Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 9 : Phát bắn cuối cùng
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:23 12-11-2025
.
“Lilly.”
Tôi cố bước về phía Lilly, nhưng cô ấy giơ tay lên tôi ngăn lại.
“Thần không thể cầm cự thêm được nữa. Có thể thần sẽ chặn lối vào thêm một chút, nhưng đám nhện của quân đoàn Nhện Đen sắp phá vỡ nơi này rồi.”
“…..”
“Thời gian của chúng ta sắp hết. Ngài mau đi đi.”
Vừa chống chọi với đàn nhện đen bằng tấm lưng mảnh khảnh, Lilly vẫn nở nụ cười dũng cảm.
“Đừng để cái chết của chúng thần trở nên vô nghĩa.”
Nghiến răng, tôi đứng dậy và quát lớn.
“Pháo binh, các ngươi còn chờ gì nữa!”
Đám pháo thủ vẫn đang choáng váng sau cú rơi. Dù vậy, tôi vẫn quở trách họ dữ dội.
“Nạp viên đạn cuối cùng vào!”
“Nhưng, Điện hạ…”
Viên đội trưởng pháo binh, người vừa bị ngã và có lẽ đã trật mắt cá, cất giọng khàn khàn. Anh ta đã không thể đứng vững, càng đừng nói đến việc bước đi.
“Ta đã biết rồi, khẩu pháo đã vượt quá giới hạn chịu đựng của nó.”
“…”
“Lõi ma lực cũng sắp tan rã. Nếu khai hỏa, khẩu pháo sẽ phát nổ.”
“Chúng ta đều sẽ chết, bị răng nanh của đám nhện xuyên thủng.”
Tôi tiến lại gần khẩu Pháo Mana đang lật nghiêng trên mặt đất.
Giá đỡ đã vỡ nát, nhưng thân pháo vẫn còn nguyên vẹn.
“Thế thì sao cơ chứ? Chẳng phải chết trong khi chiến đấu vẫn tốt hơn sao? Dù có hóa tro trong ngọn lửa, ít nhất chúng ta vẫn phải tung xúc xắc thêm một lần.”
“…”
Viên đội trưởng pháo binh im lặng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Làm sao mà ngài ngắm bắn được?”
Tôi cũng ngẩng lên.
Pháo đài đã sụp đến tầng một, đống gạch vụn chất đống xung quanh chúng tôi như vách giếng.
Từ dưới nhìn lên, chúng tôi chỉ có thể thấy một vòng tròn của bầu trời phía trên — chẳng thể thấy chút bóng dáng nào của Nữ hoàng Nhện Đen.
“Chúng ta không thấy được. Không có góc bắn, giá đỡ cũng hỏng…”
“Giữ pháo bằng tay.”
Nếu không có răng, thì phải nhai bằng lợi.
(Dịch giả-kun : tại vì câu này giống Bjorn quá nên t mới dịch bộ này đấy.)
“Chúng ta không cần ngắm. Chỉ cần Damien bóp cò là đủ.”
Tôi không chắc năng lực [Far-sight] của cậu ta hoạt động ra sao, nhưng nếu Damien — người sở hữu nó — bóp cò, đạn sẽ tự hiệu chỉnh.
Tôi chỉ còn biết đặt niềm tin vào điều đó.
“Nạp viên đạn cuối cùng. Đó là mệnh lệnh.”
“…Tuân lệnh.”
Đội trưởng pháo binh không cãi lời tôi thêm mà bắt đầu lắp viên đạn cuối cùng vào nòng pháo.
Tôi bước đến bên Damien. Cậu ta đang ngồi bệt xuống đất, thở hắt ra từng hơi yếu ớt.
“Damien.”
“…”
Damien nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu về phía tôi.
Máu rỉ ra từ khóe mắt, gương mặt tái nhợt đến thảm hại. Mỗi hơi thở như xé rách lồng ngực chàng thiếu niên.
“Đây là lần cuối cùng. Chỉ cần bắn thêm một phát nữa thôi.”
“…”
“Chỉ một lần nữa, gom hết sức lực của ngươi lại.”
“…Điện hạ.”
Damien cúi đầu, giọng hắn yếu ớt như tàn tro.
“Tất cả chuyện này có ích gì chứ? Dù chúng ta có làm gì… mọi thứ cũng chẳng thay đổi.”
“Chỉ cần thêm một phát nữa thôi, con quái vật đó sẽ bị tiêu diệt.”
“Không, ý thần không phải vậy.”
—Khụ! Khụ!
Damien ho sặc sụa, rồi cất lời như trong cơn mê.
“Giả sử thần bóp cò thêm một lần nữa. Giả sử chúng ta hạ được con nhện đó. Vậy thì sao?”
Một nụ cười tuyệt vọng hiện lên nơi đôi môi hốc hác của cậu ta.
“Giờ thần đã hiểu rồi. Tất cả đồng đội của thần đều đã chết. Dù thần có trả thù bao nhiêu lần, họ cũng không quay lại.”
“…”
“Lúc nào cũng thế. Dù thần có cố gắng, dù thần có chiến đấu đến đâu đi nữa, tất cả những gì thế giới này làm chỉ là lấy đi. Chẳng có gì đổi thay cả.”
“Damien.”
“Thần mệt mỏi rồi. Thần không muốn sống thế này nữa. Thần chỉ muốn trở về bên bạn bè của mình…”
“Damien!”
Tôi cắt ngang, giọng lạnh lùng.
“Ngươi nghĩ thế giới này bất công sao?”
Damien sững lại, rồi gật đầu.
“Phải.”
“Ngươi thấy cuộc sống vẫn đau khổ dù đã vượt qua đủ loại thử thách?”
“…Phải.”
Nghe vậy, tôi nhếch môi, gằn giọng:
“Thôi cái thứ than vãn rẻ tiền đó đi, đồ ngu!”
“Cái gì?!”
Tôi túm cổ áo Damien, kéo cậu ta sát lại mặt mình.
“Đương nhiên là khó! Thế giới này được thiết lập ở chế độ Địa Ngục! Cũng chẳng có chuyện lưu hay tải lại trong chế độ Ironman đâu!”
Không phải trò chơi đang ở chế độ Địa Ngục — mà là thế giới này vốn dĩ đã như vậy.
“Bất công, phi lý, chẳng bao giờ theo ý chúng ta! Đó chính là cuộc sống! Ai mà chẳng biết!”
Chúng ta vẫn luôn tồn tại giữa cái hiện thực tàn khốc đó.
Thế nhưng…
“Vậy thì sao? Ngươi định buông xuôi à? Chấp nhận một cái chết êm đềm à? Ngươi định vứt bỏ cuộc chiến này sao?”
“Không!”
Quá nhiều sinh mệnh đã hy sinh để thực hiện kế hoạch này, chúng tôi đã không có quyền từ bỏ nữa!
Kê hoạt phải tiếp diễn.
Cho đến khi tôi trút bỏ hơi thở cuối cùng.
“Ta sẽ chiến đấu! Ta sẽ tính toán, sẽ thất bại, sẽ vùng vẫy — cho đến tận cùng!”
Nói rồi, tôi quăng Damien xuống đất.
Cậu ta ngã phịch, kiệt sức. Tôi rút thanh kiếm vẫn luôn đeo bên hông — lưỡi kiếm chưa từng rút ra trước đó.
“Nếu ngươi khao khát cái chết đến thế—”
Tôi giơ kiếm lên chĩa thẳng vào hắn. Damien chết lặng.
“—thì hãy tự đâm nó xuyên qua cổ mình đi.”
“…”
“Nhưng nếu ngươi là kẻ hèn không dám làm thế, Damien…”
—Keng.
Tôi buông thanh kiếm xuống đất, rồi ngồi xuống trước mặt cậu ta, nhìn thẳng vào mắt.
“—vậy thì hãy trở thành cò súng của ta.”
“…Cái gì?”
“Ngừng than khóc cho đồng đội đã khuất. Giờ đây, ngươi chỉ cần vì ta mà sống.”
Tôi đặt tay lên vai Damien, siết chặt.
“Đừng tìm lý do để tồn tại. Ngươi là quân cờ của ta! Là công cụ của ta! Là cò súng của ta! Thế là đủ!”
“…”
“Thế là đủ rồi, Damien.”
Đó là bước ngoặt.
「Ash (EX) đã kích hoạt kỹ năng!」
「Kỹ năng bị động — [Unyielding Commander]」(Chỉ huy bất khuất)
Thông báo hệ thống hiện ra, che mất tầm nhìn, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ nắm chặt vai của tia hy vọng cuối cùng.
“Đó là mệnh lệnh, cò súng của ta.”
Ánh sáng nhè nhẹ rò rỉ từ đầu ngón tay tôi. Có vẻ kỹ năng bị động vừa được kích hoạt đang phát huy hiệu lực.
Tôi không biết chính xác hiệu ứng là gì, nhưng bờ vai đang run rẩy của Damien.. đã dần dần bình ổn lại.
Tôi nghiêm giọng.
“Hãy thổi bay khuôn mặt của con quái vật đó.”
“…”
Damien đứng lặng như tượng, chẳng hề đáp lại.
Sau vài giây im lặng nặng nề…
“…Tuân lệnh, Điện hạ.”
Đôi môi run rẩy của Damien khẽ mấp máy, giọng hắn vang lên, nghẹn nhưng kiên định.
“Nếu đó là mệnh lệnh của ngài.”
*****
“Chúng thần không có cách nào làm nguội nòng pháo.”
Viên đội trưởng pháo binh nói, vừa nhét viên đạn cuối cùng vào.
“Không có phép làm mát, không có nước. Trong tình trạng này…”
“Tránh ra.”
Tôi bước đến bên khẩu Pháo Mana đang nằm trên đất.
“Để ta lo.”
“Điện hạ?! Không được! Nhiệt độ của nó cực kỳ cao! Nếu ngài chạm vào, ngài sẽ—”
“Chết cháy vẫn còn tốt hơn là chết trong địa ngục.”
Hơi nóng bỏng rát phả ra từ hong pháo như muốn ép tôi rút lui, dù tôi vẫn còn cách nó vài bước.
Tôi hít sâu, xoay người lại.
“Damien, sẵn sàng chưa?”
Damien ngồi bệt dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay run rẩy đặt lên cò pháo.
“Điện hạ… thần không thấy gì cả.”
“Không sao.”
“Thần không thể cảm nhận được bàn tay của mình.”
“Không sao.”
Tôi cố giữ giọng mình vững vàng.
“Không sao.”
“…”
Damien khẽ cắn đôi môi tái nhợt.
Tôi đặt cả hai tay lên nòng pháo.
—Phừng!
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, găng tay tôi cháy rụi, da tay bắt đầu bỏng rát.
“Ư… khụ…”
Mùi thịt cháy khét len lỏi giữa mùi khói và sắt nung.
Nhưng tôi vẫn chịu đựng.
Vì lúc này, đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
“Grừ… Aaaaaaahhhh!”
Tôi gầm lên, nâng nòng pháo lên vai.
Bờ vai tôi như đang bốc cháy.
Giữa sức nóng kinh hoàng và trọng lượng khủng khiếp, cơ thể tôi run lên dữ dội, tưởng như sắp tan chảy thành tro tàn.
Và rồi—
“Hỗ trợ Điện hạ!”
Những pháo thủ còn lại lao đến, đỡ lấy nòng pháo.
Mùi da cháy khét cũng bốc lên từ bàn tay họ, nhưng chúng tôi cùng gào thét, cùng nâng nòng pháo hướng lên trời.
—Rầm! Rầm!
Ngay sau đó, lũ Nhện Công Thành của quân đoàn Nhện Đen phá vỡ tường thành và tràn vào.
Hàng trăm con nhện lao tới, phủ kín chiến hào.
Tôi xoay người, gào to:
“Damien!”
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Damien bật mở.
Trong đôi mắt nâu ấy, một luồng sáng trắng rực rỡ bừng lên.
“Bắn—!”
Dồn hết chút sức lực cuối cùng, Damien bóp cò.
—Tách!
Ma lực từ lõi năng lượng rối loạn phóng vọt qua khẩu pháo, lóe sáng như tia sét.
Dù luồng mana điên cuồng xuyên qua cơ thể, tôi vẫn cố đứng vững.
Và rồi—
—BOOOOOOM!
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
‘Hãy trúng đi…’
Tôi dõi theo viên đạn ma lực xanh lam vút lên bầu trời, giữa lũ nhện đang ào tới từ mọi hướng…
‘Làm ơn…’
Ý thức của tôi chìm vào bóng tối.
*****
Viên đạn bay đi.
Phát bắn cuối cùng từ những con người của tiền đồn đổ nát lần thứ năm trong ngày vẽ lên một vệt sáng khó quên trên bầu trời.
Rồi nó bắt đầu rơi xuống.
Theo một đường cong sắc bén, như một vì sao băng lao xuống mục tiêu của mình.
—Kreeeehhhhh!
Phát hiện viên đạn ma lực đang lao đến, Nữ hoàng Nhện Đen gầm lên phẫn nộ, bầy nhện hộ vệ lại lần nữa chen chúc với nhau chồng chất thành một bức tường.
Nhưng những nỗ lực của chúng là vô ích.
Phát bắn được thực hiện từ nơi đổ nát, không có tầm ngắm, không có góc bắn, không còn giá đỡ.
Khoảng cách, độ cao — tất cả đều không có khả năng.
Nhưng…
—Kreeeeeeeh!
Chống lại mọi lẽ thường, viên đạn vẫn trúng đích hoàn hảo.
Chênh lệch độ cao.
Xóa bỏ.
Khoảng cách.
Xóa bỏ.
Hàng trăm con quái vật chắn trước đường bay.
Xóa bỏ.
Viên đạn xanh lam, vẽ một quỹ đạo vượt khỏi quy tắc thế giới, xuyên phá mọi tầng phòng thủ.
Nó xuyên qua tất cả, và đến được với nữ hoàng.
Như thể đó là kết quả đã được định sẵn từ lâu.
—KREEEEEHHHH!
Tiếng gào thét của Nữ Hoàng Nhện Đen vang lên, vừa thịnh nộ vừa hoảng sợ — và viên đạn xuyên thẳng vào trán ả,
—Phập!
Không lệch đi dù chỉ khoảng cách của một sợi tóc.
—BOOOOM!
Cú nổ xóa sạch phần đầu khổng lồ của Nữ Hoàng Nhện Đen.
.
Bình luận truyện