Tu tiên bắt đầu từ lấy cây đánh lửa

Chương 5 : Rừng trúc dậy sóng, Linh Hầu hiến thảo dược

Người đăng: Kwok

Ngày đăng: 11:50 18-05-2025

.
Nói đến đây, người tiều phu bỗng giật mình. Hắn ta vội ngẩng đầu nhìn kỹ người đã cứu mình, tuy rằng đối phương mặc y phục bằng vải thô nhưng dáng người cao lớn, phong thần tuấn lãng, khí chất phi phàm không giống người thường. Tiều phu trong lòng giật thót, chẳng lẽ gặp phải thần tiên rồi? Nghe thấy tiếng kinh hô của tiều phu, Phương Trường nói: "Vậy ra nơi đó gọi là Tiên Tê Nhai? Tên hay đấy! Vì sao không ai dám lên đó?" Tiều phu vội vàng giải thích: "Tương truyền từ xưa, trên vách núi có tiên nhân ở nên xung quanh không ai dám lên, sợ kinh động đến tiên nhân trên đó, rước họa vào thân." Nghe vậy, Phương Trường gật đầu, nhưng hắn rất chắc chắn trên Tiên Tê Nhai chỉ có mình hắn ở, ít nhất là hiện tại. Tiều phu ngồi dưới đất hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi: "Ngài... là thần tiên sao?" Phương Trường cười cười đáp lại: "Chỉ là người tu hành thôi." Thấy người tiều phu bỗng im lặng không dám nói gì, hắn cười nói: "Cảm thấy không có vấn đề gì thì mau đứng lên đi, trên đất lạnh lắm." Tiều phu có chút ấp úng: "Dạ, Phương tiên trưởng." Không từ chối, coi như ngầm thừa nhận cách gọi này, Phương Trường đưa tay đỡ người tiều phu từ dưới đất lên rồi hỏi: "Ngươi tên gì?" Tiều phu cung kính hành lễ: "Tiểu nhân tên là Lâm Hải, là do người trong thôn biết chữ có học vấn đặt cho." Vân Trung Sơn nằm sâu trong nội địa cách biển cả ngàn dặm, tuy rằng người tiều phu tên là Lâm Hải nhưng bất kể là bản thân hắn hay cha mẹ tổ tiên hắn, hoặc là người đặt tên cho hắn đều chưa từng thấy biển là như thế nào. Thấy Lâm Hải không sao, Phương Trường xốc lại cái giỏ sau lưng, cáo từ chuẩn bị rời đi. Nhà mới của mình còn chưa lợp xong mái đâu. Phía sau, tiều phu cắn răng tiến lên hai bước dập đầu, gọi Phương Trường lại: "Phương tiên trưởng, tiểu nhân... muốn cầu ngài một chuyện." "Ồ?" Phương Trường trong lòng khẽ động, đại khái biết đối phương muốn cầu gì, quay đầu nhìn về phía người tiều phu Lâm Hải. "Bằng hữu của tiểu nhân vẫn bệnh nặng nhưng vùng quê hẻo lánh thuốc men thiếu thốn, nguy kịch trong sớm tối. Không biết Phương tiên trưởng có từng thấy qua mấy vị thuốc kia không? Tiểu nhân nguyện kết cỏ ngậm vành, mặc ngài sai khiến." Nói xong lại đại lễ dập đầu. "Ngươi còn nhớ tên, hình dáng và nơi sinh trưởng của mấy vị thuốc kia không?" "Đương nhiên không dám quên. Vừa rồi trên sườn dốc tiểu nhân đã tìm được một cây mạch đông, hiện tại còn thiếu bốn vị thuốc." Rồi Lâm Hải đem hình dáng bên ngoài, vị trí thường thấy, tên của các loại dược liệu còn thiếu nói ra từng cái một, lại sợ không đủ tường tận. Nghe xong, Phương Trường trong ánh mắt khó hiểu của người tiều phu Lâm Hải, hướng về phía cây bên cạnh nói một tiếng: "Khỉ con, có thể giúp một tay không?" Lâm Hải kinh ngạc nhìn thấy từ trong tán cây rậm rạp bên cạnh chui ra một chú khỉ nhỏ lông trắng muốt, hướng về phía hai người gật đầu rồi nhanh chóng xoay người, chạy về phía đỉnh núi biến mất. Lại có thể sai khiến yêu hầu! Điều này hoàn toàn xác thực trong lòng Lâm Hải, vị Phương tiên trưởng đối diện là một vị tiên nhân. Vì vậy hắn đối với Phương Trường càng thêm cung kính, còn trực tiếp hỏi có chỗ nào cần sai bảo không. Phương Trường lắc đầu, đối với người tiều phu nói: "Không cần, nếu ngươi có lòng báo đáp, theo giúp một việc, chúng ta coi như huề." Nói xong xốc lại cái giỏ sau lưng, hướng về phía rừng trúc đi đến. Phía sau, tiều phu Lâm Hải vội vàng nhặt lên củi và rìu trên đất, dùng dây thừng buộc sơ sài rồi vác lên lưng, nhanh bước theo sau. Khi đi theo Phương Trường, Lâm Hải trong lòng có chút bất an. Không biết vị Phương tiên trưởng vừa cứu mình, sẽ đưa mình đến nơi nào? Cũng may là hướng xuống núi, khiến cho nội tâm hắn ta hơi an lòng. Hắn liếc trộm Phương Trường, thấy đối phương ở giữa núi non gập ghềnh đi lại như đi trên đất bằng, so với mình là người quanh năm kiếm sống ở trong núi còn linh hoạt hơn, không khỏi lo sợ bị bỏ lại phía sau, bèn dẹp bỏ tạp niệm trong lòng dùng sức đuổi theo. "Chỗ này." Phương Trường đem thạch phủ trong giỏ sau lưng lấy ra, nói với người tiều phu theo sau. Rừng trúc xanh um tươi tốt trùng trùng điệp điệp, trúc to trúc nhỏ thẳng tắp vút cao, cành trúc lá trúc phía trên dày đặc đan xen vào nhau, gió núi thổi qua, giống như biển xanh nhấp nhô sóng cả. "Giúp ta chặt trúc." Hắn đối với Lâm Hải nói. Rồi Phương Trường cầm thạch phủ tiến lên, chọn một cây trúc to khỏe, ở gốc cây vát chéo mà chặt. Nhìn thấy vị Phương tiên trưởng này lại dùng rìu đá, Lâm Hải trong lòng kinh ngạc khôn tả. Thân hình khựng lại, người tiều phu đi lên, hai tay nâng rìu sắt của mình nói với Phương Trường: "Tiên trưởng, ngài dùng cái này được không? Nó theo tiểu nhân nhiều năm, rất là dễ dùng, trước khi đi cũng đã mài qua." "Không cần, chặt là được." Lâm Hải không dám nhiều lời, lui về một bên, cũng chọn một cây trúc lớn thẳng tắp mà chặt. Trong lúc nhất thời, trong khu rừng trúc này vang lên tiếng rìu chém vào trúc đáng sợ, điều này khiến cho ở sâu trong rừng trúc, một cây trúc tinh không biết đã khai linh bao lâu run rẩy. Nó cố gắng đem mình ép xuống thấp, giảm bớt sự tồn tại trong khu rừng trúc này, sợ bị hai người ở đằng xa chọn trúng mà chặt đứt. Quá đáng sợ, quá đáng sợ. Trúc tinh co ro lại, thân thể vốn cao lớn hơn trúc bình thường trở nên cong queo. Đối với Phương Trường mà nói, chặt trúc so với chặt cây còn nhanh chóng, tiện lợi hơn nhiều. Không để cho Lâm Hải sửa sang cành trúc, hắn chỉ mang theo người tiều phu chặt đổ mấy chục cây trúc lớn, chất thành đống. Xào xạt. Phương Trường quay đầu nhìn, thì ra là khỉ lông trắng trở lại, hắn nói với người tiều phu bên cạnh: "Dừng lại đi Lâm huynh." Nghe vậy, Lâm Hải lập tức thu hồi rìu đứng hầu ở một bên. Khỉ dùng đuôi giữ thăng bằng trong khi di chuyển nhanh, từ đằng xa dùng ba vuốt chạy nhảy đến, một vuốt còn lại ôm một chiếc lá rộng. Thấy khỉ chạy đến trước mặt, Phương Trường chắp tay: "Đa tạ, không biết có thu hoạch gì không?" Trong ánh mắt mong chờ của người tiều phu, khỉ đem chiếc lá trong tay mở ra, bên trong là mười mấy cây dược thảo. Đơn giản phán đoán chủng loại, Lâm Hải mừng rỡ. Hắn kích động muốn quỳ xuống đất, hướng về phía Phương Trường và khỉ con hành đại lễ: "Cảm ơn Phương tiên trưởng, cảm ơn Hầu tiên!" Phương Trường nghiêng người tránh ra, đưa tay chỉ một cái, Lâm Hải chỉ cảm thấy một luồng nhu lực nâng mình lên, hai đầu gối chưa kịp chạm đất đã bị ép đứng lên. "Không cần đa lễ, dược thảo đã đủ, mang theo những thứ này về cứu chữa bằng hữu của ngươi đi." Lâm Hải cung kính tiến lên, từ trong tay khỉ tiếp nhận dược thảo, cẩn thận bỏ vào trong bọc vải, trong bọc vải để cây mạch đông mà hắn hái được từ sườn dốc trước đó. Bọc vải xong, Lâm Hải cũng vội về bèn hai tay chắp trán hướng về phía Phương Trường bái sâu: "Đa tạ Phương tiên trưởng tặng thuốc, tiểu nhân nguyện hiến dâng chiếc rìu này, giúp ngài làm việc thuận tiện hơn." Nói xong, người tiều phu đem chiếc rìu sắt hai tay dâng lên. Phương Trường lần nữa khoát tay, mỉm cười nói: "Không cần như vậy, đây là việc tu hành của ta, vừa rồi ngươi đã báo đáp rồi, ngươi không nợ ta gì cả." Người tiều phu Lâm Hải trong lòng càng thêm khâm phục. Phong cách cao thượng, đây mới là phong thái của chân tiên. Ân tặng thuốc vừa rồi, chỉ cần đơn giản chặt mười mấy cây trúc đã nói xóa bỏ, khẳng định là Phương tiên trưởng nghĩ đến cảm thụ của một phàm nhân như mình, không muốn để cho mình mang gánh nặng. Tuy rằng Phương tiên trưởng nói như vậy nhưng bản thân mình quyết không thể quên ân tình này. Khi phụ mẫu còn sống đã không ngừng dạy bảo mình có ân tất báo, hiện tại Phương tiên trưởng đồng thời cứu mình và bằng hữu của mình, nếu có cơ hội nhất định phải vì Phương tiên trưởng vào sinh ra tử, quyết không từ chối. Đấu tranh tâm lý phong phú của người tiều phu Lâm Hải không biểu hiện ra trên mặt. Hắn bái biệt Phương Trường, mang theo con chó vàng thông nhân tính của mình, gấp gáp đi xuống núi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang