Trọng Sinh Chi Đô Thị Bá Tiên

Chương 3 : Ngươi vẫn là đừng dùng tay thì hơn

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 17:34 06-11-2025

.
Diệp Tinh vượt tường như giẫm trên đất bằng, rất nhanh tiến gần đến hai người, thấy một nam một nữ mặc cảnh phục, đều khá trẻ tuổi. Nàng kia dáng người cao gầy, mà lại khá nóng bỏng, còn mặt mũi của nàng thì đẹp đến cực điểm, duyên dáng mà thanh thuần. "Mặt trẻ con, ngực lớn!" Diệp Tinh lập tức nghĩ đến từ này, nhưng hắn cũng không hề bị máu dồn lên não. Tu tiên hai nghìn năm, hắn đã gặp qua các thức các dạng tiên nữ dung mạo tuyệt thế vô số kể, tư sắc của nàng này tuy thuộc hàng thượng thừa, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Tương đối mà nói, hắn càng xem trọng một chữ "duyên". Diệp Tinh theo sát hai người, lẻn vào gần ba tên tội phạm trong nhà. Hắn hành động không tiếng động, hai người phía trước lại toàn bộ tinh thần chú ý tình hình bên trong nhà, không hề phát hiện có người theo dõi. Trương Tiểu Thiến là tiểu đội trưởng cảnh sát hình sự, đến Thiên Bình thị làm việc chỉ hơn một năm, nhưng lại là một cuồng công việc. Trước đây không lâu, nàng nghe thủ hạ Tiểu Lý nói phát hiện ra những nhân vật lén lút ở nhà xưởng bỏ hoang, nàng liền dặn dò Tiểu Lý canh giữ ở đó, chưa kịp thông báo cho đại đội, đã vội vã một mình chạy tới. Tiểu Lý thấy chỉ có Trương Tiểu Thiến một mình đi tới, không khỏi vô cùng căng thẳng. Đối phương lại có tới ba người, lại còn có con tin nữa chứ! Có điều đi theo cấp trên xung động như vậy, hắn có cách nào đây? Trương Tiểu Thiến dẫn theo Tiểu Lý, nhẹ nhàng thò đầu vào cửa phòng. Sau khi xác định bên trong chỉ có ba người, nàng nháy mắt ra dấu cho Tiểu Lý, lập tức xông vào, hét lớn một tiếng: "Cảnh sát, đừng nhúc nhích!" Diệp Tinh phía sau nghe xong liền nhíu mày. "Cô nàng này có chút xung động a! Người ta vốn đã nhiều hơn ngươi, ngươi còn chưa làm rõ ràng liệu đối phương có mang theo vũ khí hay không, cứ như vậy tùy tiện xông vào, vạn nhất làm bị thương đứa trẻ thì làm sao?" Ba tên đại hán vạm vỡ trong nhà thấy có cảnh sát xông vào, đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh phát hiện chỉ đến có hai người, mà người cầm đầu chỉ là một nữ cảnh sát vóc người nóng bỏng, lập tức an tâm lại. "Này, gái ngực to, chúng ta lại không có làm chuyện xấu gì, ngươi đến bắt chúng ta làm gì? Không bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống, chơi trò chơi đuổi bắt thì sao?" Trong đó một nam tử tên là Lý Vũ mặt lộ vẻ cười dâm, dang rộng hai tay định ôm Trương Tiểu Thiến. "Muốn chết!" Trương Tiểu Thiến ghét nhất là người khác gọi nàng gái ngực to, nàng mắt hạnh tròn xoe, một cái nghiêng người, lại một cái phản thủ cầm nã, lập tức khóa ngược cánh tay Lý Vũ ra sau lưng. Tình hình này lọt vào mắt Diệp Tinh vừa mới tiến vào, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Không ngờ nữ cảnh sát nóng tính này lại là một người luyện võ, mà lại hắn cảm nhận được trong cơ thể Trương Tiểu Thiến lại có một tia khí đang lưu động, hiển nhiên không phải là người luyện võ bình thường. Có điều tia khí cảm đó cực yếu cực yếu, hắn suýt nữa thì không cảm giác được. "Ai nha! Đau quá, mau buông tay!" Lý Vũ đau đến nhe răng nhếch mép, nhưng Trương Tiểu Thiến nào đâu sẽ buông tha hắn, ngược lại khóa càng chặt hơn. Theo đó ở phía bên kia, Tiểu Lý cũng rất nhanh đánh ngã một tên tội phạm khác. "Mau thúc thủ chịu trói!" Trương Tiểu Thiến nói với nam tử duy nhất còn lại có một nốt ruồi đen lớn ở cằm. Nam tử này tên là Trương Dũng, chính là tên tội phạm quen thuộc chuyên bắt cóc trẻ con ở khu vực Thiên Bình thị. Hắn vốn định làm xong phi vụ này thì rời khỏi Thiên Bình thị, nhưng lại không ngờ lần này cảnh lực xuất động nhanh chóng như vậy, bất đắc dĩ phải trốn trong nhà xưởng bỏ hoang này. Hắn định nán lại hai ngày, đợi tiếng gió không còn căng thẳng nữa thì tìm cơ hội rời đi, ai ngờ một ngày còn chưa trôi qua, đã có cảnh sát tìm tới tận cửa rồi. Hắn một tay ôm đứa trẻ trên đất lên, đồng thời rút ra một thanh chủy thủ sáng loáng chĩa vào đứa trẻ, cười dữ tợn nói: "Nếu các ngươi không muốn đứa trẻ này có chuyện, thì mau thúc thủ chịu trói cho ta!" Nói xong, hắn có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Tinh vừa mới tiến vào. Không biết tại sao, hắn cảm giác được người trẻ tuổi này có chút không dễ chọc. Đứa bé kia chỉ mới hai tuổi, tay chân đã sớm bị hắn dùng dây thừng trói lại, miệng cũng bị dán băng keo, khóc cũng không khóc ra được, chỉ sợ hãi đến thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt chảy dài. "Ngươi ——" Trương Tiểu Thiến giận dữ. Nhưng đứa trẻ đang ở trên tay đối phương, lại không còn cách nào. Lúc này nàng hối hận sâu sắc vì mình quá chủ quan, lẽ ra nên xông vào trước tiên cứu đứa trẻ mới đúng, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi. Trương Tiểu Thiến vừa chậm lại một chút, Lý Vũ lập tức từ trên tay nàng thoát ra, và phản thủ khóa nàng lại, mà một tên tội phạm khác cũng rất nhanh chế trụ Tiểu Lý. Cứ như vậy, tình thế lập tức nghịch chuyển. "Ha ha, các huynh đệ có phúc rồi, không ngờ hôm nay lại đụng phải một gái ngực to cực phẩm, mà lại còn là cảnh phục!" Lý Vũ cười dâm đãng, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bộ ngực của Trương Tiểu Thiến, suýt nữa thì nước dãi cũng chảy xuống rồi. "Ai!" Diệp Tinh thở dài một hơi, hắn liền đoán được có thể sẽ xuất hiện kết quả như vậy, xem ra không ra tay không được rồi. "Tiểu tử, ngươi cũng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói cho ta!" Trương Dũng hung ác nói. Hắn đoán Diệp Tinh hẳn cũng là cảnh sát, có con tin trong tay, hắn không chút nào sợ hãi. "Không biết sống chết!" Diệp Tinh thản nhiên nói một câu, bấm ngón tay một cái, một đạo kình khí sắc bén như kiếm phát ra, lập tức đâm xuyên một lỗ lớn vào lòng bàn tay cầm chủy thủ của Lý Dũng. "A!" Cùng với một tiếng kêu thảm thiết của Lý Dũng, chủy thủ trong tay của hắn "keng" một tiếng rơi xuống đất. Diệp Tinh chưa kịp đợi hắn phản ứng lại, thân hình lóe lên, đã như ảo ảnh đến bên cạnh Lý Dũng, nhanh nhẹn đoạt lấy đứa trẻ trên tay hắn. "Thân thủ thật lợi hại! Chỉ sợ còn lợi hại hơn cả ông nội." Trương Tiểu Thiến toàn thân chấn động, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Tinh. "Ta liều mạng với ngươi!" Lý Dũng vừa hoàn hồn lại, lập tức mắt lộ hung quang, nhắm vào Diệp Tinh chính là một trận quyền đả cước thích không có chương pháp. Phải biết rằng hắn nhưng là phạm không ít vụ án, bị cảnh sát bắt được cũng là chết, dứt khoát liền liều mạng. Cái gọi là quyền mù đánh chết sư phụ, chiêu này của Lý Dũng, người bình thường còn thật không dễ chống đỡ, nhưng trong mắt Diệp Tinh, liền giống như em bé học đi, không đáng nhắc tới. Hắn chỉ là tùy tiện vung tay một cái, Lý Dũng liền thân bất do kỷ quay một vòng tại chỗ, rồi một cái bạt tai đánh hắn té xuống đất. "Ngươi vẫn là đừng dùng tay thì hơn." Diệp Tinh thản nhiên nói một câu, hai đạo chân khí không để lại dấu vết đánh vào hai bên vai Lý Dũng. Bắt cóc trẻ con, vừa hủy hoại một đời người, lại hủy hoại hạnh phúc một gia đình, tội không thể tha thứ. Ngươi không phải muốn bắt cóc trẻ con sao? Vậy ta liền để ngươi cả đời này không thể dùng được hai tay nữa! Hắn hiện tại còn không muốn gây rắc rối, hai đạo chân khí này đánh vào rất xảo diệu, phải qua hai ba ngày mới phát tác, mà lại với trình độ y học hiện đại cũng không kiểm tra ra được là chuyện gì. Vừa nãy lúc Diệp Tinh đánh rớt chủy thủ trong tay Lý Dũng, động tác có thể quá nhanh, Trương Tiểu Thiến cùng những người khác nhìn không rõ ràng lắm. Nhưng lần này bọn họ đều đã thấy rõ ràng, Diệp Tinh chỉ là tùy tiện một cái tát liền quật ngã Lý Dũng hung ác cùng cực. "Cao thủ a!" Trương Tiểu Thiến và Tiểu Lý đều ngây người ra, ngay cả hai tên tội phạm còn lại cũng kinh ngạc đến không biết làm sao. "Còn không động thủ? Ngẩn người ra làm gì?" Diệp Tinh gọi một tiếng về phía Trương Tiểu Thiến và Tiểu Lý. Trương Tiểu Thiến và Tiểu Lý lập tức phản ứng lại, hai người dù sao cũng là cảnh sát hình sự được huấn luyện tốt, có được luyện tập chuyên môn, hai tên tội phạm bình thường làm sao là đối thủ của họ chứ? Một cái phản cầm nã, rất nhanh liền chế phục đối thủ. "Được rồi, phần còn lại giao cho các ngươi, ta đi đây." Diệp Tinh đợi tội phạm bị Trương Tiểu Thiến dùng còng tay còng lại, buông lại một câu rồi đi. "Này, soái ca, ngươi tên là gì? Đợi ta báo cáo lên đồn cảnh sát, tặng cho ngươi giải thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm." Trương Tiểu Thiến vội vàng nói. Diệp Tinh vốn là không muốn làm người khác chú ý, nghe vậy cũng không thèm để ý, ung dung ra khỏi phòng. "Thật sự là một quái nhân!" Trương Tiểu Thiến thầm nghĩ. Đổi thành nam tử khác, ai mà chẳng nghĩ mọi cách liếc thêm mấy cái vào mặt nàng và bộ ngực nàng? Hắn thì hay rồi, nhìn cũng không nhìn một cái liền đi, phảng phất nàng căn bản lại không tồn tại vậy. Nghĩ đến điểm này, Trương Tiểu Thiến liền có chút bất bình, nhưng vừa nghĩ tới thân thủ Diệp Tinh lợi hại như vậy, lại căn bản không biết hắn là ai, thì có chút tiếc nuối. "Có điều, ngươi cho rằng không nói tên cho ta, ta liền không tìm được ngươi sao? Thiên Bình thị lớn bao nhiêu?" Trên mặt Trương Tiểu Thiến rất nhanh lại lộ ra ý cười giảo hoạt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang