Trọng Sinh Chi Đô Thị Bá Tiên
Chương 17 : Cô Nàng Này Quá Hung Mãnh
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 18:05 06-11-2025
.
“Không!”
Liễu Ba Tụng cảm thấy rùng mình, lập tức thốt lên một tiếng kinh hô. Đáng tiếc đã muộn, một quyền này của Diệp Tinh nhìn như mềm yếu vô lực, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể Liễu Ba Tụng, Liễu Ba Tụng lập tức như bị xe tải lớn đang lao nhanh đâm trúng, trực tiếp bay xa mấy mét.
Phốc!
Liễu Ba Tụng máu tươi phun ra xối xả, gãy ba cây xương sườn, thương nặng hơn cả Ngũ Chí Cao.
Toàn trường tĩnh mịch. Dưới một chiêu, Liễu Ba Tụng vốn vô cùng kiêu ngạo cứ thế thảm bại, mọi người vạn vạn không ngờ lại là kết quả như vậy.
“Thủ đoạn thật lợi hại! Ít nhất cũng đã là ám kình võ giả!”
Mấy vị giám khảo có mặt không ai là không thất sắc, đặc biệt là Cao Cường và Dương Hỉ Võ. Hai người họ cũng chỉ là võ giả ám kình phổ thông mà thôi, nghĩ tới những lời châm chọc lạnh nhạt với Diệp Tinh trước đó, không nhịn được cảm thấy mặt nóng bừng bừng.
“Ngươi dám đánh bị thương ta? Sư phụ của ta là Thái Quyền đại sư Nãi Uy Sai, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta, ngươi chết chắc rồi!” Liễu Ba Tụng cuồng loạn kêu lên.
“Thái Quyền đại sư rất lợi hại sao? Thân là người Hoa Hạ, cẩu thí bản sự cũng không học được, ngay cả tên cũng theo người nước ngoài, ta còn thấy xấu hổ thay ngươi!” Diệp Tinh khinh thường nói.
Sắc mặt Liễu Ba Tụng đỏ bừng, tên của hắn đích xác là sau khi bái sư mới đổi.
Cao Cường, Thường Doanh nghe Liễu Ba Tụng nói, sắc mặt lại nghiêm nghị lại. Nãi Uy Sai là Thái Quyền đại sư chân chính, có danh hiệu “một quyền bẻ xương”, tính cách hung ác, từng gây dựng hung danh hiển hách ở khu vực Đông Nam Á.
Thường Doanh vội nói: “Diệp giám khảo, xin thận trọng lời nói, Nãi Uy Sai này không đắc tội nổi đâu!”
“Các ngươi đắc tội không nổi, không có nghĩa là ta cũng sợ hắn, hắn không đến thì thôi, đến thì ta vẫn sẽ ngược đãi hắn thành chó chết!” Diệp Tinh khoát tay: “Trận đấu này đã kết thúc, ta đi trước đây.”
Nói xong, cũng không để ý tới mọi người, phiêu phiêu nhiên rời đi.
Thường Doanh, Cao Cường, Dương Hỉ Võ và những người khác liếc mắt nhìn lẫn nhau, lắc đầu cười khổ.
“Trẻ người non dạ thật! Thái Quyền đại sư lợi hại cỡ nào? Chỉ vì có vài phần bản lĩnh mà tự cao tự đại, sớm muộn cũng rước họa vào thân, mong rằng ngọn lửa này không cháy đến trên người mình thì tốt!”
Đặng Thượng Võ nhìn bóng lưng của hắn, đầy miệng vị đắng chát.
“Đây còn là cái phế vật kia sao? Thi cử toàn trường đứng đầu, ngay cả võ đạo cũng xuất sắc như thế. Thành tích mà mình tự hào, TaeKwonDo, ở trước mặt hắn đều thành trò cười, ngay cả giáo hoa Liễu Thanh Thanh cũng đều yêu mến hắn!
Có điều, thành tích có tốt hơn nữa, võ công có giỏi hơn nữa thì sao? Người học hành giỏi mà không có tiền đồ thì nhiều vô kể. Võ công có tốt hơn nữa, có đấu lại súng đạn không? Xã hội hiện đại cạnh tranh chính là gia thế, quan hệ xã hội, Liễu Thanh Thanh chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, làm sao có thể coi trọng hắn được?
Ta được hưởng giáo dục tinh anh của gia tộc, điều này Diệp Tinh tuyệt đối không thể so sánh được. Hắn thành tích có tốt hơn nữa, phấn đấu hai ba mươi năm, cũng không nhất định có thể đạt tới độ cao như ta bây giờ, mà ta sẽ đứng ở độ cao hơn tiếp tục nhìn xuống hắn.”
Nghĩ tới đây, con ngươi u ám của Đặng Thượng Võ lại khôi phục vài phần thần thái.
Sau khi giải quyết xong sự tình thi đấu của võ thuật hiệp hội, Diệp Tinh không đi Hổ Đầu Lĩnh nữa, mà là trở về Tế Thế Tiểu Y Quán. Mặc dù có muội muội Diệp Băng Tuyết yểm hộ, nhưng lâu ngày không trở về nhà, La Mai khẳng định sẽ sinh nghi.
La Mai thấy Diệp Tinh trở về, cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp bảo hắn ngồi bên cạnh xem bệnh. Diệp Tinh dạ dạ vâng vâng, một bộ dáng khiêm tốn thụ giáo, khi gặp phải bệnh tật khó khăn mà La Mai cảm thấy nghi vấn, liền không để lại dấu vết chỉ điểm vài câu, khiến tốc độ xem bệnh của La Mai nhanh hơn không ít so với bình thường.
“Ha ha! Hôm nay ta niệm đầu thông suốt, như có thần trợ vậy!” La Mai một bộ dáng chí đắc ý mãn.
Diệp Tinh cười trộm một bên.
Ngay vào lúc này, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi cao ráo đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh Diệp Tinh, đắc ý nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”
Diệp Tinh nhíu mày, “Cái gái ngực to này sao lại tìm tới cửa rồi?”
Hai mắt La Mai tỏa sáng.
Cô gái này mặc áo màu hồng, sự hùng vĩ trước ngực tựa như muốn phá áo mà ra bất cứ lúc nào, kết hợp với váy cực ngắn in hoa màu xanh lam, bờ mông cong vút và đầy đặn. Dáng người nóng bỏng như thế, lại trời sinh một khuôn mặt tinh xảo và thanh thuần, khiến nam nhân thèm nhỏ nước dãi. Thật không hổ là một đại mỹ nữ tuyệt sắc a!
“Diệp Tinh, cô ấy là ai?” La Mai kinh hỉ nói.
Diệp Tinh vội giải thích nói: “Ta không quen cô ấy!”
Trương Tiểu Thiến giảo hoạt nói: “Không quen sao? Cũng đúng! Làm việc không muốn người khác biết, đương nhiên là không quen rồi.”
“Diệp Tinh đã làm việc gì?” La Mai mơ hồ, sao bà ấy luôn cảm thấy lời nói có ẩn ý gì đó nhỉ?
Diệp Tinh cả giận nói: “Ngươi đừng nói bậy, đây là mẹ ta!”
“Không nói bậy cũng được, đi theo ta đi!” Trương Tiểu Thiến kéo cánh tay Diệp Tinh liền đi, vừa đi vừa dịu dàng nói với La Mai: “Dì ơi, cháu với Diệp Tinh nói chuyện một lát, sẽ rất nhanh thôi.”
“Không vội không vội! Hai đứa cứ thoải mái đi chơi, không trở về cũng không sao, chỉ cần gọi điện thoại về là được.” La Mai cười rạng rỡ. Ngoài Băng Tuyết ra, thật sự chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như thế! Hi vọng con trai mình có thể nói chuyện nhiều với cô ấy, tốt nhất là còn làm ra chuyện gì đó thì tốt!
Diệp Tinh mặc dù biết rõ La Mai hiểu lầm, nhưng tạm thời lại không muốn La Mai biết mình sự tình, chỉ đành phải mặc cho Trương Tiểu Thiến kéo đến chỗ xa.
“Nói đi! Rốt cuộc muốn tìm ta làm gì?” Diệp Tinh phất một cái ống tay áo.
“Ai nha nha! Ngươi đây là thái độ gì? Nam hài tử theo đuổi ta từ phía đông Thiên Bình thị xếp hàng đến phía tây, ta kéo ngươi ra mà ngươi còn không vui sao?” Trương Tiểu Thiến giả vờ tức giận nói.
“Ngươi không nói ta đi đây.” Diệp Tinh xoay người định trở về.
“Đợi chút! Ta sợ ngươi rồi.” Thần tình Trương Tiểu Thiến nghiêm nghị, “Chính thức giới thiệu một chút, ta gọi Trương Tiểu Thiến, là tiểu đội trưởng đội cảnh sát hình sự thị cục công an Thiên Bình, ta biết ngươi là một võ đạo cao thủ, có việc muốn tìm ngươi giúp đỡ.”
“Không giúp!” Diệp Tinh đoạn nhiên cự tuyệt. Mặc dù không biết Trương Tiểu Thiến tìm hắn việc gì, nhưng sự tình không liên quan đến việc tu luyện của mình, hắn không muốn nhúng tay nhiều.
“Ngươi ——” Trương Tiểu Thiến tức giận, định phát tác, theo đó nàng chợt nghĩ rồi cười. “Được thôi! Ngươi không giúp ta, ta liền đem chuyện ngươi biết võ công nói cho cha mẹ ngươi!”
Thật không hổ là người làm hình trinh, lập tức nắm được nhược điểm của Diệp Tinh. Bước chân Diệp Tinh dừng lại, quay trở lại.
“Giúp ngươi cũng không phải là không được, vậy phải xem ngươi có chịu trả giá hay không.” Diệp Tinh giả vờ âm trầm nói, hai mắt cố ý nhìn vào bên trong cổ áo Trương Tiểu Thiến, đồng thời hai tay làm một động tác cầm nắm bỉ ổi. “Vừa rồi nàng ở trước mặt mẫu thân ta nói bậy nói bạ, hù dọa nàng một chút cũng tốt.”
Trương Tiểu Thiến đầu tiên là giật mình, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng Diệp Tinh có ý cười như có như không, lập tức ưỡn ngực một cái. “Ai sợ ai?”
Diệp Tinh bất đắc dĩ, cô nàng này quá hung mãnh, huống hồ đường đường Thiên Tiên đạp trời, đùa giỡn như vậy với một tiểu cô nương là làm mất thân phận. Hắn nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói đi! Quá khó ta không làm được đâu.”
“Không khó không khó! Chuyện này đối với ngươi dễ như trở bàn tay.”
“Gần đây, có một tên hiếp dâm phạm đang lẩn trốn đến Thiên Bình thị, tên phạm nhân này không ác không làm, từng gây án nhiều vụ ở các thành phố khác, thị cục ra lệnh cho ta trong ba ngày phải bắt sống hắn về quy án. Ban đầu dưới tay ta cũng có mấy người giúp đỡ, nhưng vừa nghe nói tên hiếp dâm phạm kia là ám kình võ sư, liền toàn bộ rụt rè không ra nữa, ta nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có ngươi mới có thể giúp ta thôi.” Trương Tiểu Thiến từ từ nói, sau đó hỏi Diệp Tinh: “Ngươi đối phó với ám kình võ sư chắc không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Tinh nói: “Không biết, thử xem sao!”
Hắn cảm thấy chuyện này có chút là lạ, lời nói của Trương Tiểu Thiến tựa hồ có chỗ không hoàn toàn đúng sự thật, cũng không có ý định bộc lộ quá nhiều thực lực của mình, hỏi: “Sao lại do ngươi một nữ hài tử tiếp nhận một vụ án như thế này?”
Sắc mặt Trương Tiểu Thiến hơi hồng, không trả lời.
Diệp Tinh bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, hóa ra là mỹ nhân kế, dẫn xà xuất động sao!”
Sắc mặt Trương Tiểu Thiến nghiêm nghị: “Đúng vậy, chuyện này coi như ta nợ ngươi một ân tình, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta.”
“Được thôi! Lúc hành động thì đến đón ta, nhưng tối mai ta không rảnh.” Diệp Tinh đương nhiên không quên hẹn ước với Liễu Đông Thành.
“Còn đợi ngày mai cái gì? Đi ngay bây giờ!”
“Hả? Bây giờ sao?”
.
Bình luận truyện