Trận Vấn Trường Sinh (Dịch)
Chương 51 : Giấu Tài
Người đăng: Không Gian Truyện Hay
Ngày đăng: 14:41 16-10-2025
.
Ngày hôm sau, Trang tiên sinh hiếm thấy không ngủ muộn như mọi khi. Vừa thấy Mặc Họa, ông liền gọi hắn lại, "Mặc Họa, con đi theo ta."
Trang tiên sinh dẫn Mặc Họa đến thư phòng và hỏi: "Bộ Trận Pháp Tam Tài Trận kia, con đã luyện bao nhiêu lần rồi?"
Mặc Họa vô cùng cảm kích Trang tiên sinh, vốn không muốn giấu giếm, nhưng chuyện về Đạo Bia quá huyền bí, khó nói thành lời. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn nói dối, liền thành khẩn đáp: "Thưa tiên sinh, con luyện trên giấy ba bốn lần, sau đó luyện thêm trong mơ bảy, tám lần nữa."
Trang tiên sinh liền giật mình, "Trong mơ?"
"Vâng," Mặc Họa đáp, "Sau khi ngủ, con vẫn có thể tiếp tục vẽ Trận Pháp trong giấc mộng."
Trang tiên sinh nhíu mày, nhìn về phía Mặc Họa, lại thấy vẻ mặt cậu thành khẩn, ánh mắt thanh tịnh dường như có thể thấy được bóng mình trong đó. Trang tiên sinh bật cười nói: "Ta biết rồi."
Biết cái gì...
Mặc Họa nghi hoặc nhìn Trang tiên sinh.
Trang tiên sinh trầm tư một lát, rồi nhìn Mặc Họa dặn dò:
"Lời này con chỉ nói ở đây thôi, về sau bất cứ ai hỏi, con tuyệt đối không được nói, càng không được nhắc đến chuyện vẽ Trận Pháp trong mộng."
"Vậy nếu người khác hỏi gặn thì sao?"
"Nếu họ hỏi gặn, con cứ nói như ta đã dặn trước đây: là do con học Minh Tưởng Thuật nên tốc độ học Trận Pháp mới nhanh."
"Vậy nếu người khác đòi con truyền lại phương pháp của 《Minh Tưởng Thuật》 thì sao?"
Trang tiên sinh bình thản nói: "Có thể không cho thì không cho. Nếu hắn cố tình cướp đoạt, con cứ giết hắn. Còn nếu giết không được, đánh không lại mà cũng không trốn thoát được, vậy thì cứ đưa 《Minh Tưởng Thuật》 cho hắn. Pháp môn đều là vật ngoài thân, mạng sống mới là của chính con."
Mặc Họa suy nghĩ một chút, thấy có lý, nhưng vẫn hỏi: "Vậy nếu như người khác học 《Minh Tưởng Thuật》, phát hiện cũng sẽ không tăng nhanh tốc độ học Trận Pháp thì sao?"
"Như vậy..." Trang tiên sinh nghĩ nghĩ rồi nói: "Con chỉ có thể nói là do thiên phú dị bẩm của con, nhìn qua là nhớ mãi, Trận Pháp chỉ cần xem mấy lần là biết. Hơn nữa, nhớ kỹ, lúc nói lời này nhất định phải kiêu ngạo, phải tỏ ra thái độ khinh thường, không coi ai ra gì, để người khác tin rằng con là một thiên tài ngàn năm có một."
"Thái độ không coi ai ra gì?"
"Ta làm một lần, con xem mà học hỏi." Trang tiên sinh nói xong liền thay đổi vẻ nhàn tản, phảng phất Thương Long đang nằm nghỉ bỗng ngóc đầu dậy, với thần thái kiêu căng tự phụ, ngạo nghễ xem thường cả núi non.
Kiêu căng một lát, Trang tiên sinh lại trở về vẻ thảnh thơi, bảo Mặc Họa: "Giống như thế này, con rảnh rỗi nên học hỏi thêm."
Mặc Họa nội tâm vô cùng chấn động.
Trang tiên sinh ngày thường trông như một bậc tiên phong đạo cốt, nhưng khi bày mưu tính kế, lại chẳng hề khách sáo.
Khi ở một mình, Mặc Họa đứng bên ao, chống nạnh, ưỡn ngực, làm ra vẻ ngông cuồng, nhưng vẫn không có được khí thế ngạo mạn như Trang tiên sinh.
"Tu hành là một môn học lớn, xem ra không chỉ riêng tu vi và Trận Pháp, mà những chuyện khác cũng cần phải học hỏi tiên sinh nhiều hơn." Mặc Họa hạ quyết tâm, cái tài giả vờ này, rảnh rỗi nhất định phải luyện cho thuần thục.
Trời dần tối, khi hoàng hôn buông xuống, Mặc Họa liền cáo từ Trang tiên sinh để về nhà.
Sau khi Mặc Họa đi, Trang tiên sinh nằm trên ghế trúc ở đình, trầm tư. Khôi Lão ngồi bên cạnh đánh cờ cùng ông.
Gió nhẹ thổi qua đình. Sau nửa ngày trầm tư, Trang tiên sinh bỗng nhiên nói: "Không ổn."
Khôi Lão ngước mắt nhìn, "Chỗ nào không ổn?"
"Mặc Họa đứa bé kia..."
Khôi Lão nhìn Trang tiên sinh một chút, "Ông cảm thấy hắn chưa nói lời nói thật?"
"Thật hay không thật không quan trọng, chỉ là có những lời không nên nói ra."
"Vậy có gì không ổn?"
"Học quá nhanh," Trang tiên sinh cau mày nói.
Khôi Lão liền giật mình, "Lời này ông chẳng phải đã nói rồi sao?"
Trang tiên sinh nói: "Nó là ký danh đệ tử của ta, học nhanh quá dễ rước phiền phức."
Khôi Lão đặt xuống một quân cờ, "Học cũng không nhanh đến mức đó. Thiên tư và ngộ tính của Mặc Họa vẫn còn kém xa ông hồi xưa. So với không ít con cháu thế gia, nó vẫn còn kém một khoảng không nhỏ."
Trang tiên sinh lắc đầu, "Không thể so sánh như vậy được. Thế gia tự có nội lực và truyền thừa riêng, được hun đúc từ nhỏ, cho dù là một kẻ đần, học Trận Pháp cũng nhanh hơn người bình thường. Còn về phần ta..."
Trang tiên sinh vẻ mặt lạnh nhạt, "Người có thiên phú Trận Pháp thắng được ta trong Tu Đạo Giới vốn chỉ đếm trên đầu ngón tay, không sánh bằng ta cũng là chuyện thường." Trang tiên sinh dùng ngữ khí bình thản, nói ra lời ngông cuồng. Đáng tiếc không có ai tán thưởng. Khôi Lão ngồi một bên đánh cờ, đầu cũng chẳng buồn ngước lên.
Trang tiên sinh thở dài nói: "Mặc Họa dù sao cũng khác biệt. Nó xuất thân tán tu, không có gia thế và truyền thừa, nền tảng Trận Pháp quá yếu. Nếu Trận Pháp tiến bộ quá nhanh, khó tránh khỏi bị người ta chú ý, thậm chí dễ dàng rước lấy tai họa sát thân."
"Ông mà cũng biết lo xa, thật khó được," Khôi Lão cười như không cười.
Trang tiên sinh duỗi lưng một cái, "Cây cao hơn rừng, gió ắt làm gãy. Trước kia chính là vì ta không hiểu đạo lý giấu tài, không biết lo xa, nên mới chịu thiệt."
"Vậy ông định làm sao? Không dạy nữa à?"
Trang tiên sinh nằm trên ghế trúc, ngón tay gõ nhẹ tay vịn, "Dạy vẫn phải dạy. Đã là đệ tử của ta, dù không phải thân truyền, cũng không thể chỉ học mấy thứ này, nếu không người khác biết được, vừa hại mặt mũi của ta, lại làm ô danh sư môn ta."
Khôi Lão nói: "Trước kia ông không để ý mấy cái hư danh này."
"Già rồi, người ta cũng cần sĩ diện chứ."
Khôi Lão nhìn Trang tiên sinh đang thảnh thơi, "Tôi thấy chưa chắc."
Trang tiên sinh không để ý Khôi Lão, nhắm mắt lại, giống như đang trầm tư, lại như đang ngủ gật. Khôi Lão vẫn chăm chú đánh cờ.
Bóng đêm dần buông, gió đêm lướt qua trong núi, cây rừng rì rào rung động. Trang tiên sinh bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn sơn lâm dưới bóng đêm, lẩm bẩm: "Cây cao hơn rừng, gió ắt làm gãy... Vậy nếu cây không vượt khỏi rừng, gió sẽ không thể làm gãy."
Khôi Lão nhìn ông với vẻ nghi hoặc. Ánh mắt Trang tiên sinh dõi theo những cây rừng trùng điệp trong núi, ý vị thâm trường nói: "Giấu cây trong rừng, nó sẽ không còn nổi bật vượt trội giữa rừng cây nữa." Khôi Lão nhíu mày.
Ánh mắt Trang tiên sinh lướt qua sơn lâm, dừng lại nơi cửa viện.
Mỗi ngày sáng sớm, huynh muội nhà họ Bạch đều sẽ lên núi bái phỏng.
Hai đứa bé kia thiên phú tuyệt vời, chính là những cây rừng ưu tú nhất.
Sáng sớm hôm sau, huynh muội nhà họ Bạch vẫn như mọi khi đến trước núi bái phỏng. Điều khác biệt so với mọi ngày chính là, khi họ đến trước cửa hành lễ, cánh cửa trúc thường ngày vẫn đóng chặt lại đột nhiên mở ra. Cùng lúc đó, bảng hiệu "Tọa Vong Cư" hiện ra trước cửa.
Phía sau cửa là một khoảng sân, trong viện có cây hòe vươn cao, cầu nhỏ bắc qua suối, mây mù mờ mịt, tiên khí cuồn cuộn.
Bạch Tử Thắng ngỡ ngàng nói: "Tuyết Di... Cửa viện mở rồi, có phải Trang tiên sinh đã đồng ý gặp chúng ta không?"
Tuyết Di vốn luôn bình tĩnh, giờ phút này lòng cũng thấy xao động, "Chắc là vậy."
Lập tức, nàng thầm nghĩ trong lòng: "Trang tiên sinh chịu gặp mặt là tốt rồi. Dù lúc này không thu Thiếu gia và Tiểu thư làm đệ tử, thì ít nhất cũng có thể theo hầu bên cạnh trước đã. Với thiên phú của Thiếu gia và Tiểu thư, Trang tiên sinh sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý."
Vẻ mặt Bạch Tử Thắng có chút thấp thỏm, nhìn sang muội muội bên cạnh, phát hiện trên khuôn mặt tinh xảo của Bạch Tử Hi vẫn thanh lãnh như thường, không hề có thêm cảm xúc nào.
Trong mắt Bạch Tử Thắng lóe lên một tia đau lòng, sau đó hắn lặng lẽ chắn muội muội ở phía sau, cất bước đi vào sân.
.
Bình luận truyện