[Dịch] Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 14 : Kiếm cảnh
Người đăng: nghiemminh
Ngày đăng: 20:07 21-09-2019
.
Sau khi bóp nát Động Sát chi phù, Quân Thường Tiếu nhìn lại kiếm phổ, trong lòng mừng rỡ, bởi vì kiếm quyết khó hiểu cùng kiếm thức kỳ lạ chỉ xem một cái liền hiểu. Càng sướng hơn là, chữ viết ở trên kiếm phổ giống như vật sống, hóa thành từng tia sáng dung nhập vào thức hải, tự động sắp xếp, tự động diễn hóa.
Xoẹt!
Quân Thường Tiếu ghi nhớ tờ thứ nhất, lật sang trang hai, đợi thức hải ghi nhớ, lại lật sang trang ba, trang bốn, trang năm… Nhìn thấy hắn đọc kiếm phổ như vậy, võ giả các phái ngơ ngẩn cả người. Kiếm phổ khác với võ kỹ, vừa phải nhỡ kiếm quyết, vừa phải nhớ kiếm thức, thằng này lại lật hết tờ này đến tờ kia, đừng nói nhớ kỹ kiếm thức, cho dù nhớ kỹ khẩu quyết cũng khó a. Cũng bởi vì không lĩnh hội được nên từ bỏ rồi sao?
Hưu!
Đúng lúc này, trong thức hải của Quân Thường Tiếu đã diễn hóa hoàn chỉnh Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm thức đầu tiên. Hắn gấp kiếm phổ lại, nói:
- Thiên Thiên! Cầm kiếm tới.
Keng! Lục Thiên Thiên ném kiếm tới, Quân Thường Tiếu tiếp nhận, cổ tay nhẹ nhàng múa may. Thanh kiếm dài ba thước vạch phá không gian, hình thành một gợn sóng khí lưu mà mắt thường có thể nhìn thấy. Trong lúc múa kiếm lại hình thành gợn sóng khí lưu, điều này chứng tỏ hắn đã lĩnh ngộ chiêu thứ nhất của Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm. Vô lý. Các võ giả đang chờ để chế giễu, nhìn thấy như vậy, gương mặt ai nấy co rúm. Trưởng lão Thương Sơn Phái cũng giật mình. Hắn không để ý dòng khí lưu mà là thằng này từ khi cầm tới kiếm phổ cho đến lúc thi triển thuần thục chiêu thứ nhất cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Đúng vậy, chưa đến 1 phút. Trong thời gian ấy, có đi vệ sinh cũng chưa kịp cởi quần, thế mà Quân Thường Tiếu đã lĩnh ngộ xong.
- Không thể nào!
Trong lòng Trưởng lão Thương Sơn Phái không muốn tin đây là sự thật. Thân là võ sư đỉnh phong, hắn tuy luyện loại Võ kỹ Đê phẩm này, dù có thể mười phần chắc chín, nhưng tuyệt đối không thể nhanh như vậy. Trừ khi… Trước đây thằng này đã từng tu luyện.
Quân Thường Tiếu di chuyển bước chân, lại vung ra một kiếm. Gợn sóng thứ hai hiển hiện, nối liền với gợn sóng thứ nhất, đây là chiêu thức thứ hai, mới chỉ qua 1 phút 5 giây. Một khắc này, võ giả các phái há hốc mồm. Mẹ nó! Thằng Chưởng môn của Thiết Cốt Phái rác rưởi này lại có thể lĩnh ngộ Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm thức thứ hai trong vài hơi thở. Lý gia chủ cũng bất ngờ. Hắn nhớ rất rõ, khi mình lĩnh ngộ thức thứ hai, mình tốn mất năm ngày. Thằng này làm kiểu gì? Hay là thằng ôn này từng tu luyện Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm rồi, cố tình giả vờ như chưa từng luyện qua. Hắn nghĩ giống với Trưởng lão Thương Sơn Phái. Nếu là võ giả bình thường, cũng đều nghĩ vậy, chỉ trong thời gian rất ngắn, lĩnh ngộ chiêu thứ hai của Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm, tuyệt đối không có khả năng.
Thế nhưng mà thật là đáng tiếc, nhờ công hiệu của Động Sát chi phù, Quân Thường Tiếu thực sự làm được. Hắn vung kiếm lần nữa, gợn sóng khí lưu thứ ba tiếp tục xuất hiện. Đây là chiêu thứ ba, mới qua 1 phút 10 giây. Nói cách khác, võ giả ở đây chỉ vừa chớp mắt, Quân Chưởng Môn liên lĩnh ngộ hoàn toàn chiêu thứ ba, cũng vận dụng một cách thành thạo. Quá đáng sợ! Quá khủng bố! Ánh mắt Lý Thanh Dương lấp lánh, nghĩ thầm: “Tốc độ lĩnh ngộ của Chưởng môn nhanh hơn mình không chỉ 10 lần, xem ra mình chọn đúng người rồi”. Lục Thiên Thiên lại nghĩ: “Có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, linh căn của Chưởng môn chắc là cao hơn Nhị sư đệ rồi!”
Quân Thường Tiếu chìm đắm trong việc thi triển kiếm pháp, tầng tầng gợn sóng chen chúc mà ra, chồng lên nhau, uy lực càng lúc càng mạnh, như sóng biển, liên miên bất tuyệt. Đợt nọ nối tiếp đợt kia, đúng như tên gọi của Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm. Lại một lần vung kiếm, trên Diễn võ trường đã có bảy gợn sóng kiếm khí. Hắn đã lĩnh ngộ đến chiêu thứ bảy, thời gian không quá 1 phút 30 giây.
Lý gia chủ chợt lên tiếng:
- Hừ! Rõ ràng đã từng tu luyện, lại nói chưa từng biết Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm, đúng là mặt dày vô sỉ!
Hắn không quan tâm Quân Thường Tiếu chỉ một lúc đã thi triển ra bảy chiêu thức bởi vì trong lòng hắn đã sớm khẳng định, thằng này từng luyện qua.
- Ta nói rồi. một Chưởng môn của Cửu lưu môn phái sao có thể tìm hiểu ra bảy chiêu thức nhanh như vậy, hóa ra đã sớm tu luyện qua!”
- Mẹ nó! Tí thì bị lừa!
- Thằng này diễn kịch giỏi nha!
- Nhìn kia, thằng này lại diễn kịch tiếp kìa!
Khi Quân Thường Tiếu tiếp tục thi triển chiêu thứ tám, lại hình thành một tầng gợn sóng, nhưng điểm chú ý của mọi người không ở chỗ này, mà là vẻ mặt tập trung của hắn. Môn phái Cửu lưu. Diễn kỹ Nhất lưu! Trưởng lão Thương Sơn Phái thản nhiên nói:
- Cho dù diễn kịch tốt đến đâu, chỉ cần không thi triển ra chiêu thứ chín, là lộ ra đuôi chuột thôi!
Đám người đều gật đầu lia lịa. Thích diễn chứ gì, Diễn võ trường lớn như vậy, đủ làm sân khấu cho ngươi diễn. Nhưng đến lúc không thi triển ra chiêu thứ chín, thì bao nhiêu công sức diễn kịch cũng tan thành mây khói. Lý gia chủ khoanh tay, không ngừng cười lạnh.
Sau khi thi triển chiêu thứ tám, Quân Thường Tiếu thu kiếm đứng im, rơi vào trầm tư, giống như đang tìm hiểu chiêu thức cuối cùng.
- Không diển nổi nữa hả?
Đám người cười đểu. Quân Thường Tiếu cũng không nghe thấy, bởi vì tại thời điểm cảm ngộ kiếm pháp, hắn đột ngột tiến vào một loại cảm giác kỳ diệu. Thời gian trôi qua, quanh người hắn hiện ra một cỗ khí tức như có như không, khí thế sắc bén Trưởng lão Thương Sơn Phái ngạc nhiên, nụ cười trên mặt Lý gia chủ cũng tắt ngấm.
- Đây là…
Lý Thanh Dương nhíu mày, run giọng nói:
- Kiếm cảnh!!!
Võ giả các phái nghe vậy, suýt thì rơi cằm xuống đất. Kiếm cảnh, cũng gọi là Kiếm ý chi cảnh, là một cảnh giới lĩnh ngộ kiếm đạo. Nếu võ giả tiến vào Kiếm ý chi cảnh, có thể thu hoạch rất nhiều.
- Lạy Phật!
- Thằng này căn số chó má gì mà lại có thể tiến vào Kiếm cảnh?
- Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người tu Kiếm đạo, có mấy người đạt được cơ duyên như vậy a?
Âm thanh bàn tán càng lúc càng lớn, bởi vì mọi người quá khiếp sợ. Trưởng lão Thương Sơn Phái trầm giọng:
- Hắn có thể tiến vào Kiếm cảnh, chính là Đại cơ duyên, các người chớ có quấy nhiễu hắn!
Các võ giả có ý đồ phá đám, lập tức ngậm mồm. Trưởng lão Thương Sơn Phái cũng không tính là người xấu khi đứng ra ngăn lại đám người. Hắn nhằm vào Quân Thường Tiếu chẳng qua là vì hi vọng Lý Thanh Dương không lầm đường lạc lối, phung phí Linh căn tốt như vậy. Cũng vì lời nói của Trưởng lão Thương Sơn Phái, toàn bộ Diễn võ trường hoàn toàn yên tĩnh, võ giả xung quanh tràn ngập ước ao ghen tỵ. Cơ duyên chỉ có thể ngộ mà không thể cầu lại bị một thằng rẻ rách đạt được, thực sự không cam lòng.
Quân Thường Tiếu nãy giờ vẫn ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn, chợt ánh mắt sáng quắc, tay phải vung lên, trường kiếm múa may trong không khí. Cửu Thức Điệp Lăng Kiếm thức thứ nhất, thứ hai, thứ ba… được thi triển, cho đến thức thứ tám, mũi chân hắn điểm một cái, cả người bật lên, giơ kiếm chém xuống. Trong không khí, tám đạo gợn sóng được dẫn dắt, nhanh chóng hội tụ vào một chỗ, hóa thành kiếm mang màu trắng, đánh vào tảng đá lớn ngoài Diễn võ trường.
Bành!
Một tiếng nổ lớn truyền đến, tảng đá nặng mấy ngàn cân vỡ tan nát tại chỗ. Võ giả xung quanh thấy thế, nhao nhao hít vào một ngụm khí lạnh.
Bình luận truyện