Tuẫn Tử
Chương 1 : Nhân sinh nếu có một lời thề
Người đăng: annie_duongminh
Ngày đăng: 00:05 23-04-2018
.
- Đào Nhi, mau lại đây !
Cổ Minh Đào bảy tuổi mặt bánh bao thấy Bạch Diệp Quân gọi liền chạy lại đến rung cả hai má. Bạch Diệp Quân thấy thế cười phì:
- Chạy nhẹ thôi rụng mất hai trái đào trên má ngươi rồi.
Cổ Minh Đào làm mặt nhăn nhó tỏ vẻ không thích câu nói đó của Bạch Quân rồi bĩu môi. Bạch Diệp Quân không để ý, xoa đầu rồi bế xốc Cổ Minh Đào lên:
- Đào Nhi, nay ta dẫn ngươi xuống núi !
- Xuống núi ? Chẳng phải thúc nói đợi ta lớn lên mới cho ta xuống núi hay sao ?
Bạch Diệp Quân nhíu mày, tiểu nha đầu ngày càng không biết phép tắc, dám nói xoáy hắn.
- Vậy chúng ta không đi nữa !
- A ! thúc thật không biết xấu hổ, vừa nói đi giờ lại vì một câu nói liền đổi ý. Thúc thật xấu xa !
Miệng hắn giật giật, nhóc con ngươi được lắm, mồm miệng coi như lanh lợi, hắn đành chiều ý nàng dẫn xuống núi.
Cổ Minh Đào lần đầu xuống núi thấy mọi thứ đều rất lạ mắt, đang từ trên lưng Bạch Diệp Quân nhanh nhẹn nhảy xuống đất muốn mình tự đi, thấy phố phường thật sự rất đông đúc không giống như trên núi, chỉ có vài ba người. Ngoài nàng, sư thúc và sư phụ sống cùng nhau thì lâu lắm mới gặp vài tiều phu hoặc vài vị sư bá khác. Cổ Minh Đào thấy thứ gì cũng lạ, liền dừng lại ở mỗi sạp một lúc để ngắm nghía.
- Ở đây đông vui như vậy sao bây giờ thúc mới cho ta xuống núi ?
- Ta sợ ngươi sẽ bị bắt nạt.
- Thúc nói xem liệu tiễn thuật của ta học thành sẽ không còn ai bắt nạt được ta nữa chứ ?
- Học thành cũng không được rời núi !
- Tại sao ?
Đôi môi Bạch Diệp Quân mấp máy môi định nói lại thôi. Hắn muốn nàng mãi mãi ở trên núi an ổn sống những tháng ngày của nàng, chờ sóng gió của hắn qua đi, hắn nhất định sẽ đón nàng..
Vừa lúc ấy có một cô nương vận lục y, toàn thân diễm lệ nhẹ nhàng bước tới nhún gối hành lễ với Bạch Diệp Quân:
- Diệp Quân điện hạ, ngài đã tới !
Hắn không nhanh không chậm lấy cây quạt đang cầm trên tay đỡ tay cô nương đó dậy rồi nói:
- Chúng ta đi.
Cổ Minh Đào đang ngơ ngác liền bị hắn dẫn đi, nàng còn chưa kịp hỏi tỷ tỷ này là ai ? Chúng ta đi là đi đâu ? Nàng còn chưa kịp ăn gì kia mà !
Bọn họ đi liền một lát đến Thừa Tướng Phủ, nhìn bề ngoài giống như Tịnh Vân Trang mà nàng ở nhưng có vẻ mới mẻ và lộng lẫy hơn, mà nhất là còn nhiều người hơn.
Hạ nhân trước ngưỡng hành lễ với bọn họ rồi nữ nhân lục y kia bước tới trước ngưỡng cửa liền quay đầu lại mời Bạch Diệp Quân đi trước.
- Phùng đại nhân chờ ở đâu ?
- Ở chính điện thưa Diệp Quân điện hạ.
Hắn không đáp, vẫn nắm tay Cổ Minh Đào rời bước đi. Ở chính gian một nam tử trung niên mặc y phục màu nâu toát lên vẻ sang trọng đang ngồi thưởng trà, thấy bóng Bạch Diệp Quân đi vào liền đứng dậy bước nhanh chân lại khom người:
- Thỉnh an Tam điện hạ !
Hắn gật đầu rồi cứ thế bước vào ngồi vào vị trí cao nhất.
Cổ Minh Đào không hiểu, liền hỏi:
- Đây là vị trí cao nhất tại sao thúc lại ngồi ?
- Bởi vì ta là người có danh phận cao nhất ở đây lúc này.
Phùng đại nhân kia thấy Bạch Diệp Quân bế tiểu hài tử trong lòng, lại gọi là thúc, không hiểu liền hỏi:
- Không biết đây là nữ nhi của vị nào thưa điện hạ ?
Bạch Diệp Quân thoáng có chút mất tự nhiên:
- Đây là nữ nhi của Cổ Trác và Tử Nghiêm.
Phùng đại nhân sửng sốt, Tử Nghiêm là trưởng công chúa tiền triều, Cổ Trác là hoàng đệ của Hoàng hậu hiện tại.
- Cữu cữu trước khi đi có giao phó ta chăm sóc Đào Nhi.
Phùng đại nhân khôi phục vẻ mặt, gật gật rồi lui xuống ngồi phía dưới Bạch Diệp Quân.
__________________________________
Cổ Trác tính tình vốn trầm ổn, văn võ song toàn lại giỏi cầm nghệ, kết giao huynh đệ với Bạch Đế từ thời niên thiếu, lại có Cổ Thiên Kỷ là tỷ tỷ của hắn được hoàng thượng cực kì sủng ái, lúc rước nàng có hơn nghìn thước vải đỏ rải dưới chân nàng vào cung điện. Trong sách sử lưu lại một đoạn nhân duyên thế này:
"Tiền triều là triều đại của Âu Dương Phỉ, được truyền ngôi từ khi mới mười lăm, lại không được bồi dưỡng kĩ lưỡng, quan thần trong triều tâm kế đa đoan, bản tính Âu Dương Đế lại quá ác độc, quá ham mê tửu sắc, bị chính sủng phi hãm hại, dưới gối không có hoàng tự. Bạch gia liền giành lấy giang sơn cai trị.
Ai ngờ Cổ Trác vì tình riêng, cứu công chúa Âu Dương Tử Nghiêm chạy trốn. Vì Cổ gia có công lật đổ tiền triều, giúp hoàng đế họ Bạch giành được giang sơn nên không bị truy sát. Theo lý mà nói, tiền triều bị đổ phải diệt cỏ tận gốc, nếu còn giọt máu Âu Dương là còn mối nguy hại đến Đế vị, cho dù có chiếu thư truyền ngôi cho ngoại thích cũng không thể không phòng ngừa.
Hoàng hậu không thể tham dự triều chính, nhưng đặt kì vọng cao vào đệ đệ, muốn hắn quy thuận triều đình, đội mũ quan. Vốn dĩ Cổ Trác không có ý muốn làm quan, song thấy tỷ tỷ cương quyết lấy mạng Âu Dương Tử Nghiêm liền rất đau lòng quỳ xuống nói:
- Tỷ tỷ, Tử Nghiêm là người duy nhất đệ yêu trong kiếp này. Nếu tỷ muốn giết Tử Nghiêm vậy hãy giết luôn đệ đi.
Cổ hoàng hậu không ngờ sự tình lại đến nước này, bèn đưa Âu Dương Tử Nghiêm lặng lẽ bỏ trốn lên Tịnh Vân Trang trên núi cao không người qua lại. Nhưng nhất định Cổ Trác phải về nhận danh phận Khanh Sĩ của triều đình. Trước khi rời đi, Cổ Trác có hứa với Tử Nghiêm rằng một năm sau hắn sẽ trở về, vì để giữ mặt cho hoàng hậu cũng vì tính mạng của nàng. Nào ngờ một năm sau hắn quay lại tìm nàng nhưng nàng đã không còn nữa, chỉ để lại một nữ nhi. Nghe nói vì quá đau buồn nên hắn đã tự vẫn để lại nữ nhi cho sư phụ trên núi."
Bất quá cũng chỉ là một giai thoại, chuyện thế nào cũng là do người trong cuộc mới hiểu rõ. Lại nói đến Bạch Diệp Quân, hắn là nam nhi của Châu Đại Nguyệt, chính phi của Bạch Tước, chất nữ của thái hậu tiền triều, khi Bạch Tước lật đồ Âu Dương phế đế, Châu thị được phong làm Châu quý phi. Đại hoàng tử có mẹ là Tô phi, nhị hoàng tử có Cao phi là mẫu thân. Nhưng hậu cung tranh sủng lại khiến Châu quý phi chìm vào giấc ngủ ngàn năm. Tuy nói Tam hoàng tử nhưng thân phận lại cao hơn hai vị hoàng huynh một bậc, được phụ hoàng yêu thương, về sau lại được Cổ hoàng hậu trực tiếp nhận nuôi dưỡng.
Sau khi Châu quý phi an táng, Bạch Diệp Quân liền xin phụ hoàng về núi Tịnh Vân tu học, mười lăm tuổi sẽ trở về. Hoàng thượng có chút do dự, hắn là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí thái tử nếu như vậy sao có thể bồi dưỡng đây ? Nhưng Cổ hoàng hậu lại vô cùng tán thưởng vị sư phụ dạy trên núi kia, lại nói hắn muốn tu tâm dưỡng tính, ẩn nhẫn bồi dưỡng bản thân. Bạch Hoàng đế liền đồng ý nhưng khi hắn trở về thì đồng nghĩa với việc phải bắt đầu lập phi.
Bạch Diệp Quân tìm tới Tịnh Vân Trang xin học, sư phụ ở đây vốn đã yếu ớt, đi lại cũng khó khăn nhưng vì hắn ham học nên vị sư phụ đồng ý thu nhận hắn. Được vài tháng thì hắn gặp Hoàng hậu.
Hoá ra là Cổ hoàng hậu tới nhờ gửi gắm một nữ nhân, hắn cũng không tò mò, đó đâu phải chuyện của hắn ? Tịnh Vân Trang ngoài hắn thì có hai đệ tử nữa, hắn không cho họ biết danh phận nên cũng không thể đường hoàng gặp mẫu hậu hỏi chuyện, cũng chỉ lặng lẽ nhìn người ở phía xa. Khi cung tiễn Hoàng hậu, hắn nhìn thấy nữ nhân hắn gọi là "mẫu hậu" này có một ánh sâu hút tựa hồ không thấy đáy, lạnh như núi băng nhưng cũng thập phần cô độc.
Vị tỷ tỷ được nhờ gửi gắm kia có tên là Lạc Hy, nàng vô cùng xinh đẹp, thanh cao thoát tục, cho dù mặc lam y cũng không giấu được vẻ khuynh thành. Lạc Hy thường ngày rất hậu đậu nhưng lại vô cùng vui vẻ khiến mọi người không thể giận nổi nàng, riêng với Bạch Diệp Quân, Lạc Hy đối xử đặc biệt hơn một chút, thường hay hỏi han chuyện luyện kiếm và tu tâm của hắn đôi lúc dặn dò và khuyên dặn hắn, hắn nghĩ thầm chắc là do mẫu hậu phân phó. Lúc đấy hắn đã mơ hồ tương lai sẽ cưới phi tần là một người xinh đẹp dịu dàng lại đáng yêu như Lạc Hy.
Có lần hắn thấy nàng làm bếp, tay chân vụng về lại không biết làm sao giữ lửa, loay hoay một hồi đến lưng áo ướt đẫm, đầu tóc rối bời, hắn bật cười, như vậy tỷ vẫn đẹp ư ?
- Nữ tử hai mươi tuổi rồi vẫn không thể làm bếp ? Tỷ thật không giống đệ.
- Quân Nhi mới bảy tuổi đã biết nấu sao ?
- Tất nhiên là đệ biết, ngày trước là mẫu thân dạy đệ trong lúc người làm đồ ăn cho phụ thân. Mẫu thân nói không được ỷ mình là nam tử mà không biết nấu. Sư phụ cũng khen đệ nấu rất ngon !
- Vậy đệ chỉ cho tỷ được không ?
- Đổi lại đệ được gì nào ?
Nàng nhíu mày suy nghĩ.
- Ta sẽ kể đệ nghe một bí mật.
- Được.
Thế là từ đó ngày nào Bạch Diệp Quân cũng dạy Lạc Hy nấu ăn và nhóm bếp. Tay nghề tỷ ấy cũng dần khá lên, có điều tỷ ấy lại mang thai, bụng càng ngày càng lớn làm việc khó khăn, công việc lại nhường Bạch Diệp Quân.
Hôm ấy trời vào đông, Lạc Hy nằm trên chõng gần bếp lửa nhìn Bạch Diệp Quân nấu ăn. Nhẹ nhàng hỏi:
- Quân Nhi, đệ là hoàng tử đúng không ?
Hắn ngẩn người, sao Lạc Hy tỷ tỷ lại biết ?
Lạc Hy vẫn nét mặt thản nhiên thanh thoát nói:
- Ta là Âu Dương Tử Nghiêm.
Hắn thoáng giật mình. Đó không phải trưởng công chúa tiền triều hay sao ?
- Tỷ thật biết nói đùa ...
Lạc Hy vẫn im lặng. Nhưng rõ ràng trong lòng hắn đã biết nàng không nói đùa, chính Cổ hoàng hậu đưa nàng tới đây, nàng không thể giả thân phận đùa giỡn với người ở Tịnh Vân Trang này. Hơn nữa, ngày trước hắn nghe phụ hoàng kể Âu Dương Tử Nghiêm có vẻ đẹp khuynh đảo thiên hạ này lại nhất định không chịu gả đi, chỉ ngày ngày ở tẩm cung cho mời Cầm sư. Hắn cũng lờ mờ đoán được vị cầm sư đó chắc chắn là Cổ Trác. Có điều ...
- Theo vai vế thì đệ nên gọi ta một tiếng cữu mẫu.
Hắn nhất thời bối rối, tay cời lửa cũng vụng về. Lạc Hy cười khẽ, chầm chậm:
- Nhưng đã ở Tịnh Vân Sơn này, ta không phải là trưởng công chúa, đệ cũng không phải là hoàng tử điện hạ. Chúng ta là tỷ đệ nương tựa ở sơn trang này.
Nãy giờ trong lòng hắn nghĩ gì có gì mà nàng lại không rõ, chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cổ Trác là cữu cữu của hắn, tuy không phải huyết thống, nàng cũng không danh chính ngôn thuận gả đi, nhưng Lạc Hy vẫn là cữu mẫu hắn, là người cữu cữu hắn một đời muốn có được, một đời yêu thương, cũng một đời có lỗi không thể bù đắp.
Nàng lặng lẽ nhắm mắt, tưởng tượng lại lần đầu nàng gặp Cổ Trác.
Bạch Diệp Quân không nói lời nào chỉ lén nhìn trộm Lạc Hy nhắm mắt say giấc nồng vẫn đương nụ cười.
Hắn khẽ đứng dậy đi ra lại thấy Lạc Hy gọi tên mình:
- Đệ sau này sẽ trở thành quân vương chứ ?
Hắn thoáng lưỡng lự. Điều này hắn chưa từng nghĩ đến. Mặc dù hắn được phụ hoàng thương yêu nhất, là con của chính phi lại được chính cung nuôi dưỡng. Nhưng thế thì đã sao ? Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra và thay đổi vận mệnh của mình của người mà.
- Cổ hoàng hậu không thể mang thai.
Hắn ngạc nhiên quay đầu lại chân mày nhíu lại:
- Sao tỷ biết ?
- Cổ hoàng hậu là tẩu tử của ta đương nhiên ta hiểu rõ. Hơn nữa người cố tình giữ ta lại vì biết ta có huyết mạch Cổ gia. Nếu sau này thai tử này là nam nhi, Cổ hoàng hậu nhất định sẽ đưa nó vào cung tranh Đế vị.
- Còn nếu là nữ nhi ?
Lạc Hy im lặng mỉm cười. Nếu là một nữ hài tử, nàng nhất định sẽ bất chấp bảo vệ nó. Nhất định sẽ cho nữ nhi trọn đời bình an.
Chiều tà. Hắn ngồi trong phòng ngẩn ngơ nhìn Mộc Cầm của mình. Mộc cầm này nhìn thì là một cây cầm rất bình thường nhưng dây đàn được kéo sợi từ lông vũ của chim Khổng Tước. Phụ hoàng nói đây là của một cố nhân tự tay làm tặng cho người. Nhưng sau đó vị tiền bối đó cũng chết vì Mộc Cầm này.
Lướt nhẹ từng dây, trên mỗi dây cầm đều đính một hạt phỉ thuý nhỏ. Hắn nhẹ nhàng nâng cây cầm lên và bắt đầu gảy nhẹ hạt phỉ thuý.
- Đệ biết dùng chứ ?
Là Lạc Hy. Tỷ ấy vào lúc nào hắn cũng không hề biết.
- Mộc Tước Cầm là một mối tình si, là một chấp niệm. Nếu đệ không hiểu được chấp niệm này vĩnh viễn không gảy được hồn Mộc Tước Cầm.
Một mối tình si ? Một chấp niệm ? Lạc Hy tự rót trà mỉm cười đưa chén trà hương hoa mai lên miệng.
- Đệ không biết Mộc Tước là đại chấp niệm hay sao ?
Hắn lắc nhẹ đầu nhíu mày nhìn nữ nhân đối diện lúc này. Nàng ấy tuy mang thai nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp khuynh thành kia, mà có phần hồng hào hơn trước.
_____________________________________________________
Âu Dương Kỳ, vốn là hoàng thân ở Trung Nguyên, nhờ có tỷ tỷ là Thái Hậu nên liều mạng dẫn quân tiến đánh Đại Nam. Vị Âu Dương Thái hậu này vốn muốn sát nhập Đại Nam với Trung Nguyên, không ngờ Âu Dương Kỳ khi ngồi lên Đế vị liền nhất định không chịu sát nhập khiến bà vô cùng giận dữ, nhiều lần tiến quân đánh Đại Nam. Âu Dương Kỳ thời gian đầu không được ủng hộ lắm nhưng người người nhà nhà đều thấy vị Âu Dương Đế này lại nhất mực bảo vệ Đại Nam khiến dân chúng quy thuận cùng vua tôi đánh giặc. Tuy thắng nhiều nhưng hao tổn không ít, đây không phải cách tốt nhất cho mọi chuyện, Âu Dương Kỳ gả nhị công chúa là Âu Dương Tử Mạn cầu thân Tây Vực, được hỗ trợ nhiều trợ binh và lương thảo. Đánh lui địch ý của Âu Dương Thái hậu, Âu Dương Kỳ tại vị một năm rồi truyền ngôi cho Âu Dương Phỉ khi ấy mới mười lăm, còn mình cùng Âu Dương Kha trở về Trung Nguyên chịu tội. Âu Dương Phỉ trong ba năm đầu tại vị rất được lòng dân chúng, còn tuyển rất nhiều nhân tài về kinh thành làm quan.
Có kẻ phỉnh nịnh muốn lấy lòng Âu Dương Đế liền chọn Thanh Đào Sơn để mời hoàng đế du ngoạn. Tại đây, hắn đã gặp được một nữ nhân hắn yêu say đắm. Thân nàng thon nhỏ, di chuyển như không chạm đất, nhẹ nhàng thanh thoát, lại một thân huyết y tuyệt mỹ, mang bên mình Bạch Cổ Cầm, trên Bạch Cổ Cầm còn treo một chiếc mộc linh. Mắt phượng mày ngài, da dẻ trắng như tuyết, môi tựa cánh đào mềm dịu lại sắc sảo, khiến hắn điên đảo dẫn nàng về hoàng cung tấn phong Tiên Phi.
Hắn cũng không ngờ rằng. Chính hôm đó, Âu Dương Tử Nghiêm cũng mang về một nam nhân. Nam nhân này khí sắc diễm lệ, quanh người thoảng mùi hương hoa đào lại mang theo Ngọc Cửu Cầm đính Huyết Châu. Gương mặt thanh tú toát lên một tia lạnh lùng, tự xưng "Thiên". Âu Dương Phỉ bèn ban cho hắn một chức Vương, phủ đệ ngay cạnh kinh đô Thăng Long.
Rất ít người biết rõ dung mạo Tiên Phi, chỉ thấy mỗi lần yến tiệc nàng đều dùng mạng che nửa mặt, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên vẻ thanh trần thoát tục. Có một điều, nàng mang Bạch Cổ Cầm bên mình về Thăng Long, nhưng chưa từng chạm tới. Âu Dương Phỉ thấy lạ bèn hỏi:
- Tiên Phi mang theo Bạch Cổ Cầm về cung sao quả nhân chưa từng thấy nàng dùng tới ?
Tiên Phi mỉm cười diễm lệ:
- Đây là cây cầm thần thiếp yêu thích nhất, cũng tự tay chế tác cùng phụ thân nhưng tri âm của thần thiếp nay đã không còn bên cạnh nên thần thiếp cũng không muốn gảy nữa.
Nói rồi nàng lại gần Bạch Cổ Cầm vuốt nhẹ dây đàn sau đó nâng lên đập thật mạnh xuống.
Âu Dương Phỉ mấp máy môi định nói gì lại thôi chỉ thấy sửng sốt.
Bạch Ngọc vỡ tan từng mảnh. Vỡ tan như chính trái tim của nàng.
Đôi mắt nàng như chứa đựng một niềm bi thương cùng một tia cô độc.
Nữ tử đó. Chỉ thích mặc y phục màu đỏ như máu. Khuynh thành mà độc lãnh.
Bởi vì nàng, sớm đã không còn trái tim.
_______________________________________________________
Năm ấy nàng mười sáu, lạc giữa rừng đào không tìm được đường ra, chỉ nghe thấy tiếng đàn hoà quyện hương thơm hoa đào mà mê mẩn. Cánh hoa đào vì gió mà rơi lả tả, nhuốm màu bạch y của vị thiếu niên trở nên thanh thoát hơn, bí ẩn mà đẹp đẽ, tựa như một bức họa khiến ai nhìn thấy cũng đều say đắm. Nàng chăm chú nhìn đến ngẩn ngơ.
Bạch y nam tử mỉm cười nhìn nàng ra hiệu cho nàng lại gần hắn. Nàng chậm rãi tiến tới, nam tử đó chỉ chừng hơn nàng hai ba tuổi nhưng không ngờ hắn lại xinh đẹp như vậy, trên đời này nàng chưa từng gặp nam nhân nào xinh đẹp như hắn.
Đôi mắt ý cười như không, cánh đào nhẹ rơi trên đầu, trên vai, và cả trên ngọc cầm hắn đang dùng như muốn tôn thêm vẻ đẹp như tiên nhân kia. Nàng thầm thán phục, Âu Dương Phỉ so với nam nhân này chỉ có thua xa ngàn vạn lần.
- Ngươi tên gì ?
- Tại sao không hỏi ta là ai ?
- Là ai có quan trọng sao ?
- ...
- Đối với ta người là ai đều không quan trọng.
- Vậy đối với nàng điều gì mới quan trọng ?
- Ngươi thấy ta như nào ?
Hắn nhìn nàng mỉm cười:
- Cẩm y ngọc thực. Hình dáng xuất chúng. Vũ đạo thành thục.
Hóa ra hắn đã thấy nàng nhảy múa trong màn sương trắng. Cũng chính vì giai điệu hắn gảy mà nàng nhảy múa. Vốn nghĩ không có ai, hắn lại nhìn thấy được khiến nàng thẹn thùng, đôi gò má chợt ửng hồng, làn mi khe khẽ rung lên, đôi môi nhuốm hương hoa đào sớm đã không được tự chủ mà nhếch lên. Nàng tiến đến gần hắn nhẹ nâng cằm hắn lên:
- Ta muốn có ngươi !
Nàng là trưởng công chúa, ai dám phản đối nàng ?
Hắn không đáp, dừng đôi tay gầy gò mà thanh tú đang lướt trên dây cầm, mỉm cười kéo nàng ôm vào lòng. Vô liêm sỉ, nàng nghĩ vậy nhưng cơ thể phản chủ bất giác cứng lại nhất thời không thể thoát ra, lại lưu luyến hương vị ấm áp của nam nhân này. Mắt hắn đang đối với mắt phượng của nàng, không chớp mắt mà mang theo ý vị mùa xuân. Cánh hoa đào nào đó lại rơi xuống chóp mũi cao ngạo kia. Nàng vô thức chạm lên, hắn đột nhiên nắm lấy bàn tay nàng khẽ thì thầm:
- Ta là của nàng ! Tuỳ ý nàng sử dụng.
Hắn lại dám dùng hai chữ "sử dụng" châm chọc nàng.
- Ngươi vẫn chưa xưng tên với ta.
- Tuỳ ý nàng đặt tên.
- Thiên.
Hắn. Bạch y. Ngọc Cầm. Dáng vẻ tiên nhân. Một chữ "Thiên" cũng chưa đủ nói lên vẻ xinh đẹp hơn nữ nhân này của hắn. Lúc ấy nàng đã nghĩ, trên đời này chỉ có hắn, chỉ có một mình hắn mới xứng đáng được ở bên nàng. Chỉ duy nhất nam tử mà nàng đang nằm trong lòng đây mới xứng đáng có được trái tim nàng.
- Cả đời này ta chỉ có nàng, tuỳ nàng định đoạt. Cả đời này nguyện đi theo nàng, bảo vệ, chăm sóc nàng.
Một câu nói. Ngàn kiếp không quên.
Vậy mà ...
_________________________________________________
Ra khỏi phủ thừa tướng trời cũng bắt đầu về chiều. Cổ Minh Đào xoa xoa cái bụng đói của mình bắt đầu mếu máo, mặc dù đã được chiêu đãi thập phần ngon miệng ở Thừa tướng phủ nhưng Cổ Minh Đào vẫn không chịu được vì được Bạch Diệp Quân dặn phải giữ ý.
Bạch Diệp Quân thấy buồn cười nhưng trong lòng nín nhịn ngoài mặt ra vẻ:
- Nay ngươi rất quấy, ta thấy phạt để ngươi nhịn đói vài bữa.
Đôi mắt to tròn tỏ ý căm giận nhưng nước mắt đã trực trào ra:
- Ta sẽ mách sư phụ thúc bỏ đói ta !
- Ta sợ lúc đó sư phụ sẽ trách phạt ngươi thêm.
Bạch Diệp Quân làm như không để ý vẻ giận dỗi của Cổ Minh Đào mà xoa nhẹ đầu nàng cười trào phúng:
- Có điều hôm nay tâm tình ta rất tốt, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn một bữa no nê !
Trong mắt nử tử nhỏ nhắn lấp lánh vẻ mong chờ. Rất ngoan ngoãn cho Bạch Diệp Quân dẫn đi.
- Thúc thúc, kia là cái gì vậy ?
- Đây là thịt nướng ..
- Có thể ăn không ?
- ...
- Thúc thúc kia là món gì ?
- Ô mai.
- Ta có thể ăn không ?
- ...
- Thúc thúc đây là gì vậy ?
- Đây là gấm Vạn Hoa, kia là lụa Vạn Phúc.
- Hai cái đó ăn được không ?
- Thúc thúc, nam nhân kia đang ăn gì vậy ta muốn nếm thử !!!
- Thúc thúc, có phải nữ nhân kia ăn nhiều quá nên bụng nàng mới lớn vậy đúng không ?
....
Bạch Diệp Quân bắt đầu thấy chóng mặt với nha đầu này. Ngươi có thể tìm hiểu dần dần cũng tốt nhưng đừng biến cái gì cũng thành ăn vậy chứ !
(Lời tác giả: cái này giống tuiii!!! BDQ: ai cho nhà ngươi xen vào truyện của bổn điện hạ, còn không mau cút ??? T_T nô tỳ xin cáo lui)
Hai người bọn họ đi được một lúc thấy một tửu lầu cũng không tệ, Bạch Diệp Quân bế Cổ Minh Đào vẫn đang cầm mỗi tay hai xiên thịt nướng không chú ý đi vào trong. Biết Cổ Minh Đào thích ăn nhất là thịt nướng hắn chỉ gọi thịt nướng, trứng hoa hải đường, một đĩa rau xanh và một bình rượu.
- Thúc thúc cho ta uống nước với, người thật xấu xa chỉ biết uống một mình !!!
Bạch Diệp Quân nhếch mép vẻ mặt mang phần giễu cợt đưa bình rượu đang cầm cho Cổ Minh Đào. Không ngờ nàng không hề nhăn mặt còn rất cao hứng:
- Ta chưa từng uống loại nước nào ngon như thế này ! - nói rồi lại tu một cách hả hê.
Hắn véo má hài tử bên cạnh cười nói:
- Đây là rượu ngốc ạ !
- A ! thế ta hiểu vì sao sư phụ lúc nào dùng bữa cũng uống rượu rồi, hoá ra vì người biết rượu là loại nước ngon thế này. (T_T)
Bạch Diệp Quân cười cười, xoa xoa mái tóc đang được xoã ra của nữ hài tử bên cạnh. Không biết rằng sau này hắn còn có thể như vậy với nàng được bao lâu. Nửa năm nữa chính là thời điểm hắn phải rời núi trở về Hoàng cung. Bạch Đế tuy xưa nay chuyên sủng Cổ Hoàng hậu nhưng hằng năm vẫn tổ chức tuyển tú, số lượng hoàng tử cũng đã tăng lên thành mười bốn người. Hơn bảy năm nay, nói chuyên tâm tu học nhưng hắn biết Cổ hoàng hậu muốn lập hắn làm thái tử, chắc chắn sẽ thâu tóm quyền lực, chỉ sợ sau này bà chi phối Đế vị. Cổ gia thế lực khá lớn, Cổ Hoàng hậu cũng là người rất tâm cơ, thanh trừ gần như sạch sẽ bọn phỉnh nịnh, dã tâm, cố ý gây rối triều chính, thẳng tay với phản loạn làm yên lòng dân. Có điều, Cổ hoàng hậu cũng ra tay rất tàn nhẫn. Quay về triều hắn sẽ phải làm một con người khác, nếu có gặp lại nàng cũng phải coi như không quen không biết.
Mấy năm tu học, hắn là người thường xuyên xuống núi mua thực phẩm, y phục, gia dụng cho sơn trang nên cũng nghe được không ít tin tức. Tô phi và Cao phi tuy gia môn thế lực không lớn, song cũng có hai hoàng tử và vài vị công chúa. Mấy năm nay Tô phi gả Thất công chúa tới hoàng thất Chu Lâm cũng chỉ e là muốn lôi mượn tay quân đội Chu Lâm giành Đại hoàng tử ngồi vào ngôi vị Thái tử vốn vẫn đang trống nhiều năm nay. Cao phi cũng không vừa, nhị hoàng tử cũng là người có tâm cơ, hắn ẩn nhẫn thu thập những người thực lực và bố trí người khắp nơi nghe ngóng, ngay cả Tịnh Vân Trang cũng có người của hắn.
___________________________________
Trời dần tối, Bạch Diệp Quân cõng trên lưng một con heo là Cổ Minh Đào đang say sưa ngủ trở về Tịnh Vân Trang. Hắn vừa trở về thì sư phụ cho gọi hắn, liền đặt nàng trong phòng, kéo chăn đắp rồi hôn nhẹ trán nàng sau đó mới rời đi.
Năm ấy, Lạc Hy rời khỏi thế gian này, Cổ Trác quay trở về đau khổ tột cùng, tự tay dựng bia cho nàng rồi cấp cho sơn trang một món tiền lớn tu sửa, lại đưa cho sư phụ một khoản tiền nói rằng để chăm sóc Cổ Minh Đào rồi nhảy xuống vực núi tự vẫn. Nhưng sư phụ không lâu sau lại đưa tới một vị sư thúc khác toàn thân bạch y mang theo Ngọc Cửu Cầm đính huyết châu tự xưng họ Lê. Vị cựu sư phụ giao lại quyền hạn vào tay vị Lê sư thúc này rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Vị Lê sư phụ này kì thực rất lạ. Cho dù bề ngoài đều là nghiêm nghị nhưng lại vô cùng nuông chiều Cổ Minh Đào. Được vài năm, hai vị sư huynh trong sơn trang cũng đã đủ trưởng thành liền xin sư phụ rời trang để lập đại nghiệp. Trước khi họ đi, sư phụ chỉ nói:
- Ta không mong các con quá chú tâm lập đại nghiệp mà quên mất bản thân là ai. Ta chỉ chúc các con cả đời này mang được hạnh phúc đúng nghĩa.
Sư phụ thì vẫn là sư phụ. Cả đời không con thì cũng chỉ chúc cho đệ tử mình như vậy thôi.
Khi bế Cổ Minh Đào vào lòng trò chuyện, bỗng dưng nàng hỏi:
- Sư phụ, sao ta chưa bao giờ thấy sư phụ hôn ta vậy ?
Lê sư phụ hơi cứng người, nhíu mày không hiểu.
Ngày nhỏ Cổ Minh Đào thường được Bạch Diệp Quân hôn khắp mặt, vẫn cho đó là điều tự nhiên. Có lần nàng hỏi hắn:
- Sao thúc thích hôn lên mặt ta như vậy ?
- Để ngươi không bao giờ quên được ta.
Cổ Minh Đào ngây ngốc cũng tin thật. Hắn cười thầm trong lòng, bảy, tám tuổi hắn đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, vậy mà Cổ Minh Đào lại cứ ngây ngốc như vậy, là do hắn và sư phụ quá nuông chiều nàng rồi ? Nhưng đối với hắn, Cổ Minh Đào cứ mãi ngây ngốc như vậy mới thật là tốt. Hắn không mong muốn nữ tử mình yêu thương quá thông minh, như vậy nàng sẽ tuột khỏi tay hắn bất cứ lúc nào, cũng sẽ chẳng cần sự bảo vệ của hắn.
Cổ Minh Đào ngây thơ nói tiếp:
- Quân thúc thúc nói ngày nào thúc cũng phải hôn Đào Nhi để Đào Nhi suốt đời không quên hắn. Sư phụ không muốn Đào Nhi nhớ người mãi sao ?
Lê sư phụ trầm mặc, nhớ lại dáng vẻ của nàng ấy ngày trước. Rõ ràng là vô cùng giống.
- Chàng ngẩn người gì vậy ? - nữ tử trong lòng mỉm cười nhè nhẹ lại mân mê vạt áo trắng muốt của nam tử.
Hắn vẫn im lặng chăm chú nhìn nàng. Làn da như bạch ngọc, đáy mắt là sóng nước mùa thu êm ấm, đôi môi đầy đặn thanh khiết mang hương vị ngọt ngào mà ấm áp khiến người say mê lưu luyến. Nàng mỉm cười khẽ kéo hắn xuống chạm vào đôi môi hắn như chậm rãi thực hiện điều hắn vừa mong muốn.
- Ta muốn chàng không bao giờ quên ta. Mãi mãi ghi nhớ ta !
Nàng. Nàng làm đúng rồi. Cả đời này ta không bao giờ quên được nàng. Hắn khẽ kêu lên.
Nhưng nhớ nàng hắn phải làm sao ? Thúc ngựa phi khắp giang sơn đi tìm nàng sao ? Không !
Nàng đã trở thành người thiên cổ mất rồi.
Tìm ở đâu đây ?
__________
Sau khi yên tâm rời khỏi Thiên Uyển viện, Bạch Diệp Quân đến Nhan Cực Các tìm gặp sư phụ. Không hiểu sao muộn vậy rồi sư phụ chưa ngủ.
- Nghe nói con trở về là hôn lễ với Phùng Lục Chi được cử hành ?
Hắn ngạc nhiên, tại sao sư phụ lại biết ? Hay sư phụ đã biết thân phận thực sự của hắn ?
- Dạ !
Sư phụ trầm ngâm, một lát sau lột lớp mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt đẹp đẽ làn da trắng muốt sống mũi thanh cao, chân mày pha sương.
- Quân Nhi ! Nhìn lên !
Bạch Diệp Quân đưa mắt lên liền biến khuôn mặt thành trắng bệch, nhất thời lắp bắp, người đó không phải khi ấy đã .. ?
- Cữu .. cữu.. người ..?
- Ta biết trong lòng con đang nghĩ gì, cũng biết con muốn hỏi sao cữu cữu lại giấu con phải không ?
Hắn im lặng không nói, ngay lập tức khôi phục sắc mặt vẫn kính cẩn đối với Cổ Trác hơn.
- Ta nhảy xuống vực núi, cũng từng nghĩ đã chết nhưng may mắn được một bá bá cứu chữa, lại khuyên ta, nếu ta chết rồi vậy thì nữ nhi của ta, ai sẽ chiếu cố thay ta ? - Cổ Trác âu sầu tiến lại gần Bạch Diệp Quân - Cảm ơn con những năm ta không ở đây đã thay ta chăm sóc Lạc Hy và Đào Nhi.
...
- Con đừng cho Đào Nhi biết ta là phụ thân của nó quá sớm. - Hắn nuốt nghẹn, nếu Đào Nhi biết chắc chắn sẽ hận hắn, khàn khàn nói tiếp - Nửa năm nữa con rời sơn trang này, còn một mình cha con ta. - tay hắn nâng chén rượu bọc cẩm thạch lên xoay xoay - Nhưng ta biết con có sứ mệnh của con. Thay ta nói với tỷ tỷ, ta vẫn ổn.
Bạch Diệp Quân "dạ" một tiếng rồi đẩy cửa lui ra ngoài.
Bây giờ mới xuất đầu lộ diện ?
Là có ý gì ?
Lại không muốn Cổ Minh Đào nhận phụ thân ?
Hắn ngẫm lại, hoá ra trước giờ nghiêm khắc dạy hắn Ngọc Cửu Cầm và Huyết Trân Châu kiếm khí đến vậy. Ngay cả Khổng Tước Thuý cũng không ngại đem ra dạy hắn.
Hắn hỏi đến, tại sao hai thần khí này lại ở trong tay người ? Lúc đó đáp lại hắn chỉ có một câu "Giang hồ lưu lạc". Mà mấu chốt ở đây chính là thân phận sư phụ. Nay tất cả đã có đáp án.
Cổ Trác lúc này mới đặt chén rượu xuống bàn thở dài. Lạc Hy, nàng ấy, tại sao lại muốn như vậy chứ ?
Âu Dương Tử Nghiêm là người con gái xuất chúng không ai không biết, nam nhân nào cũng cưỡng cầu là điều hiển nhiên. Danh hoa phú quý nàng đều đã có bọn họ còn không biết lấy lòng nàng ra sao thì hay tin nàng đưa về tẩm cung một nam nhân tên chỉ có một chữ "Thiên". Sau đó thấy Âu Dương Đế ban tẩm cung và phong vương cho hắn, người ta hiểu rằng vị Thiên vương gia này rất có địa vị trong lòng trưởng công chúa và hoàng đế.
Hắn cũng là một cầm sư rất giỏi, dưới tay hắn, dù là nhạc phổ nào cũng đều như có linh hồn hơn, khi hắn gảy đàn tựa hồ như nghe được tiếng nhạc trời cùng linh khí nhảy múa. Ai nấy cũng đều lấy làm khâm phục, trưởng công chúa lại có thể tìm được một người như thế quả là nhân duyên trời định.
Nhưng không ai ngờ đó cũng là một cái bẫy. Nàng biết rõ. Lại lấn thân vào.
Cổ Trác trước khi được phong vương đã từng gặp Bạch Tước ở Thanh Đào Sơn, Bạch Tước vốn là một vương tử, nhìn thấy Cổ Trác lại nhận lầm nữ nhân, bối rối không biết phải làm sao, tự dưng hắn nổi ra một ý định muốn kết thân với nam tử xinh đẹp này:
- Ta xin lỗi, tại huynh cũng xinh đẹp quá ta mới nhận nhầm. Nay có duyên gặp mặt ta mong được kết nghĩa huynh đệ với huynh.
Cổ Trác cũng thấy nam tử đối diện là một người có khí phách, gương mặt tuấn tú, hình dáng cao lớn khả ái, tất cả đều có một khí chất quân tử, là hoàng thân nhưng lại không hề cao ngạo, ban đầu nhận lầm hắn cũng không có ý trêu hoa nghẹo nguyệt, liền đồng ý kết giao huynh đệ. Người này có khí chất bất phàm, cho dù cười nói cũng khiến người khác có vài phần kính nể, mỗi chuyển động cũng đều có uy nghi, hắn giống như có khí chất vạn người nể phục hơn là sự thanh cao giả dối của vương tử vương tôn ăn chơi trác táng. Bạch Tước, sau này sẽ có cơ nghiệp lớn. Điều này ứng với tương lai quả đúng là như vậy.
Nói là kết bái huynh đệ, nhưng vài năm mới gặp một lần. Một người trên núi cao, một người trong kinh thành náo nhiệt. Một người trầm lặng, một người hoạt bát.
Vài năm sau, khi Bạch Tước đến Thanh Sơn Đào, vẻ mặt uy nghiêm kia đã không còn khi đối mặt với Cổ Trác. Hắn mang theo u sầu. Tâm tư hắn trở nên phức tạp hơn. Nhưng đối với Cổ Trác không hề do dự liền kể hết ra.
"Bao lâu nay ta luôn phải giấu kín tâm trạng và suy nghĩ của mình, không muốn để người khác biết điểm yếu của ta là nàng. Lại vô tình khiến cho nàng tổn thương .."
Cổ Trác biết "nàng" ở đây là chỉ ai. Đó là biểu tỷ của hắn.
Châu Đại Nguyệt, chất nữ của thái hậu được gả vào Bạch gia, cho Bạch gia một vinh sủng. Biểu tỷ hắn lúc đó vốn là sống ở một viện nhỏ sau viện của Bạch Tước, đối với mọi người, Bạch Tước đều nói đây là ân nhân mình, nàng lại đang gặp lúc khó khăn nên giúp nàng tới đây tạm thời tĩnh dưỡng. Bạch Tước định để thời cơ hợp lí sẽ nói với phụ thân cưới nàng, nhưng ai ngờ Âu Dương Đế chỉ hôn. Châu Đại Nguyệt tuy là cháu gái thái hậu, đối với vinh sủng đã không cần gì, nàng ta coi thiếp thất trong nhà chỉ là phong bình mà thôi, còn trượng phu nàng, cũng chỉ là có thêm người cùng nằm trên giường. Mấy năm được gả vào Bạch phủ, tuy Bạch Tước luôn giữ cho Châu gia một cái mặt, đối xử với Châu Đại Nguyệt rất dịu dàng, nhưng chưa bao giờ động tới người nàng ấy. Châu Đại Nguyệt cũng rất hiểu chuyện, cũng chẳng qua hai người không thích nhau, diễn trò cho người khác xem, nàng ta cũng không để tâm. Nhưng Bạch vương phi lúc ấy rất gắt gao muốn nàng có cháu, nghe mấy người bạn đồn đại liền cưới về cho hắn hai vị Tô tiểu thư và Cao tiểu thư, để cho hai vị này có thai rồi Châu Đại Nguyệt chắc chắn sẽ có. Ban đầu bà cũng không tin nhưng vì quá nóng lòng nên cách gì cũng không bỏ sót.
Cháu gái của thái hậu không thể đứng hàng trắc nhị phẩm phủ vương gia. Mà biểu tỷ của Cổ Trác cao ngạo cũng sẽ không bao giờ chịu uất ức làm thứ thiếp. Nam nhân trong thiên hạ này đều chẳng phải muốn có được nàng ấy hay sao, chẳng lẽ lại chịu hạ mình vì một nam nhân hoàng tộc làm thiếp. Tính tình biểu tỷ, Cổ Trác không lạ gì, vốn là nàng rất ghét nơi kinh thành náo loạn, người xấu luôn đứng lên giả nhân giả nghĩa mưu hại lẫn nhau. Chẳng phải vì hai chữ tình, tiền mà ra ? Cuối cùng biểu tỷ vẫn thua một chữ "tình".
__________________________________
Nửa năm đối với đời người, trôi qua chỉ nhẹ tựa sương khói. Đã đến lúc Bạch Diệp Quân rời khỏi Tịnh Vân Sơn, trở về nơi của hắn, sống là một con người khác.
Vừa thấy hắn nói thế, khuôn miệng nàng kéo một nét méo xệch cả khuôn mặt không được nhỏ bé lắm, khuôn mặt đỏ ửng, nước trong đáy mắt trực trào ra mà nàng lại nén lại.
- Ta đi rồi sẽ trở lại - Hắn xoa nhẹ đầu Cổ Minh Đào - Đào Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ biết chưa ? Chăm chỉ học tập, thành thạo tiễn thuật ta về sẽ đưa ngươi cùng đi ..
- Thúc sẽ không dối ta ?
- Sẽ không !
Cổ Trác chỉ lặng lẽ đứng từ xa nhìn Bạch Diệp Quân rời đi. Trước đó hắn đã sớm giao Ngọc Cửu Cầm và Mộc Tước Cầm cho Bạch Diệp Quân. Những vật này nên để hoàng gia bảo quản vẫn tốt hơn.
Nam hài tử của Bạch Tước đúng là có khí phách lớn giống phụ thân, có điều Bạch Diệp Quân có phần hơi mềm mỏng trước Cổ Minh Đào. Điều này trên núi là tốt cho Đào Nhi, nhưng về lâu dài, hắn phải lao vào cuộc chiến không ngừng nghỉ tranh giành Đế vị, Đào Nhi là yếu điểm duy nhất và dễ nhìn thấy nhất. Cổ Trác không hẳn đang lo cho Bạch Diệp Quân, mà lo phần nhiều cho đứa con của mình, rất ngây thơ hoạt bát, lại sẽ có người nhằm vào nó gây khó dễ cho nó để chi phối Bạch Diệp Quân. Hắn thở dài.
Cổ Trác lặng lẽ đi vào hậu viện.
Hoa đào sắp nở rồi ư ?
Tại sao ta đặt tên con là Minh Đào ?
Vì ta và mẫu thân con gặp nhau dưới một trời mưa hoa đào, lúc ấy mặt trời chiếu rọi, hiện lên một cảnh thần tiên luyến, ta và nàng cầm vũ cùng nhau, tuy hai nhưng lại là một.
Thoáng chút ấy, con tim hắn đã thuộc về nàng.
"Lại đây"
"Ta là của nàng, ở bên nàng chăm sóc cho nàng cả đời"....
Lời nói ấy, rốt cục là hắn dùng máu hất đi.
Hắn rút Huyết Trân Châu từ từ luyện lại những gì hắn đã luyện.
Hắn phải truyền lại cho Đào Nhi tất cả những gì hắn biết.
Dù là Huyết Trân Châu hay Khổng Tước Thuý...
Cổ Huyết Mộc không những thích cầm ca, mà còn thích múa kiếm, một thân yểu điệu cầm kiếm chuyển động rất linh hoạt, người ta chỉ biết nàng vũ đạo thập phần tinh tường, thêm cây kiếm cũng chỉ là khiến nàng nâng thêm một bậc trong mắt người đời. Cổ Trác thầm cười khẩy, nàng là truyền nhân của Hữu Văn - Đệ nhất thiên hạ kiếm khí. Người ta chỉ nghe đến Huyết Trân Châu là thanh kiếm bảo bối của Hữu Văn lại không biết chủ nhân nó chính là Cổ Huyết Mộc. Người đời nghe Huyết Trân Châu sẽ nghĩ ngay đến thanh kiếm toàn màu đỏ tươi như máu, nhưng sự thực thì, ha, Huyết Trân Châu là kiếm khí có chuôi kiếm hai thước được làm từ Ngọc Cẩm Thạch, Bích tỷ và sơn một lớp Thạch Lựu mỏng, lưỡi kiếm dài chừng hơn sáu thước được làm từ ngũ hoàng nhất hậu* lại thêm Ngọc huyết thạch, Khổng Tước, Hồng Ngọc Tuỷ và được tráng một lớp Thuỷ Ngọc. Kiếm khí này rất nặng, lại có Thạch Lựu, Thuỷ Ngọc để nguỵ trang nên bình thường sẽ không dễ dàng nhận ra, trừ phi nếu ngươi để rớt máu lên, nó sẽ toả sáng đỏ. Huyết Trân Châu mang theo một loại độc tố, độc dược này được đưa vào trong lưỡi kiếm khi chế tạo. Nếu chẳng may va phải thì phải tìm Tuyết Liên Hoa và phấn hoa Tuyết Điểm tán thành bột đắp lên trước năm canh giờ mới có thể cứu được tính mạng. Nhưng Tuyết Liên Hoa phải tìm được ở núi tuyết phía Nam dãy Hi Mã Lạp Sơn, trên độ cao nghìn trượng. Còn phấn hoa Tuyết Điểm phải được tìm vào đúng độ tuyết sắp sửa tan ở nơi cách đây về phía Bắc năm nghìn dặm. Ngươi thực sự sẽ giải được độc của nó ư ?
Âu Dương Tử Nghiêm lại giỏi cung tiễn, là nữ truyền nhân của Âu Dương Đế. Tương truyền rằng Âu Dương Đế có tài tiễn thuật Trung Nguyên không ai bì kịp, ngày còn ở Trung Nguyên, Âu Dương Đế nhận được sự sủng ái vô cùng của hoàng đế, lại được phong tước Chu Cung Vương, sai người ngày đêm tìm Cẩm thạch, Hổ Phách, Phỉ Thuý, Mã Não, Thạch Lựu, Chu Sa, Khổng Tước để làm nên cây cung quý hiếm, dây cung lại được làm từ lông chim Khổng Tước. Vì trong chế tạo, lấy lông Khổng Tước làm dây cung, lấy phần lớn đá Khổng Tước và Phỉ Thuý làm thành nên cây cung được hắn gọi là Khổng Tước Thuý. Các hoàng huynh của Âu Dương Tử Nghiêm, bao gồm Âu Dương Phỉ và Âu Dương Kha, ai nấy đều ngưỡng mộ khi Âu Dương Đế đích thân truyền lại cho nàng, lại sai người tìm một nghìn con chim khổng tước lấy lông làm tiễn. Số tiễn được làm thành là mười nghìn tiễn, phía đuôi của tiễn mang hình lông chim Tước nhuộm trắng, trung tâm đính một hạt lựu châu đỏ, gọi là Khổng Tiễn. Một khi tiễn bắn ra có tốc độ tiễn bình thường gấp mười lần, sát thương vì thế cũng tăng lên rất nhiều. Khổng Tiễn lại mang theo Huyễn Giác độc gây ảo giác cho người trúng độc khiến tự điên cuồng mà tự tay giết chính bản thân mình. Lỡ trúng độc này thì phải trói người trúng độc lại rồi gỡ viên lựu châu xuống bẻ đôi nhét vào miệng hắn. Nhưng lựu châu khi ngửi thấy mùi máu lập tức vô tác dụng.
Lạc Hy vô cùng trân quý thứ đồ này chưa từng dùng một cây tiễn nào.
Cổ Trác lười nhác thở dài.
Hai nàng ấy bây giờ chẳng phải đều đã gặp nhau nơi hoàng tuyền ?
Hắn đã buông kiếm, còn lòng hắn không thể nào buông.
Bình luận truyện