Tử vũ trung hoa
Chương 1 : Trời đã an bài
Người đăng: Hoàng Phạm Minh Hồng
Ngày đăng: 16:51 21-12-2017
Phương gia.
Trưa. Mọi vật đều trở lên yên tĩnh lạ thường. Không còn cái vui vẻ, xôn xao của mọi ngày. Đám nô tì chỉ thì thào nói khẽ, nét mặt ủ rũ buồn rầu. Mấy bông hoa cúc mọi ngày nở vàng chói cả sân cũng thấu hiểu lòng người mà héo hết cả. Chỉ có tiếng lá rơi xào xạc, chạm dần xuống mặt đất. Mọi thứ như bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề. Trong căn phòng nhỏ, bệnh tình của phu nhân ngày một nặng, không còn là cảm lạnh thông thường và cũng không biết đã thành bệnh gì. Đại phu bắt mạch xong thở dài, đôi tay run run, mặt mày tái nhợt. Thấy có gì khác thường, Phương lão gia cất tiếng hỏi:
- Phu nhân của ta bị sao vậy? Lúc trước không phải chỉ là cảm lạnh thôi sao? Sao lại ra nông nỗi này? - ông nhìn người vợ đã nằm bất tỉnh một ngày đêm, không kìm được thương sót.
- Lão gia, ông cứ bình tĩnh. Lão phu ta đã ba mươi năm nay đi khám bệnh cứu người. Vậy mà... bệnh của phu nhân quả là kì lạ. Trước giờ ta chưa từng gặp. Hazz. Nhưng mà...
- Nhưng gì? Vẫn còn cách cứu nương ta đúng không? Hàng ngày, nương vẫn tu tâm tích đức, hay làm việc thiện giúp đỡ mọi người, vậy mà... Ông trời ơi, ông bị mù rồi sao? - Phương Thiên Phong nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của mẫu thân đang nằm trên giường bệnh.
Đại phu lật cuốn sổ nom cũ nát, rách tùm lum. Chắc đây là cuốn sổ cố nhân truyền lại. Một lúc sau, ông vuốt bộ râu bạc trắng, vẻ đắc ý vì cuối cùng cũng tìm thấy:
- Đây rồi. Cuốn sách này là sách y thuật do cụ tổ ta biên soạn. Trong này viết rằng bệnh của lão phu nhân có thể khỏi, chỉ cần một giọt nước mưa ngàn năm tinh khiết. Nhưng mà, thứ nước mưa này rất khó để lấy được. Nó chỉ có ở dưới đáy hồ Lãnh Tuyết. Nghe nói, hồ này quanh năm đóng băng, không ai có thể lặn xuống đáy, đường đi đến hồ cũng đầy những cạm bẫy. Chỉ người có duyên mới dễ dàng lấy được nước mưa tinh khiết.
Nghe tới đây, hai cha con họ Phương dường như thất vọng. Phương lão gia khóc òa lên, ôm trầm lấy vợ mình. Thiên Phong vỗ nhẹ vai cha, mặt buồn buồn: " Không, ông trời sẽ không tiệt đường sống của nương ta đâu. Bằng mọi cách, ta sẽ khiến nương tỉnh dậy".
Đại phu già khẽ thông báo rằng phu nhân chỉ còn sống được mươi ngày rồi cúi chào ra đi.
Phương gia rộng lớn trùng xuống như một gia trang đã chết cả ngàn năm. Phương lão gia vì quá thương vợ đã ngất đi tự bao giờ. Trên bàn chỉ còn một lá thư nhỏ của đại thiếu gia Thiên Phong. Có lẽ, ngài đã quyết đi tìm nước mưa ngàn năm để cứu nương mình.
Bình luận truyện