Trò chơi sinh tồn

Chương 2 : Bạn được chọn

Người đăng: phamquangduy

Ngày đăng: 18:40 07-11-2018

Khu rừng nhỏ vẫn vậy, yên tĩnh và tràn đầy mùi hương của sự sống Nam ngồi xuống gốc cây thân quen, vẫn gốc cây mà Nam đã xóa đi những lời yêu thương đã khắc với Trúc khi xưa. Vỏ cây xù xì giờ thêm một mảng trắng nhìn xác xơ, từ phần bị cào, những hạt nhựa cây to tròn, trong vắt chảy ra như cố gắng để làm lành vết thương mà tên thủ phạm đang nằm dưới gốc nó gây ra Giờ mà có quả gì rơi vào đầu chắc là do cái cây trả thù quá, Nam thầm cười Bãi cỏ vẫn còn chút xanh, mùa đông kéo đến rồi mà nhiều cỏ vẫn cố gắng vươn mình phát triển để chống chọi lại thời tiết Ghế đá phía xa có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, mẹ, giờ học mà ra đây ôm ôm ấp ấp, không biết ta đang thất tình à Nam nhặt viên đã bên chân ném sang rồi ù té chạy, phía sau vang lên tiếng chửi của nhân vật nam chính của cảnh ôm ấp, rồi tiếng chân người đuổi theo lịch bịch Cho đuổi, ông thuộc rừng này hơn chúng mày nhiều, chạy một quãng Nam núp vào bụi cây cạnh hồ nhìn nhân vật nam chính kia một tay ôm mặt, miệng lẩm bẩm chửi chạy theo con đường nhỏ vào sâu trong khu rừng, phía sau là nhân vật nữ chính đang đuổi theo, bóng hồng kia cũng không kém cạnh, một tay bịt mồm, ánh mắt đầy sự căm thù Chắc ném quả rồi double kill, Nam cố thu mình không để tấm thân béo tốt của mình lộ ra khỏi lùm cây, khỏi phải nói, bị bắt được là ăn no đòn luôn Thấy đôi cẩu nam nữ kia đã đi xa, Nam lén lút chui ra khỏi bụi cây rồi nhanh chóng di chuyển về phía ngược lại vào phía rừng bên kia Phần rừng này được bao phủ bởi một màn sương trắng ma mị, những dải sương trắng xóa ẩn hiện luồn qua từng thân cây rồi lại hợp với nhau thành một tấm màn trắng xóa che phủ khu rừng. Trốn vào rừng giữa màn sương thế kia thì đôi kia có mọc thêm mắt cũng chả tìm ra, Nam nhanh chóng quyết định rồi đi vào phần rừng mù sương, càng vắng càng tốt đỡ bị làm phiền, Nam thầm nhủ Nam càng đi càng thấy kì lạ, chưa bao giờ thấy rừng trường có sương, trong thành phố mỗi ngày thải ra đến hàng tấn tấn khói bụi này, sương là xa xỉ phẩm Quái nhỉ sao rừng trường giờ rộng vậy, cây cũng trở nên to hơn hẳn, nhiều thân cây to hơn cả thân người, vài cây đổ vắt ngang trong rừng Không khí ngày càng kì quái, Nam quay lại quyết định đi ra khỏi rừng, nhưng con đường mòn sau đã biến mất, cả khu rừng giờ bị bao quanh bởi màn sương trắng xóa Âm u vậy, Nam thầm nhủ lòng mình không được sợ hãi rồi từ từ quay lại, từ nhỏ Nam sống ở vùng quê đã nghe đến nhàm tai truyện ma bịt mắt làm người ta lạc đường nhưng đây là ban ngày cơ mà, ma giờ level cao đến mức không sợ mặt trời cơ à Áp dụng chiến thuật nghe từ xưa, Nam không quay đầu lại nhìn mà bước lùi lại, thi thoảng đánh mắt nhìn xuống chân tìm kiếm con đường mòn vừa đi, càng đi càng không thấy, thấm mệt rồi Người ốm, lại đi lại lâu như vậy làm Nam thấy sây sẩm mặt mày, ngồi xuống gốc cây bên canh nghỉ ngơi một chút Nam đánh giá lại tình trạng hiện tại của bản thân mình, lạc trong rừng trường với diện tích không tới năm cây số vuông, đây có lẽ là chuyện nực cười nhất trong năm. Tìm quanh xem có gì có thể đánh dấu vị trí không, Nam nhặt nhạnh mấy hòn đá, cành cây nhìn có vẻ đặc biệt một chút để đánh dấu đường, một hòn đá không biết bị va đập hay tác dụng của thời tiết bị vỡ đôi, cạnh khá sắc đủ để khắc lên cây đánh dấu Nam đánh dấu cây mình vừa ngồi rồi nắm chắc hòn đá trong tay, theo phương hướng bản thân tự cho là đúng nhất tiến lên, trong lòng không ngừng cầu khấn thần phật ra tay chỉ lối cho Nam tìm được con đường đúng Loanh quanh khoảng hơn bảy tiếng đồng hồ Nam lại thấy cái cây mình đã đánh dấu đầu tiên, lạc thật rồi, đi một vòng quanh rừng, cây nào cũng giống cây nào đánh dấu cũng chẳng phân biệt nổi. Sao rừng của trường lại có thể lớn đến thế được cơ chứ, năm cây số con khỉ mốc phải đến năm mươi cây số ấy Mệt quá rồi, bụng đã bắt đầu phản đối, Nam gần như lả đi trong cơn đói, bản thân Nam quá béo, không thể chịu nổi những cơn đói. Ngày nhỏ có một lần bỏ đi chơi từ sáng đến chiều tối mới về nhà, không cơm cháo gì khiến Nam đói lả đi ở cửa, cha mẹ đi làm về phát hiện mới hốt hoảng đưa Nam đi cấp cứu, từ đó Nam sợ đói vô cùng, bản thân Nam luôn có một khẩu hiệu: nước có thể nhịn, nhưng cơm không thể từ. Trong cơn mơ màng vì đói Nam thấy một khung chữ nhật hiện ra trước mắt, hoa mắt rồi, Nam thầm nhủ, đói tới hoa mắt luôn Cái khung màu xanh da trời nhấp nháy trước mắt Nam, Nam cố mở to mắt đọc dòng chữ đỏ xuất hiện trên khung “Bạn đã được chọn, bạn có tham gia chương trình không” bên dưới là hai ô yes và no màu vàng chanh tương đối nổi bật Cứ chọn yes đi, chọn đại cho nó biến mất là được, mình cần ngủ, Nam lầm bẩm trong miệng rồi giơ tay chạm nhẹ vào ô chữ yes đang nhấp nháy trước mắt Cả không gian chợt biến thành một màu trắng xóa, Nam giơ tay che mắt, rồi một thứ lực lượng nào đó kéo vụt Nam lao về phía trước, không gian này dường như vô tận, mọi thứ đều trắng xóa, chỉ có nam là điểm mang màu sắc duy nhất đang lao đi với tốc độ chóng mặt Một cái khe màu đen xuất hiện ở phía xa, cái khe ngày một lớn dần trước mắt, cơn đói trong Nam như biến mất bởi nó đang mải choáng ngợp trước hình ảnh trước mặt, một cổng tò vò cao đến hàng trăm mét, xung quanh cánh cổng là những sợi màu hồng phát quang dịu nhẹ từ cánh cổng lao về phía không gian, những sợi hồng đi được vài mét là hòa tan vào không gian này Một giọng nữ vang lên trong không gian, âm thanh cứng nhắc như tiếng của một hệ thống máy tính nào đó chứ không phải của con người “chào mừng đến với thế giới Z” Nam bị thả mạnh xuống đất, còn đang xụi lơ vì những cơn đau ê ẩm khắp người, Nam nhận ra xung quanh mình xuất hiện thêm vài người nữa, Nam cố ngồi dậy để bắt chuyện với người gần nhất Không nói được, Nam giật mình, cố gắng đến mấy miệng Nam cũng chỉ thoát ra được vài tiếng ú ớ vô nghĩa, người thanh niên bên cạnh Nam như hờ hững với những hành động của Nam, quay đi nhìn vào cánh cửa màu đen khổng lồ phía trước Lúc này Nam mới đánh giá lại xung quanh mình, đứng trước cửa hiện có khoảng mười người, nam nữ, già trẻ đủ cả Nam nhận thấy có vẻ có vài người giống Nam đang ú ớ gọi người bên cạnh. Trong toàn bộ những người quanh đây có lẽ nổi bật nhất là ba người, một cô gái mặc váy trắng, ánh mắt hờ hững nhìn cánh cửa, một thanh niên mặc quân phục bộ đội đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt không để ý đến ai và cuối cùng là nam thanh niên Nam vừa bắt chuyện đang nằm dài nhìn cánh cửa Giọng nữ máy móc lại vang lên “13 người tham gia thế giới Z đã có mặt đủ, tôi thông qua quy tắc như sau: Mỗi người chơi trong thế giới Z được lựa chọn ngẫu nhiên trên thế giới, người chơi không được chọn lựa đặc biệt vì bất kỳ lý do nào. Môi trường sống được lựa chọn ngẫu nhiên từ các loại địa hình trên thế giới, các quy tắc cơ bản như sau: 1. Người chơi không được mang bất kỳ công cụ nào không thuộc hệ thống vào thế giới Z 2. Người chơi không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ hệ thống, trừ việc hỏi đáp về quy tắc và nguyên tắc bắt buộc 3. Người chơi phải sống sót qua 365 ngày trong thế giới Z tính từ thời điểm bước chân vào thế giới 4. Người chơi được phát một vòng tay của hệ thống, khi kết thúc thời gian chơi sẽ được dịch chuyển tự động về nơi bắt đầu tham gia 5. Khi kết thúc, người chơi sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống, phần thưởng được trao tùy thuộc vào đánh giá của hệ thống 6. Lưu ý: trong quá trình tham gia vào các ngày đầu tiên của tháng hệ thống sẽ gửi một số thiết bị phụ trợ cho người chơi tại một địa điểm bất kỳ, người chơi nhận được thiết bị phụ trợ có thể sử dụng trong trò chơi.” Giọng nữ vừa kết thúc cánh cửa tò vò màu đen chợt sáng lên, Nam muốn hét lên ông không chơi, không tham gia gì cả nhưng trong cổ nghèn nghẹn không phát ra được lời Những dải màu hồng vốn nhu hòa biến thành những sợi dây thừng lao thẳng về phía những người trong sân rồi hóa thành một sợi xích kéo toàn bộ vào cánh cửa Mỗi khi có một người bị kéo vào cánh cửa lại lóe lên ánh sáng vàng giống như một con quái vật khổng lồ nuốt trọn lấy con người đó Mười ba người là chín trạng thái khác nhau, trừ ba người đặc biệt cứ dửng dưng để cánh cửa nuốt lấy mình ra thì người quẫy đạp, người giãy dụa, người cố gắng la hét, Nam cũng thế cũng quẫy đạp, nhưng chỉ được một lúc, sức lực cạn kiệt đành phó mặc cho số phận để mặc kệ cánh cửa kéo mình vào Gần chạm đến cánh cửa Nam ngửi thấy một mùi gì đó, giống như mùi đất mà không phải chớp mắt ánh sáng vàng lóe lên, xunh quanh Nam chợt vặn vẹo, Nam thấy mình như đứng giữa biển trong một cơn bão lớn. Từng gợn sóng vô hình liên tục va đập vào thân thể Nam, từng bộ phận trên cơ thể như bị tách rời ra rồi xé vụn rồi lại ghép lại, từng mảnh quần áo rơi khỏi người như đã mặc đến hàng trăm năm rồi mục nát Trong giây phút đó, từng cơn đau đớn kéo Nam về với thực tại, đầu óc chợt tỉnh táo, Nam mở to mắt nhìn thấy như mình đang đứng trong một đường ống khổng lồ, quanh đường ống là những đường hầm lớn kéo dài vào trong, cuối mỗi đường hầm là một quầng sáng. Xuất hiện trong đó có quầng sáng chứa phiến thiên địa ngập tràn băng tuyết, có phiến thiên địa rừng rực lửa cháy, có phiến thiên địa như bãi biển nhiệt đới,…. Chợt một lực hút cực mạnh kéo Nam vào một lỗ gần đó, Nam thấy người nước ngoài tóc vàng khi trước đứng cách mình khoảng bốn năm người bị kéo vào lỗ trước Ít nhất là không chỉ có mình mình, Nam tự nhủ rồi bị kéo thẳng vào quầng sáng Quầng sáng xuất hiện vài gợn sóng nhỏ, liên tục những đường vân gợn sóng xuất hiên tất cả tập trung vào đỉnh của quầng sáng, tại đó một tinh thể màu tím hấp thu những gơn sóng này, cứ mỗi gợn sóng, tinh thể lại sáng thêm một phần. Cho đến gợn sóng cuối cùng tinh thể hóa thành một quầng sáng tím bao phủ lên tất cả rồi hóa thành một quả cầu màu tím bình tĩnh lơ lửng nơi cuối đường hầm như chưa có chuyện gì xảy ra
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang