đã ngây người, bởi vì mặt đất cũng đều lát đá xanh, đều tăm tắp, hai bên là hai hàng ghế bằng gỗ lim, cực độ xa hoa.
Lý Thanh Dương chỉ vào chỗ ngồi trên cùng Đại điện giới thiệu:
- Chưởng môn! Bảo tọa của ngươi dùng gỗ Chiên đàn nghìn năm chế tạo đấy!
- Vãi! Thật sao?
Quân Thường Tiếu thử đặt mông ngồi lên, cảm giác so với cái ghế cọt kẹt lúc trước thoải mái hơn nhiều. Hai tay hắn không tự chủ đặt lên hai bên tay vịn của ghế, mặt mũi tràn đầy vui vẻ:
- Không tệ! Không tệ!
Đây mới là dáng vẻ một Môn phái nên có a.
Lý Thanh Dương chậm chậm đưa tới một ít sổ sách:
- Chưởng môn! Đây là chi phí tu sửa, mời xem qua.
Không hổ là xuất thân từ danh gia vọng tộc, làm việc đâu ra đấy, còn có sổ sách ghi chép rõ ràng.
- Thanh Dương này…
Quân Thường Tiếu nhận lấy sổ sách, vừa tùy ý lật xem vừa khen:
- Biểu hiện của ngươi, khiến Bản tọa rất vừa lòng…
Hắn chưa nói hết câu, bỗng nhiên im bặt, bởi vì, hắn nhìn thấy tổng chi phí là 4650 lượng. Hắn giật mình bật thốt lên:
- Đù má! Nhiều thế?
Hắn vội vàng xem lại trong Không gian giới chỉ, phát hiện chỉ còn hơn 300 lượng. Quân Đại Chưởng Môn mấy ngày hôm nay quá bận rộn việc tu luyện, mỗi lần Lý Thanh Dương đến hỏi tiền đều không nghĩ ngợi gì đáp ứng, cơ bản không quan tâm nhiều hay ít, cũng không hỏi thừa thiếu thế nào. Bây giờ, Điểm cống hiến hết sạch, tiền nong cũng chẳng còn lại bao nhiêu, khiến Quân Thường Tiếu buồn bực vô cùng.
- Mẹ nó! Hết sạch rồi, sau này sống sao?
Lý Thanh Dương nói:
- Chưởng môn! Đệ tử đang tính sửa chữa lại cả Nội viện cho đồng bộ, có lẽ tiêu tốn khoảng 1000 lượng.
Quân Thường Tiếu ngã phịch xuống đất, sùi bọp mép. Tiền đúng là vạn năng, dùng vào chỗ nào, chỗ đó liền ngon lành! Dưới bàn tay lo liệu của Lý Thanh Dương, Thiết Cốt Tranh Tranh Phái rách nát sida cũng trở nên hoành tráng, xứng đáng với những gì một tông môn nên có. Có điều, mỗi khi nghĩ đến số tiền phải bỏ ra, Quân Chưởng Môn đều có cảm giác muốn đập đầu vào gối tự sát. Thực sự thì hắn cũng không quá để ý chuyện tiền nong, nhưng ngày mai đệ tử mới sẽ tới báo danh rồi, bao nhiêu người như vậy, lấy tiền đâu mà lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ? Rồi bao nhiêu thứ phải lo. Chỉ còn lại vài trăm lượng trong người thì làm được trò trống gì.
Hắn ngồi tại cửa sơn môn, ngắm nhìn mây trôi, trong lòng sầu não, kiếm đâu ra Điểm cống hiến, kiếm đâu ra tiền để Môn phái chi tiêu hàng ngày.
Hắn quay sang bên cạnh:
- Thiên Thiên! Có cách nào nhanh chóng kiếm tiền không?
- Cướp!
Quân Thường Tiếu chỉ muốn đạp cho con bé này một trận, nhưng vẫn nhịn xuống:
- Thiết Cốt Tranh Tranh phái chúng ta dù sao cũng là danh môn chính phái, sao lại đi làm cái việc mà thiên hạ phỉ nhổ khinh thường như vậy.
Lục Thiên Thiên nghĩ nghĩ:
- Thế thì bán kiếm!
- Cái này…
Quân Thường Tiếu sờ cằm:
- Cũng không phải là không được!
Đúng lúc này, Lý Thanh Dương từ bên ngoài tiến vào:
- Chưởng môn! Các sư đệ sư muội đã đến!
- Để bọn hắn vào đi.
Quân Thường Tiếu đứng dậy, phủi phủi môn, thể hiện ra dáng vẻ của một Chưởng môn đúng nghĩa. Hơn 20 tên đệ tử lần lượt tiến vào. Bọn chúng đứng tại Diễn võ trường, nhìn ngó kiến trúc tráng lệ xung quanh, đều vô cùng kinh ngạc. Thật không ngờ, Môn phái của chúng ta lại hoành tráng, khí phách như vậy.
- Sao mới chỉ có vài người thế?
Quân Thường Tiếu cau mày:
- Đệ tử khác đâu rồi?
Một đệ tử cung kính trả lời:
- Bẩm Chưởng môn! Có một ít sư huynh đệ nhà tương đối xa, tới đây cần tốn chút thời gian.
- Thì ra là vậy!
Quân Thường Tiếu hiểu ra:
- Thanh Dương, chuẩn bị chỗ ở cho mấy đứa đi.
- Vâng!
Lý Thanh Dương tuân lệnh, đang chuẩn bị đưa các sư đệ về Nội viện, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào yếu ớt:
- Chưởng…. Chưởng môn….
Quân Thường Tiếu nhíu mày, bước nhanh ra ngoài. Lý Thanh Dương cùng Lục Thiên Thiên cũng vôi vàng đi theo. Ba người vừa tới cửa sơn môn, liền thấy một tên thiếu niên cả người là máu nằm trên đất.
- Tôn sư đệ!
Lý Thanh Dương vội vàng cúi xuống, xem xét mạch đập. Tên đệ tử bị thương cố nén đau đớn, yết ớt thì thào:
- Chưởng… chưởng môn, đệ tử tới đây cùng hơn 30 anh em, trên đường đi gặp sơn tặc phục kích, mọi người đều bị bắt…
Còn chưa nói hết câu, hắn gục sang một bên, ngất xỉu, Bức thư nhuốm máu nắm trong tay cũng rơi ra đất. Lý Thanh Dương xem xét tên đệ tử nói:
- Chưởng môn! Sư đệ chỉ bị ngất xỉu mà thôi, không có gì đáng ngại.
Quân Thường Tiếu nhặt phong thư lên, mở ra xem, thấy trên giấy có mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Trong ba ngày chuẩn bj tiền đến Hắc Sơn chuộc người, nếu không giết sạch con tin”
- Mẹ nó!
Quân Thường Tiếu nắm chặt bức thư, nghiến răng:
- Dám cướp đoạt đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái chúng ta, bọn chó này chán sống rồi!
Bình luận truyện