Tuyệt Thế Đạo Quân

Chương 7173 : Nhỉnh Hơn Một Chút

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 19:41 24-11-2025

.
Sát ý vô tận tức thì ập xuống, trong nháy mắt, Thẩm Linh Lung cảm thấy mình bị một ý niệm cường đại khóa chặt. "Rất tốt! Lục Vũ, ta phải thừa nhận, ngươi vẫn như trước đây, là tuyệt thế thiên tài." Thẩm Linh Lung vẫn với vẻ mặt thương hại, nhìn về phía Lục Vũ: "Chỉ là đáng tiếc, thiên tài như thế, lại không thể vì ta sử dụng. Tư chất như ngươi, nếu chết rồi, thật sự là quá đáng tiếc." Mãi cho đến bây giờ, vẻ mặt Thẩm Linh Lung chút nào không thay đổi, thì dường như việc những thần tử dưới tay mình chết đi, cũng không thể ảnh hưởng đến tinh thần của nàng. Oanh! Gần như là ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Linh Lung tương tự bộc phát ra khí thế cường đại, kinh thiên động địa. Huyền quang màu tím hiển hiện quanh thân, trong đó còn có vô số kinh văn màu tím vòng quanh giữa không trung, Thẩm Linh Lung tương tự tản mát ra đế uy vô tận, thì dường như là một vị thượng cổ Nữ Đế, giáng lâm nhân thế gian. Những luồng tử khí kia, đại biểu cho chí cao vô thượng, vô cùng tôn quý, tương tự cũng làm nổi bật lên địa vị của Thẩm Linh Lung. "Ta là Thiên Tử, trấn nhiếp Tứ phương!" Thẩm Linh Lung ra tay, thế mà tương tự là một chưởng vỗ tới. Nàng thế mà lấy lực lượng nhục thân, chính diện đối kháng cùng Lục Vũ! Trong nháy mắt, Lục Vũ liền ở trong chưởng ấn của Thẩm Linh Lung, cảm nhận được rất nhiều kinh văn và truyền thừa cổ lão huyền diệu, đối phương tương tự đạt được một truyền thừa cổ lão, thực lực xa xa vượt qua ở kiếp trước. Thậm chí, Lục Vũ còn ở bên trong chưởng ấn này, cảm nhận được khí tức khí vận hoàng triều. Rất hiển nhiên, Thẩm Linh Lung cũng hiểu được vận dụng khí vận hoàng triều rồi, nàng xây dựng Đại Sở Hoàng Triều này, tự nhiên không phải vì hư danh của mình, mà là chân chân chính chính có thể vận dụng khí vận hoàng triều, vì bản thân sử dụng. Ầm ầm! Hai luồng lực lượng bàng bạc, trong nháy mắt bắt đầu kịch liệt va chạm giữa hư không, dư ba sinh ra vang vọng bốn phía, thậm chí trực tiếp xé rách hư không, hiển hiện ra từng khe nứt không gian. "Đây cũng không phải là công pháp của Thiên Giới, càng không phải là công pháp được ghi lại trong Thái Hoa Kinh, đây có lẽ chính là truyền thừa Hồng Hoang mà Thẩm Linh Lung đã có được rồi!" Lục Vũ trong lòng chấn kinh, trong thời gian ngắn, liền phân tích ra truyền thừa của Thẩm Linh Lung. Lúc đó, Khuyết từng nói cho hắn biết, Thẩm Linh Lung đã có được truyền thừa của cường giả thần thoại thời đại Hồng Hoang, Bạch Đế. Nhìn hiện tại thì, lời nói của Khuyết không hư, Thẩm Linh Lung quả nhiên là tiến bộ phi thường. Tùng tùng tùng tùng tùng! Gần như là trong nháy mắt, hai bên đã ở giữa hư không, giao thủ hơn trăm hiệp. Thủ đoạn của Thẩm Linh Lung biến hóa đa đoan, lúc thì ngưng luyện thành chưởng ấn, lúc thì chuyển hóa thành kiếm khí, chiêu thức phô thiên cái địa tựa như sóng lớn ngập trời, nghiền ép tới. Truyền thừa của Bạch Đế, phi thường cương mãnh hung ác, giống như Đông Hoàng Thái Nhất, người có thể xưng hoàng xưng đế ở thời đại Hồng Hoang, tuyệt không phải là nhân vật tầm thường. Lục Vũ tương tự cũng phát giác, tu vi hiện tại của Thẩm Linh Lung, phải cường đại hơn Độ Kiếp Cảnh bình thường quá nhiều, cho dù là ba Hứa Giang Sơn tính gộp lại, chỉ sợ cũng không đuổi kịp Thẩm Linh Lung. "Nàng cũng bước vào lĩnh vực cấm kỵ rồi!" Lục Vũ ban đầu, nhưng là đột phá đến Địa Cảnh tầng mười lăm, mới bước vào Thiên Cảnh, hắn tự nhiên biết huyền diệu của lĩnh vực cấm kỵ. Hiện nay, trong số những người Lục Vũ từng gặp, cũng chỉ có Đường Dĩnh bước vào Địa Cảnh tầng mười hai mà thôi. Không nghĩ tới, Thẩm Linh Lung này cũng có cơ duyên như thế, bước vào cái loại cảnh giới mà trong truyền thuyết mới được ghi lại. "Truyền thừa của Bạch Đế quả thật cương mãnh hung ác, chỉ là đáng tiếc, người tinh thông tính toán như ngươi, căn bản không thể lĩnh hội được truyền thừa chân chính của Hồng Hoang đế vương." Lục Vũ nghĩ đến đây, nội tâm càng thêm thấu triệt, hắn căn bản không để Thẩm Linh Lung ở trong lòng, cho dù đối phương nắm giữ truyền thừa của cường giả Thần Thoại Cảnh. "Ngọc Hoàng Đại Thủ Ấn!" Nghĩ đến đây, Lục Vũ hai tay vung vẩy, lập tức diễn hóa ra một đạo kim quang thủ ấn bàng bạc, vô số dị tượng hiển hóa ra. Thủ ấn này, thoát thai từ Bát Thức Huyền Môn Pháp Thiên Thủ Ấn của Thái Thượng Giáo, về sau lại dung hợp sự lý giải của chính Lục Vũ, hiện nay Lục Vũ lại sẽ truyền thừa của Đông Hoàng Thái Nhất, trộn lẫn vào trong đó. Thần danh Thái Nhất, Thiên Chi Tôn Thần, lấy phối Đông Đế, nên gọi Đông Hoàng. Sau khi dung nhập truyền thừa của Đông Hoàng Thái Nhất, Ngọc Hoàng Đại Thủ Ấn này, dần dần tràn ngập khí tức chí cao vô thượng, tựa như một ngọn núi cao nguy nga, giáng lâm nhân thế gian. Oanh! Thủ ấn mạnh mẽ đẩy ra, xé rách hư không, dẫn tới từng trận tiếng phá không sắc bén. Nhưng không nghĩ tới, Thẩm Linh Lung tương tự lựa chọn chính diện đối kháng, lấy truyền thừa Bạch Đế diễn hóa ra vô số thủ ấn, oanh kích qua. Bành bành bành bành bành! Hai bên lại lần nữa triển khai kịch chiến, vô số thủ ấn bị toàn bộ chấn vỡ, tiêu tan giữa hư không. "Lục Vũ, trên người ngươi cũng có truyền thừa Hồng Hoang sao?" Trong đôi mắt đẹp của Thẩm Linh Lung, lóe lên một vòng thần sắc kỳ dị. Lục Vũ không trả lời, tiếp tục ngưng luyện ra Ngọc Hoàng Đại Thủ Ấn khổng lồ, ngay trước mặt nàng hung hăng vỗ tới. Răng rắc răng rắc! Răng rắc răng rắc! Trước mặt Lục Vũ, từng mảnh hư không ứng tiếng đổ sụp, vô số hắc động không gian trong nháy mắt hiển hiện ra, tản mát ra khí tức băng lãnh. "Không có tác dụng, cho dù ngươi có truyền thừa Hồng Hoang, cũng không có bất kì tác dụng gì. Sự lý giải của ngươi đối với những truyền thừa cổ lão kia, căn bản không bằng ta." Thẩm Linh Lung vẫn cư cao lâm hạ, với một tư thái kiêu ngạo. Hai người đồng thời thi triển ra lĩnh vực cấm kỵ, nhất thời thiên địa biến sắc, uy áp khủng bố truyền khắp bốn phương. "Trận chiến đấu của hai người này, đã có thể ghi vào sử sách rồi." "Vô luận là Sở đế, hay là Tần Hoàng, đều là tuyệt thế cường giả của thế gian này, chính là không biết ai có thể nhỉnh hơn một chút." "Không nghĩ tới Tần Hoàng Lục Vũ, thế mà là chuyển thế của U Minh Đạo Quân... U Minh Đạo Quân năm đó, nhưng là một đời tuyệt thế thiên tài a..." Vô số người bắt đầu đàm luận, bọn họ đều đang tính toán đường lui kế tiếp. Vô luận là Lục Vũ thắng lợi, hay là Thẩm Linh Lung thắng lợi, cuối cùng bọn họ đều muốn tìm nơi nương tựa một bên, đây mới là đạo sinh tồn của bọn họ. Vẻ mặt Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng trắng bệch, nàng nhìn cảnh tượng trên bầu trời, răng ngà cắn chặt môi đỏ, đôi tay trắng thuần nắm chặt. Bành! Lại là một tiếng vang lớn kinh thiên, Thẩm Linh Lung thế mà bị cưỡng ép chấn khai. Ngọc Hoàng Đại Thủ Ấn mà Lục Vũ thi triển ra, cỡ nào bá khí, huống chi bản thân hắn là Địa Cảnh tầng mười lăm bước vào Thiên Cảnh, cho dù là đối mặt Thẩm Linh Lung đồng là lĩnh vực cấm kỵ, cũng chút nào không sợ. "Thẩm Linh Lung, ngươi cũng chỉ có bản sự này sao?" Lục Vũ nhàn nhạt nói. Tiếng đàm luận bốn phía, trong nháy mắt an tĩnh lại. Chiếc long bào Thẩm Linh Lung mặc bên ngoài, đã sớm rách nát, lộ ra từng mảng làn da trắng nõn. Mái tóc đẹp của nàng, tương tự cũng xõa xuống, trông có vẻ chật vật không thôi. Mà ngược lại Lục Vũ thì sao, lại vẫn là khí tức trầm ổn, bất động như núi, phảng phất căn bản không nhận bất kỳ ảnh hưởng nào. Ai nhỉnh hơn một chút, có thể nói là liếc qua thấy ngay. "Xem ra, ngươi vẫn không lợi hại như miệng nói, nên lên đường rồi." Lục Vũ nhìn bóng hình xinh đẹp quen thuộc trước mắt này, trong nội tâm vô bi vô hỉ, liền phảng phất đang đối đãi một người lạ. Hắn càng không có chút nào lưu tình, trực tiếp vận lên pháp lực quanh thân, liền muốn lấy thế lôi đình, triệt để kích sát Thẩm Linh Lung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang