[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 21 : Ta không muốn làm chó độc thân

Người đăng: nghiemminh

Ngày đăng: 22:27 24-09-2019

.
"Đinh!" - Hoàn thành Nhiệm vụ phụ tuyến, chủ nhân nhận được 20 Điểm cống hiến. - "Đinh!" - Điểm cống hiến Môn phái: 117/100 - Điểm cống hiến dư thừa phải được sử dụng trong vòng 24 giờ, nếu không sẽ tự động biến mất. Trong khi Vi Nhất Nộ thống khổ kêu gào, bên tai Quân Thường Tiếu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Đúng là Nhiệm vụ Tinh Anh, được thưởng tới 20 Điểm cống hiến! Quân Thường Tiếu không kìm được vui mừng, nhưng khi hắn nhìn thấy cánh tay ướt đẫm máu me trên đài, thiếu chút nữa thì nôn ra.Trước khi xuyên không, cho tới bây giờ, ngay cả con kiến con muỗi hắn đều chưa từng giết, thế mà lúc này lại chém cụt tay một người, có cảm xúc ghê rợn cũng là bình thường. - Hắn muốn giết ta, ta phế đi hắn, chẳng có gì là không ổn. Quân Thường Tiếu tự mình trấn an mình, tâm cảnh dần dần bình ổn lại. Tại cái thế giới tàn khốc này, đối với kẻ muốn tính mạng của mình, nếu không lấy thủ đoạn lạnh lùng đáp trả, sẽ chỉ có một kết quả là ăn chuối cả nải, chén gà cả con. Làm người cần phải có nguyên tắc, nguyên tắc của ta chính là: Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta trả đũa gấp bội. Quân Thường Tiếu thu kiếm vào vỏ, chắp tay nói: - Đa ta Vi Trưởng lão hạ thủ lưu tình! Hắn tiêu sái nhảy xuống Ân Oán Đài: - Chúng ta đi thôi! - Vâng! Lý Thanh Dương, Lục Thiên Thiên lớn tiếng đáp lại, sau đó lục tục rời đi, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người. - Sao lại có thể như thế? - Quân Chưởng Môn vậy mà đánh bại Vi Trưởng lão có tu vi Thập Nhị Đoạn. Các Võ giả lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ. Đánh nát vũ khí Phàm phẩm của Phạm đại sư, chém cụt tay Vi Trưởng lão, chuyện này đối với bọn hắn là không thể tưởng tượng! Chấp sự Đại Đao Môn cùng đệ tử Hổ Khiếu Tông cảm thấy lạnh lẽo, cũng âm thầm may mắn, may mà mình không có bị tinh trùng lên ão, khiêu chiến với thằng này, nếu không thì thảm rồi. Một tên Võ giả ngưng trọng nói: - Chuôi kiếm này của Quân Chưởng Môn, chắc chắn là đã đạt đến Phàm phẩm Cao giai! Ý kiến này được mọi người tán đông. Bọn hắn khó mà chấp nhận rằng Quân Thường Tiếu có thể đánh bị thương Vi Nhất Nộ, cách giải thích duy nhất là phẩm chất của thanh kiếm này cực cao. Đúng vậy! Đả thương Vi Nhất Nộ phần lớn là nhờ vào Hàn Phong Kiếm. Quân Thường Tiếu chầm chậm đi trên đường, cũng sợ hãi than thầm: - Thật không ngờ, thanh kiếm mua được ở Sơ giai Thương thành lại hung hãn như vậy. Ngay từ đầu, hắn cảm thấy là thanh kiếm này mạnh hơn Kim Long đao một chút, đến khi sử dụng mới biết, hóa ra mình vẫn coi thường nó. Hắn có chút dương dương tự đắc: - Thiên Thiên! Kiếm của Bản tọa cũng không tồi chứ! - Cũng tạm được. Mẹ nó, khủng bố như vậy mà vẫn chỉ là “tạm được”, thế thì kiếm kiểu gì mới có thể lọt vào mắt xanh của con bé này? Quân Thường Tiếu lắc đầu: - Trong giới chỉ của Bản tọa vẫn còn vài thanh, ngươi có muốn một thanh không? Sau khi hoàn thành Nhiệm vụ Tinh Anh, Điểm cống hiến vượt qua mức cao nhất, cho nên khi rời khỏi Diễn võ trường, hắn mua hai thanh Sơ phẩm Hàn Phong Kiếm. Vũ khí mạnh mẽ như vậy, mình cũng chỉ có thể dùng một thanh, còn lại ban cho đệ tử là được. Sở dĩ muốn cho Lục Thiên Thiên đầu tiên, bởi vì nàng là Đại đệ tử,hơn nữa, hắn cũng muốn đạt được hảo cảm của nàng, sau này bớt nói móc nói máy vị Chưởng môn như mình. - Không cần! Lục Thiên Thiên không thèm suy nghĩ trả lời. Vãi, thanh kiếm có phẩm chất cao như vậy mà còn không muốn, chẳng hiểu con bé này nghĩ gì, lẽ nào đầu óc có vấn đề! - Tốt thôi! Quân Thường Tiếu cũng không ép buộc. Lý Thanh Dương cười nói: - Chưởng môn! Sư tỷ không muốn nhưng ta muốn. Tuy rằng hắn có một thanh Phàm phẩm Sơ giai vũ khí, nhưng so với kiếm của Chưởng môn, thì kém quá xa. Quân Thường Tiếu nói: - Chờ sau khi ngươi tới Môn phái, biểu hiện xuất sắc một chút thì cái gì cũng có. Ý của hắn là chưa muốn cho Lý Thanh Dương ngay. Không phải là phân biệt đối xử, mà do Lý Thanh Dương vừa mới gia nhập Môn phái, chưa có biểu hiện hay cống hiến gì, tự nhiên ban thưởng một thanh kiếm thì không hợp lý. Quân Thường Tiếu không muốn Môn phái của mình trở thành trung tâm từ thiện. - Vâng! Đệ tử sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt! - Ừm! Quân Thường Tiếu gật gật đầu, nhìn về các đệ tử phía sau nói: - Sau khi tới Môn phái sẽ khó đoàn tụ cùng gia đình, bố mẹ, các người cứ về nhà tranh thủ vui vẻ cùng mọi người, 10 ngày sau tự đến Môn phái là được” Vị Chưởng môn này xem ra cũng rất hiểu nhân tình thế thái. - Đa ta Chưởng môn! Đệ tử nhao nhao rời đi, chỉ có Lý Thanh Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ. Quân Thường Tiếu hỏi: - Sao người không trở về? Lý Thanh Dương lắc đầu: - Cha ta được Chưởng môn chỉ điểm một phen, giờ này có lẽ đang bế quan, trở về cũng chẳng có ý nghĩa gì. Quân Thường Tiếu nói: - Như vậy thì theo ta trở về Môn phái luôn đi. Lý Thanh Dương chắp tay, ngập ngừng: - Chưởng môn! Đệ tử có một yêu cầu, không biết có được không? Quân Thường Tiếu vui vẻ: - Cứ nói xem nào! Sau một hồi suy nghĩ, Lý Thanh Dương mới đáp: - Đệ tử muốn mang một người tới Môn phái! - Ai? - Người ta yêu sâu đậm - Con gái??? Mẹ nó, thằng này hỏi buồn cười, không yêu con gái chả lẽ yêu con trai. Lý Thanh Dương mặc dù chán nản, vẫn gật đầu: - Đúng vậy, là một cô gái xuất thân nghèo khổ, tư chất bình thường. Xuất thân nghèo khó, tư chất bình thường? Một cô bé như thế, làm sao xứng đôi với thiên tài đệ nhất Thanh Dương thành a? Quân Thường Tiếu dường như hiểu ra vấn đề, nói: - Hóa ra vì thế cho nên người mới gia nhập Thiết Cốt Phái chúng ta? - Đúng vậy Lý Thanh Dương không phủ nhận. Quân Thường Tiếu nâng cằm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trả lời: - Môn phái vừa mới quật khởi, cũng thiếu người quản lý những việc vặt vãnh, ngươi cứ mang nàng theo, không vấn đề gì - Đa tạ Chưởng môn! Lý Thanh Dương vô cùng cảm kích. Hắn có thể gia nhập Thương Sơn Phái, nhưng lại cự tuyệt, bởi vì hắn biết Tông môn dạng này, sẽ không chấp nhận người con gái của mình. Nếu gia nhập Thiết Cốt Phái, thứ nhất có thể nhận được đạn dược nghịch thiên, nâng cao tiềm lực, thứ hai có thể có hi vọng mang theo người con gái mình yêu. - Chỉ có điều, ngươi mới 16 tuổi đã yêu đương này nọ, có phải sớm quá hay không? Quân Thường Tiếu tỏ ra thắc mắc. Lý Thanh Dương ngượng ngùng đáp: - Chưởng môn! Mấy đứa em họ của ta, nhỏ hơn ta mấy tháng đều đã cưới vợ sinh con cả rồi! Quân Thường Tiếu trợn to hai mắt. Kết hôn còn có thể, chứ đẻ con rồi có vẻ hơi vi diệu thì phải. Lý Thanh Dương kinh ngạc: - Chưởng môn! Chẳng lẽ ngươi không biết, tại Tinh Vẫn đại lục, qua Lễ Thành nhân năm 14 tuổi, là có thể cưới vợ sinh con rồi? Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng, giả vờ ho khan: - Đương nhiên là ta biết. Thế nhưng trong lòng hắn đắng chát: “14 tuổi đã thành gia lập nghiệp, còn ta, 2 tháng nữa là tròn 18, há chẳng phải là già khọm, ế chỏng ế chơ!” Ta không muốn làm chó độc thân, ta muốn có người ân ái! - Chưởng môn! Ta đi mang nàng tới. - Ừ, đi đi! Lý Thanh Dương rời đi, không bao lâu sau, trở về một mình, trong tay nắm chặt một bức thư. - Người đâu? Quân Thường Tiếu hỏi. Lý Thanh Dương cúi đầu, vẻ mặt thống khổ: - Nàng không muốn cản trở con đường tu hành của ta, để lại một bức thư rồi bỏ đi. Quân Thường Tiếu nói: - Nếu như cô bé kia giống như những gì người nói, xuất thân nghèo khó lại có tư chất bình thường, thì xa nhau có lẽ là tốt cho cả hai. Lý Thanh Dương ngẩng đầu chất vấn: - Chưởng môn! Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng nàng không xứng với ta? Quân Thường Tiếu trả lời: - Không phải ta cho rằng như thế, mà là mọi người nghĩ vậy. Lý Thanh Dương nắm chặt bức thư trong tay: - Hãy đợi đấy, khi nào ta trở thành cường giả, bất luận chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm được nàng, sau đó trước mặt người trong thiên hạ, lớn tiếng nói cùng nàng, chỉ có Lý Thanh Dương ta xứng với nàng hay không, không có chuyện nàng xứng với ta hay không! - Tốt! Rất tốt! Quân Thường Tiếu vỗ tay, hắn rất ghét cái kiểu môn đăng hộ đối ở Địa Cầu, mà tại Tinh Vẫn đại lục, người ta lấy võ vi tôn, tư tưởng này càng trầm trọng. Lý Thanh Dương chẳng những có thiên tư trác tuyệt, lại không quan tâm thân phận hèn mọn của con gái nhà người ta, không quan tâm ánh mắt người đời, một lòng yêu thương, chỉ điểm này thôi cũng đã rất đáng quý rồi. Lục Thiên Thiên không mặn không nhạt bơm một câu: - Lại một thằng ngu! Quân Thường Tiếu không còn gì để nói. Mẹ nó, hóa ra con bé này không chỉ xỉa xói mình, ngay cả sư đệ nàng cũng không buông tha a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang