Trường An Hảo

Chương 9 : Thôi Đô Đốc

Người đăng: Wendy2608

Ngày đăng: 10:04 23-06-2025

.
“Nói đến Huyền Sách quân do Tiền Thái tử điện hạ sáng lập, quả thật là binh hùng số một của Đại Thịnh ta!” Nhắc đến chuyện này, tiểu nhị nhiệt tình cao độ, nhưng lại không khỏi thở dài tiếc nuối: "Khi Tiền Thái tử điện hạ còn là hoàng tử, mới chỉ 11, 12 tuổi đã xông pha chiến trường theo quân mài giũa, không sợ sinh tử, không tiếc thân mình, mới rèn luyện thành thiếu niên kỳ tài dụng binh như thần như vậy. Chỉ tiếc rằng..." Trà rót vào chén, phát ra âm thanh vui tai, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Thường Tuế Ninh nhìn làn khói trà mờ ảo, tiếp lời: "Hơn mười năm trước, trận chiến với Bắc Địch, hình như cũng là Huyền Sách quân... không biết kết quả ra sao?" “Hơn mười năm trước..." tiểu nhị suy nghĩ một chút, y còn rất trẻ, lúc đó chưa nhớ chuyện, nhưng nghe kể nhiều nên ứng đối trôi chảy: "Công tử muốn nói trận chiến trọng yếu mười hai năm trước do Thường Khoát Thường tướng quân làm chủ soái? Đương nhiên là đại thắng! Trận đó đánh cho bọn Bắc Địch vốn ngang ngược phải quỳ gối xin tha, nội bộ tan rã, từ đó ngoan ngoãn nhiều năm liền. Thường Tuế Ninh khẽ cong môi cười. Đại thắng... Thế là rất tốt, rất đáng rồi. Nói về trận chiến then chốt ấy, lý do có thể đại thắng, ngoài việc Huyền Sách quân dũng cảm ra, còn nhờ vào vị trưởng công chúa quả cảm đại nghĩa của Đại Thịnh triều ta..." Tiểu nhị cảm thán: "Trước trận chiến, vị Sùng Nguyệt trưởng công chúa điện hạ đi xa đến Bắc Địch để hòa thân đã...” "Tiểu nhị, thêm nước, thêm nước!" có khách lớn tiếng thúc giục. “Đến đây, đến đây!” Tiểu nhị ôm khay trà nhanh chóng rời đi, Thường Tuế Ninh ngồi đó, giơ tay nhấc chén trà lên. Những lời tiểu nhị chưa kịp nói hết, có lẽ nàng hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ là không ngờ trong chớp mắt, đã mười hai năm trôi qua. Nàng lại nhìn ra phố dài ngoài cửa sổ. Đội quân Huyền Sách vừa rồi rõ ràng là tiền quân đi báo tin, trên cờ quân buộc dải lụa đỏ, biểu tượng của đại thắng. Đây là thắng trận, chuẩn bị rút quân về triều. Đi ngang qua Hợp Châu, qua Sơn Nam Tây Đạo, chắc là chiến sự phía nam. Vùng biên giới phía nam vốn chẳng mấy yên ổn, chiến sự lớn nhỏ liên miên. Nhưng thắng trận bao giờ cũng là chuyện đáng mừng. Thường Tuế Ninh ngửa cổ uống trà, ánh mắt dần nhen nhóm sự tò mò khi nhìn ra phố dài người qua lại ngoài cửa sổ. Sao mà không tò mò cho được, mười hai năm trời, đủ để xảy ra biết bao chuyện mới mẻ ngoài sức tưởng tượng của nàng. Ví dụ, điều khiến nàng tò mò nhất hiện tại chính là... “Không biết vị thượng tướng quân hiện đang thống lĩnh Huyền Sách quân là ai?” Nàng gọi thêm hai đĩa điểm tâm, nhân lúc tiểu nhị mang đến liền thuận miệng hỏi. “Đương nhiên là Đại Thôi Đô đốc Cảnh Thôi đại nhân rồi!” Trước ánh mắt "sao đến chuyện này ngươi cũng không biết" của tiểu nhị, Thường Tuế Ninh đã hiểu ra - có vẻ như cái tên Thôi Cảnh này danh tiếng và uy tín rất lớn. Nhưng, Thôi Cảnh... Thường Tuế Ninh lặp lại cái tên này trong lòng, cảm thấy dường như đã nghe ở đâu đó, nhưng không nhớ rõ. Nhưng đã mang họ Thôi, sao lại dễ dàng theo nghiệp võ? Nàng không khỏi hỏi: "Thôi Đô đốc hiện nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tiểu nhị đáp: "Mới chỉ hai mươi hai tuổi thôi, còn rất trẻ. Hơn nữa Thôi Đô đốc xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, hiển hách vô song, lại là trưởng tôn của đích phái trưởng phòng...” Thường Tuế Ninh thậm chí cảm thấy kỳ lạ. Hai mươi hai tuổi... vậy lúc nàng chết, cái tên Thôi Cảnh này mới chỉ mười tuổi mà thôi. Nàng lại rất ít khi ở kinh thành, không nghe nói đến người này cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Thôi thị ở Thanh Hà đứng đầu các sĩ tộc trong thiên hạ, vốn kiêu ngạo nhất. Trong tộc tuy có nhiều người làm quan giữ chức vụ quan trọng, nhưng đều phải là chức văn thanh nhàn trọng yếu. Triều đình từng phong cho tộc trưởng Thôi thị chức tể tướng, thế mà Thôi Cứ còn khinh thường không thèm để ý, sao bây giờ lại để cháu đích tôn trong nhà theo nghiệp võ phục vụ triều đình? Chẳng lẽ chỉ trong vòng mười hai năm ngắn ngủi, Thôi thị đã suy vi đến mức này? Nhưng những sĩ tộc này, dù có lúc suy vi, chắc cũng phải giữ lấy khí tiết của mình— Việc Thôi Cảnh thống lĩnh quân Huyền Sách quả thực càng nghĩ càng thấy kỳ quặc. “Trận chiến với Nam Man lần này, Thôi Đô đốc và Thường Đại tướng quân đã dẫn quân đánh nhau suốt gần hai năm trời, giờ cuối cùng cũng thắng trận trở về triều." Tiểu nhị nói, ánh mắt lấp lánh phấn khích: "Đoàn quân khải hoàn có lẽ sẽ đi ngang qua Hợp Châu ta, vài ngày nữa may ra còn được chiêm ngưỡng dung mạo uy phong của Thôi Đô đốc đấy!” Đại Thường cũng nằm trong đoàn quân trở về lần này sao? Thường Tuế Ninh cũng ánh lên vẻ mong đợi. Nàng đã lâu không gặp Đại Thường rồi. Không chỉ mười hai năm thoáng qua này, mà ngay cả trước đó, nàng cũng đã rất lâu không gặp Đại Thường và những người khác. Cảm giác mong chờ được gặp lại người xưa đã giúp nàng dũng cảm hỏi điều mà nàng muốn biết nhất, nhưng cũng hơi e ngại... “Hiện nay vị hoàng đế đang trị vì Đại Thịnh... là bệ hạ nào vậy?” Lời vừa dứt, tiểu nhị vừa còn tươi cười đã lộ vẻ hồ nghi kinh ngạc. Bị coi là kẻ ngốc, Thường Tuế Ninh hoàn toàn không ngạc nhiên. Không sao. Dù sao ngày mai nàng cũng không đến đây nữa. “Đương nhiên là Thánh Sách...” Tiểu nhị nói một niên hiệu mà Thường Tuế Ninh chưa từng nghe qua. Nếu chưa nghe qua, thì đa phần không phải là Lý Bỉnh từ mười hai năm trước. Là ai vậy? Thường Tuế Ninh hỏi: "Thiên Hậu Minh Thị?" “Tất nhiên..." Tiểu nhị hạ giọng: "Nhưng Thánh nhân hiện chỉ là nhiếp chính thôi... Đợi đến khi Thái tử điện hạ có thể xử lý triều chính, tự nhiên sẽ...” Tuy nhiên, việc này tuyệt đối không phải là điều hắn có thể tùy tiện bàn luận, vì vậy nói được một nửa liền tìm cớ đi làm việc khác. Thường Tuế Ninh khép mắt, trong lòng sáng tối khó lường. Thánh sách hoàng đế. Quả nhiên. Minh thị, thị cuối cùng cũng đã đạt được nguyện vọng trở thành chủ nhân của giang sơn Đại Thịnh. Sau khi thưởng thức xong một chén trà, tâm trạng nàng dần lắng xuống. Tin tức trong trà quán luôn thông suốt và hỗn tạp, nàng lặng lẽ lắng nghe cho đến khi trời chạng vạng mới đặt tiền trà rời đi. “Công tử, trời đã tối rồi, ngài có đói không?" Cậu bé đi theo sau nàng nói: "Vừa nãy ở trà quán nghe họ bảo, phía trước có một quán gà quay...” “Không đi." Thường Tuế Ninh nói: "Có chỗ không mất tiền.” Cậu bé lập tức hiểu ra, à phải rồi, trong biệt viện kia đồ ăn nhiều thịt lại không lấy tiền cô nương! Vậy nên... đây chính là lý do cô nương đồng ý tạm trú ở đây sao? Lúc này, nhìn bóng lưng phía trước, cậu bé chợt hiểu ra. "Có tên không?" Thường Tuế Ninh hỏi qua loa. Cậu bé suy nghĩ một lát, cúi đầu lắc đầu. Cũng coi như là có, nhưng cậu rất không muốn nhắc tới. “Xin cô nương đặt cho ta một cái tên.” Cậu bé nói nhỏ với ánh mắt đầy hy vọng. Thường Tuế Ninh quay đầu nhìn cậu. Trong ánh hoàng hôn, đôi mắt tròn xoe của cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi trong vắt như không vương bụi trần, hàng mi dày chớp chớp khiến nàng chợt nhớ đến thiếu niên từng gắn bó nhất với nàng trên đời này, người đã cùng cô sinh ra trong mối liên hệ khăng khít từ thuở lọt lòng. Một cơn đau âm ỉ chợt kéo đến nơi trái tim, Thường Tuế Ninh quay đầu nhìn về phía trước. Một lát sau, nàng nói: “Vậy gọi là A Triệt vậy.” …… “Ồ? Ra ngoài rồi...” “Vâng, thuộc hạ không có lý do gì để ngăn cản, nên đã sai người bí mật đi theo bảo vệ." Trường Cát đang báo cáo tỉ mỉ với Ngụy Thúc Dịch vừa mới từ bên ngoài trở về: "Dùng bữa trưa xong rồi đi ra ngoài, đến giờ dùng bữa tối thì quay về, thời gian sắp xếp rất hợp lý.” Ngụy Thúc Dịch "hừ" một tiếng: "Sao nghe cứ như là lấy biệt viện của ta làm nhà ăn vậy?" “Không phải là không có khả năng này." Trường Cát hợp lý nghi ngờ: "Nữ tì kia nói, Thường cô nương này đặc biệt thích ăn thịt, lượng ăn không thua nam nhân.” Nhà dân thường một tháng mới ăn một bữa thịt là chuyện bình thường, nhà nghèo hơn còn phải đợi đến ngày lễ tết mới có thịt ăn, Thường cô nương này bị bắt cóc ở ngoài, chắc hẳn đã thèm từ lâu, tám phần là nhắm vào chỗ công tử người ngốc thịt nhiều.” Nghĩ thông được điểm này, tâm trạng Trường Cát có chút phức tạp: " Cô nương để mắt đến công tử thì nhiều vô số, nhưng để mắt đến thịt của công tử... đây là lần đầu tiên thấy." Một lúc không biết nên cảm thấy vui mừng hay thế nào. Ngụy Thúc Dịch gấp lại một tờ công văn, cười nói: "Như vậy là tốt rồi, trước khi về kinh nuôi cho người ta béo tốt hơn, khi giao nộp cho Dụ công và Thường tướng quân cũng dễ xin ân huệ hơn. Nói đến... Thường tướng quân và Thôi Cảnh kia chắc cũng sắp hành quân tới đây rồi, ừ, phải tăng cường cho ăn thêm nữa, thời gian dành cho ta không còn nhiều." Trường Cát khóe miệng giật giật. Nghe vậy thì tình hình khá là khẩn cấp nhỉ? Nghĩ đến hôm nay con trai béo tốt đầu to tai lớn của Triệu Phú khóc lóc thú tội, còn than thở với mình, bảo bị người ta lừa gạt chơi khăm, cái cảnh thê thảm nửa sống nửa chết của đôi phu thê thôn Chu Gia kia không phải do hắn gây ra, Ngụy Thúc Dịch liền hỏi: "Thường cô nương có nhắc đến việc muốn gặp ta không?" Nhắc đến chuyện này, Trường Cát đứng thẳng người: "Thuộc hạ không cho thị cơ hội nhắc đến việc này, đã nói rõ với thị là công tử bận việc công không có ở biệt viện, và cũng không cần phải cảm tạ công tử - Công tử yên tâm, thuộc hạ đã dập tắt mọi rắc rối từ trong trứng nước rồi." "……" Ngụy Thúc Dịch cười khẽ nhìn y: "Ngươi đúng là chuyên lo chuyện bao đồng."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang