Trường An Hảo

Chương 6 : Đừng có lắm lời

Người đăng: Wendy2608

Ngày đăng: 10:04 23-06-2025

.
Vị công tử trẻ kia khẽ "ủa" lên một tiếng. “Trường Cát, lại đây xem, tiểu cô nương trong bức họa này có phải trông quen quen không?” Cận tùy Trường Cát nghe vậy liền nhìn theo, rồi lắc đầu: "Thuộc hạ không có ấn tượng gì." Sau đó không nhịn được thốt lên: "... Phu nhân lại tìm được tiểu thư nhà nào cho công tử rồi à?" Công tử là con trai độc nhất trong nhà, đã ngoài hai mươi tuổi nhưng mãi không chịu bàn chuyện hôn nhân, phu nhân vì việc này mà đau đầu khổ sở, hễ nghe tin nhà nào mới cưới dâu thì nhẹ là bồn chồn không yên, nặng thì giận quá mà đổ bệnh mấy ngày liền. “Chưa chắc đã là mẫu thân." Chàng thanh niên mở bức thư khác ra, chau mày: "Dụ Tăng...“ Trường Cát vô cùng bất ngờ: "Người này sao lại gửi thư cho công tử?" Dụ Tăng là thủ lĩnh hoạn quan trong triều, tổng quản Tư Cung Đài, rất được Thánh nhân tín nhiệm, quan viên bình thường gặp phải gọi một tiếng "Dụ công". Nhưng người này kiêu ngạo tự phụ, nổi tiếng là cứng đầu độc hành độc vãng, ngày thường chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với ai, như thể ai nấy đều đào mồ tổ tiên hắn, lại còn nợ hắn trăm vạn lượng bạc. “Dụ công mà cũng có ngày nhờ ta tìm người." Ánh mắt chàng thanh niên lại quay về bức họa kia, trầm ngâm nói: "Hóa ra là tiểu thư phủ Thường tướng quân bị lạc mất...” “Thường tướng quân?" Trường Cát nghe mà thấy mơ hồ: "Con gái nhà Thường tướng quân mất tích, Dụ Thường Thị sốt ruột cái gì? Hơn nữa, y có đầy đủ tai mắt, không thiếu thốn phương tiện tìm người, sao lại nhờ đến công tử?” “Chính vì có quá nhiều tai mắt." Chàng thanh niên nhìn vào bức thư, nói: "Dụ Tăng biết ta phụng mật lệnh của Thánh nhân đến Hợp Châu, lại đã tra ra được tiểu thư của Thường gia khả năng cao đang ở vùng Hợp Châu... Ta hiện đang ở đây làm việc, nếu y tìm người động tĩnh quá lớn, e rằng sẽ bị nghi ngờ cản trở ý chỉ của Thánh nhân.” Còn việc tại sao con gái nhà Thường tướng quân mất tích, Dụ Thường Thị vốn một mình một cõi lại âm thầm lo lắng - có lẽ là liên quan đến chuyện cũ. Từ lâu lắm rồi, Thường tướng quân và Dụ Thường Thị đều từng trung thành với cùng một người. Nghĩ đến đây, trong mắt chàng thanh niên thoáng hiện sự bần thần. “Vậy công tử có muốn giúp việc này không?” “Sao lại không giúp." Chàng thanh niên tỉnh táo lại, thở dài: "Cơ hội để Dụ công nợ ân tình như thế này, ngàn năm khó gặp đấy.” “Nhưng công tử cũng chẳng có việc gì cần nhờ đến ông ấy—“ “Lời này sai bét." Chàng thanh niên ngồi xuống ghế: "Đồ nhặt được ngoài đường có dùng được hay không còn tùy, nhưng trước hết phải nhặt đã. Ngươi không nhặt, ắt có kẻ khác nhặt. Ta đây vốn chẳng chịu nổi thấy người khác hưởng lợi không công, nếu thấy kẻ khác được của trời cho, ta ngủ cũng không yên.” Trường Cát: "..." Những phát ngôn nửa thật nửa đùa kiểu bệnh hoạn của công tử luôn không ngừng tuôn ra. “Việc tiểu thư họ Thường mất tích ở Hợp Châu, có thể liên quan đến vụ đang điều tra hiện nay." Chàng thanh niên dùng hai ngón tay đẩy nhẹ bức họa trên bàn viết, dặn dò: "Việc ở thôn Chu Gia đã điều tra rõ, có thể xử lý ngay, ngươi tự mình đi theo, dựa vào bức họa này để tìm kiếm xem có ai tuổi tác ngoại hình phù hợp hay không.” “Tuân lệnh.” Trường Cát vâng lời, thu bức họa lại định lui ra thì nghe người sau bàn viết gọi giật lại: "Khoan đã." “Công tử còn dặn dò điều gì nữa?” “Việc cô nương đi lạc không nên loan truyền, tìm người thì cứ tìm, đừng có lắm lời.” Trường Cát mặt giật giật. Trường Cát là vệ sĩ đỉnh cao trăm người lựa một của phủ Trịnh Quốc Công, chuyên môn cực kỳ xuất sắc, mặt lạnh lòng lạnh đao trong tay càng lạnh, há lại là kẻ ba hoa? Công tử nói vậy, tuy không gây thương tổn nhưng lại cực kỳ xúc phạm! Người cận tùy cảm thấy oan ức bỏ đi, theo sau là cánh cửa thư phòng khép lại, ánh mắt của thanh niên đã rơi vào mấy tờ giấy thô có dấu vân tay đẫm máu đang bị thước giấy đè lên. Ngay sau đó, không biết chàng nghĩ đến điều gì, hơi nhướng mày lên, trầm ngâm suy nghĩ.   …… Trong thôn Chu Gia, lúc này không hề yên ả. Lý trưởng vừa về đến nhà trong cơn tức giận, một bên mặt vẫn còn vết sưng đỏ chưa tan. Hôm nay ông ta mang bạc vào thành gặp quản sự của phủ quý nhân, vừa nói được vài câu thì một gã nam nhân mặc gấm béo núc bước vào. Quản sự nói đó là công tử của phủ, vừa định hành lễ thì bị công tử đó đá một cước vào ngực, lại tát một cái vào mặt, rồi xối xả mắng nhiếc. Ông ta không hiểu tại sao nhưng cũng liên tục xin lỗi, không biết khi nào làm phật ý vị công tử này. Bị đánh một cách vô cớ, trong lòng không khỏi thắc mắc, trên đường về nhà cố nhớ lại những lời vị công tử kia mắng mình, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán. Vị "viên ngoại" trong ngõ Liễu Kha chưa từng lộ diện, chẳng lẽ... Còn "món hàng quý" mà Lão Thuyên làm mất, nghe nói vốn dĩ là định đưa đến ngõ Liễu Kha... Giờ đây, vợ chồng lão Thuyên đã biến mất, "món hàng" kia cũng đã trốn mất... Ông ta đến phủ quý nhân định trình bày sự việc, nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị con trai quý nhân đánh đập mắng chửi một trận. Nghĩ đến những điều này, lý trưởng ngồi trên ghế, trong lòng nảy ra một suy đoán. Lúc này, nữ nhân què bưng một chậu nước đi vào, đưa đến trước mặt ông ta, khẽ nói: "Rửa tay đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi." “Cút ngay! Vào lúc này đến đây làm gì, chỉ thêm vướng mắt!” Nam nhân đang bực bội giơ tay hất đổ chậu nước, nước nóng văng tung tóe lên người nữ nhân. Nữ nhân mặt mày đờ đẫn ngồi xổm xuống, lấy giẻ lau nước trên sàn. "Bảo ngươi cút đi không nghe thấy hả!" Nam nhân hất một cước, dường như muốn trút hết những uất ức phải chịu đựng trong thành hôm nay lên người nữ nhân gầy trơ xương trước mặt. Nữ nhân nghiến răng chịu đựng những cú đấm đá của ông ta. “Đừng đánh mẫu thân nữa, đừng đánh mẫu thân nữa mà!” Một bé gái chừng sáu bảy tuổi khóc lóc chạy tới ôm chầm lấy nữ nhân. "Ngươi cũng muốn làm ta khó chịu hả!" Nam nhân giận dữ hơn, túm lấy cô bé kéo ra khỏi phòng khách: "Có vẻ như bài học lần trước chưa đủ nhớ! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết cái đồ vô dụng như ngươi!" Cô bé khóc lóc giãy giụa. Nữ nhân thấy van xin vô vọng, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, liền chộp lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh, ngồi dậy rồi đuổi theo đập vào nam nhân. Gương mặt nam nhân lập tức đen sầm lại, ông ta buông cô bé ra và chộp lấy cái xẻng ở cạnh cửa. Nữ nhân người ướt đẫm tỉnh táo lại, mặt tái mét lùi lại vài bước, đêm đầu xuân lạnh đến run người. “Phụ thân, có chuyện rồi!” Một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi từ bên ngoài chạy vào, không nhìn nữ nhân và cô bé, vừa thở hổn hển vừa nói: "Bên ngoài có rất nhiều người ăn mặc giống như quan phủ!" “Quan phủ?" Nam nhân nắm chặt cái xẻng nhíu mày, nhưng không hề hoảng hốt: "Để ta ra xem! "Mẫu thân, sao người lại làm phụ thân giận nữa!" Thiếu niên trách móc nữ nhân một câu rồi cũng chạy theo ra ngoài. Nữ nhân toàn thân run rẩy bước tới ôm lấy con gái, khẽ vỗ về: "Con gái đừng sợ..." Thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bao năm qua bà đã chẳng còn để tâm nữa, nhưng con gái bà... chưa nói đến chuyện có thể sống sót đến ngày trưởng thành bình yên hay không, dù có lớn lên thì điều gì đang chờ đợi con bé phía trước? Ngay cả con gái ruột cũng có thể đem ra đổi lấy bạc, trong ngôi làng như hang quỷ này không phải là chưa từng có tiền lệ. Bên ngoài, tiếng ồn hỗn loạn vang lên, ánh lửa chiếu sáng màn đêm. Nữ nhân ôm chặt lấy con gái, bản năng ngẩng đầu nhìn ra sân, ánh lửa cũng phản chiếu trong đôi mắt khô héo của bà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang