Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 8 : Sức cùng lực kiệt
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:23 12-11-2025
.
—Kyaaaaaaaaaaaaa!
Dòng lũ quái vật đã tràn đến khu vực chân của tòa tháp có khẩu Pháo Mana, vốn đang chuẩn bị cho phát bắn thứ ba.
Hàng phòng ngự của Lucas tạm thời vẫn trụ vững, nhưng rõ ràng là họ không thể kéo dài được bao lâu nữa.
“Đã nạp đạn xong!”
“Damien!”
Chỉ huy pháo binh xác nhận việc nạp đạn đã hoàn tất. Không chần chừ dù chỉ một giây, tôi lập tức gọi to:
“Bắn!”
Đôi mắt của Damien vằn lên những tia máu đỏ, có lẽ là tác dụng phụ khi sử dụng kỹ năng [Far-sight]. Nhưng chúng tôi không còn thời gian để lo nghĩ đến điều đó nữa.
—Clink!
Đã khóa chặt mục tiêu, Damien bóp cò không chút do dự.
—Bang, clink, clink…!
—Whoosh!
Phát bắn thứ ba.
Viên đạn ma lực bay đi một quãng xa khủng khiếp…
—BOOM!
Và nổ tung ngay vị trí nơi Nữ hoàng Nhện Ẩn náu.
Một phát bắn tuyệt diệu, không lệch một centimet nào khỏi mục tiêu của nó.
Dù là sai sót của thần linh hay trò đùa ác ý của các nhà phát triển trò chơi, thì sự thật vẫn là: cú bắn của Damien quả thực là một phép màu trong thế giới thực.
Vấn đề là…
—Kyaaaaaaaaaaaaa!
Mặc cho tất cả, Nữ hoàng Nhện vẫn đứng vững.
Ả ta cũng không phải một sinh vật không có trí khôn. Sau khi bị đánh trúng hai lần liên tiếp, con quái vật đó đã hiểu rằng mình chính là mục tiêu của pháo kích, và nhanh chóng đưa ra đối sách.
Chiến thuật của ả đơn giản nhưng hiệu quả: dùng thuộc hạ làm lá chắn sống.
Viên đạn ma lực bay theo quỹ đạo vòng cung đã bị đội cận vệ nhện nhảy lên lấy thân mình chặn lại.
Dù viên đạn uy lực vẫn xuyên qua mọi vật cản, nhưng khi tới được Nữ hoàng, sức công phá của nó đã giảm đi đáng kể.
“Xác nhận trúng Nữ hoàng Nhện Đen! Nhưng… ả vẫn còn đứng!”
Trinh sát viên cầm kính viễn vọng báo cáo, giọng run rẩy. Tôi buộc mình phải gào lên, giữ lấy vẻ bình tĩnh giả tạo.
“Còn đứng đó làm gì! Các ngươi nghĩ chúng ta có thời gian để phí sao? Nạp đạn ngay! Nhanh lên!”
Đám pháo thủ, mồ hôi nhễ nhại, vội vã làm nguội nòng pháo và nạp viên đạn kế tiếp. Nhưng trên gương mặt họ hiện tại chỉ còn toàn tuyệt vọng.
“Euuuriyaap!”
Giữa trung tâm tiền đồn, quanh khẩu pháo, Lucas vẫn đứng vững, vung kiếm bằng tất cả sức lực, giữ vững tàn dư cuối cùng của tuyến phòng ngự.
“Phải bảo vệ pháo đài! Phải bảo vệ Điện hạ Thái tử!”
Lucas chiến đấu oanh liệt, thể hiện một màn trình diễn xứng đáng với danh hiệu hiệp sĩ mạnh nhất nơi đây.
Dù cấp độ chỉ bằng một nửa lũ Nhện Đen, anh ta vẫn liều chết chém giết, những ánh kiếm loé lên giữa vòng vây của lũ nhện, từng cú đánh đều chặt đứt nanh vuốt quái vật.
Tuyến sau nơi Lucas trấn giữ vẫn chưa sụp đổ.
Nhưng phần còn lại của đội quân thì…
“Khụ!”
“Ahhh…”
“Cứu… cứu tôi với! Cho tôi về nhà…”
Thương vong bắt đầu chất chồng.
Trên bảng thông tin đồng minh, số lượng chiến hữu đang giảm đi với tốc độ khủng khiếp. Tôi không thể chịu đựng nổi cảnh tượng những con số tượng trưng cho sinh mạng đó đang trượt dốc và tắt cửa sổ đi.
Tôi đã không nhận ra.
Khi nó chỉ là một trò chơi, tôi chưa từng nghĩ tới điều đó.
Rằng thật sự có những sinh mạng đang tồn tại trong thế giới này.
Rằng mỗi cái chết không chỉ là một con số, mà nó còn đi kèm với tiếng thét kinh hoàng và mùi máu tanh tưởi thế này.
Tuyến phòng ngự đã bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt va chạm với những con nhện khổng lồ. Với tình hình này, hàng phòng ngự sẽ sụp đổ hoàn toàn trước khi chúng tôi kịp bắn phát thứ tư, chứ đừng nói là phát thứ năm.
“Này, lũ quái vật chết tiệt kia!”
Ngay lúc ấy, một tiếng hét vang lên ngoài chiến tuyến. Tôi lập tức nhìn về phía đó.
Phía sau bầy quái nhện, Ken đang đứng sừng sững, gào to:
“Ở đây này! Nhìn ta này!”
Từ trước đến giờ, Ken vẫn thành công trong vai trò đánh lạc hướng một phần lũ nhện bằng cách dụ chúng rồi ẩn nấp phía sau tường.
Nhưng khi Nữ hoàng Nhện ra một mệnh lệnh mới, toàn bộ bầy nhện đều đổ dồn về pháo đài, Ken bị bỏ lại bên ngoài.
Anh ta hoàn toàn có thể bỏ chạy. Dù gì thì anh ta cũng còn cả một gia đình lớn đang đợi ở nhà.
“Lũ nhện khốn kiếp! Ta là Hiệp sĩ Ken của Đế quốc! Đừng coi thường ta!”
Nhưng Ken vẫn ở lại, kiên định làm tròn bổn phận đến giây phút cuối.
Run rẩy trước bầy nhện, anh ta vẫn gào lên, cố thu hút sự chú ý của kẻ địch.
Là do lời đe dọa của tôi khiến anh ta không thể rút lui sao? Hay vì điều gì khác…
—Screeeeech!
Hàng chục con nhện rời khỏi chiến tuyến, quay sang phía Ken. Một linh cảm lạnh lẽo xuyên qua tim tôi.
Tôi chợt hiểu rằng… tôi sẽ không bao giờ kịp hỏi vì sao hắn lại chọn quay lại.
Những con Nhện Đen vừa bị dẫn dụ đi xa đang lao tới chỗ người hiệp sĩ dũng cảm.
Ken cố gắng kích hoạt kỹ năng [Urchin’s Survival Method], định dụ chúng rồi ẩn mình sau bức tường đá đổ.
“Ah.”
Nhưng sinh lực cạn kiệt đã khiến anh ta thất bại trong việc kích hoạt kỹ năng.
Trong khoảnh khắc, hàng chục con nhện bao trùm lấy hắn. Từ trên pháo đài, Ken ngoái lại nhìn tôi, nở một nụ cười yếu ớt và buồn bã.
“Chết tiệt, ta đã biết sẽ kết thúc thế này mà…”
—Thud! Thud! Thud!
Âm thanh thịt bị xé nát vang vọng rợn người.
Tôi buộc bản thân phải nhìn, chứng kiến toàn bộ cái chết của anh ấy.
Không chỉ Ken. Ở khắp nơi, con người đang bị xé toạc bởi lũ quái vật.
Cắn chặt môi đến bật máu, tôi bỗng có một cái nhìn khác với những gì mình từng làm trong trò chơi này. Cái cách tôi sẵn sàng hy sinh những NPC vì lợi ích bản thân.
Trò chơi chết tiệt này vốn được thiết kế như thế. Phải có người chết để tiến lên.
Để cứu ai đó, để giành lấy vật phẩm quan trọng, để hoàn thành nhiệm vụ phụ, để đạt được mục tiêu cuối cùng…
Phải có người chết. Và tôi – tôi đã tự nguyện đóng vai đao phủ.
Vì sự “hiệu quả”, tôi đã tự tay thúc đẩy vô số sinh mệnh đến cái chết, mà chưa từng một lần do dự.
“Dừng lại.”
Giờ thì tôi mới hiểu.
“Dừng lại…”
Ý nghĩa thực sự của những gì tôi từng làm.
“Dừng lại, lũ quái vật khốn kiếp!”
Cái giá của mỗi cái chết.
Nhìn thấy người ngã xuống, máu tuôn ra trước mắt, tôi chỉ còn biết gào lên vô vọng.
“Dừng lại đi!!!”
Nhưng lũ nhện chẳng hề có ý định dừng lại.
Một tiếng hét không bao giờ có thể khiến quái vật chùn bước. Chỉ có một cách duy nhất để khiến chúng dừng lại.
Giết chúng.
Trước khi chúng giết tôi.
“Điện hạ!”
Giọng của viên chỉ huy pháo kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi quay phắt lại.
“Phát thứ tư đã nạp xong! Nhưng nòng pháo sẽ không chịu nổi việc liên tục làm nguội và quá nhiệt…”
“Damien!”
Phớt lờ lời ông ta, tôi hét lên gọi Damien.
“Bắn!”
Máu tuôn ra từ khóe mắt Damien như những giọt lệ đỏ.
Gương mặt cậu ta đã trắng bệch, cơ thể sắp sụp đổ vì gánh nặng của đặc tính [Far—sight] đang đè nặng lên đôi mắt.
Nhưng Damien vẫn nghiến răng, kéo cò.
—Bang, clink, clink…!
—Whoosh!
Phát thứ tư.
Viên đạn ma lực xanh lam lại vẽ nên một quỹ đạo rực rỡ giữa bầu trời, một lần nữa lao thẳng vào đám nhện hộ vệ quanh Nữ hoàng.
Lũ nhện hộ vệ đua nhau lao thân ra cản đạn.
Nhưng viên đạn ma lực, với quỹ đạo hoàn hảo kỳ lạ, đã luồn lách qua hết phần lớn trong số chúng…
—BOOM!
Trúng đích.
Ngay giữa đầu Nữ hoàng.
Đó là sức mạnh của [Far—sight].
Kỹ năng gian lận có thể phá giới hạn thực tại – và nó đã thành công đánh trúng con quái vật đó.
—Squeal, screech…
Nhưng, nhưng mà…
—Screeeeeeeeech!
Giữa biển lửa và khói, Nữ hoàng Nhện vẫn sống. Vẫn di chuyển. Vẫn gào thét.
Tiếng rít khủng khiếp ấy như một lời chế giễu, khiến pháo thủ gục ngã. Damien, kẻ vừa bắn, cũng đổ sụp, không còn sức gượng.
Sự tuyệt vọng hiện rõ trên từng gương mặt.
“Không có tác dụng…”
Chỉ huy pháo lẩm bẩm, bàn tay rộp phồng vì liên tục chạm vào nòng pháo nóng rực.
“Nòng pháo đã đến giới hạn. Nếu chúng ta tiếp tục bắn thêm một lần nữa, khẩu Pháo Mana sẽ phát nổ.”
“…”
“Có lẽ… chúng ta nên bỏ cuộc thôi…”
Những binh sĩ khác nhìn tôi bằng ánh mắt mệt mỏi, không cần nói cũng hiểu họ đã chấp nhận thất bại.
Tôi hít sâu, quan sát toàn cảnh.
Tuyến phòng thủ đã tan biến.
Lũ nhện tràn dưới chân pháo đài.
Lucas, cùng vài binh sĩ cuối cùng, vẫn đang cố thủ ở tiền tuyến.
Cơ thể anh ta đã thấm đẫm máu – phần lớn là của chính mình.
Tôi nhìn sang Damien. Cậu ta đang rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền, từng hàng máu tươi vẫn đang chảy ra từ đó.
Khẩu pháo sắp vỡ, tuyến phòng thủ đã tiêu tan, và xạ thủ của tôi còn không thể mở nổi mắt.
Dù hy sinh đã quá nhiều, Nữ hoàng Nhện vẫn sống.
Lẽ nào… đây là kết thúc?
Không còn hy vọng sao…?
“Không!”
Ngay lúc đó—
“Chúng ta chắc chắn đã làm ả bị thương! Lớp vỏ ngoài của ả đã bong ra!”
Một tiếng hét vang lên. Mọi người lập tức ngoảnh lại.
Trinh sát viên, người vẫn trung thành với nhiệm vụ đến phút cuối, ngẩng đầu khỏi ống nhòm, hét lớn:
“Nếu chúng ta bắn thêm một phát nữa, chúng ta có thể giết được ả—”
Nhưng trước khi người lính trung thành kịp nói hết câu…
—Rumble…
Toàn bộ bệ pháo rung chuyển dữ dội.
—Boom!
Mặt đất dưới chân chúng tôi sụp xuống.
Đơn vị công thành chậm chạp của Quân đoàn Nhện Đen đã đến nơi, với thân hình khổng lồ bọc giáp nặng, đã lao vào phần dưới của tường thành, phá nát chúng chỉ bằng một cú húc.
Lớp phòng thủ cuối cùng của chúng tôi, bản thân toà tháp, cũng đã tan tành. Những con người trên đó bị hất văng xuống dưới.
Giữa cơn mưa thân thể và mảnh vụn pháo đài, tôi nhắm mắt lại, rơi xuống.
Tất cả mọi thứ đã sụp đổ.
Cả thế giới này, cả hy vọng chinh phục trò chơi.
Tất cả chúng.
*****
“Điện hạ.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa hỗn loạn.
Thân thể đau đớn như bị xé toạc, tôi cố mở mắt.
Trước mặt tôi… là Lucas.
Anh ta đang nằm đè lên tôi, dùng chính thân thể mình để che chắn.
Trên lưng anh là những mảnh đổ nát của tòa thành sụp đổ.
Anh đã dùng cơ thể để bảo vệ tôi khỏi đống gạch đá rơi xuống.
“Lucas?!”
Choàng tỉnh lại, tôi vội gượng đứng dậy.
Lucas rên lên, phủi đống vụn vỡ trên lưng.
“Ngài… không sao chứ, Điện hạ?”
“Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, Lucas! Ngươi—”
Tôi nghẹn lời.
Lưng Lucas đẫm máu. Vết thương anh nhận khi bảo vệ tôi còn nặng hơn bất kỳ vết thương nào từ lũ nhện.
“Khụ!”
Lucas ho ra máu, nói với giọng đứt quãng.
“Điện hạ… ngài còn nhớ không? Một chuyện đã xảy ra từ gần hai mươi năm trước.”
“…”
Tôi không nhớ.
Bởi tôi chỉ là một người chơi nhập vào thân xác này, chẳng chia sẻ ký ức nào với anh ta.
“Ngày đó, khi ngài lần đầu gặp thần và phong thần làm cận vệ, ngài đã nói với thần một câu.”
“Ta… đã nói gì?”
“ ‘Ta có thể sẽ không phải là Hoàng đế, nhưng ta sẽ trở thành người tuyệt vời nhất thế gian.’ ”
Một nụ cười yếu ớt nở trên môi Lucas khi anh nhắc lại ký ức xa xưa đó.
“ ‘Vậy nên, ngươi – người sẽ là cận vệ của ta – cũng phải trở thành hiệp sĩ tuyệt vời nhất thế gian.’ ”
“…”
“Dù chỉ là lời của một đứa trẻ ngây thơ, nhưng chúng đã khắc sâu trong lòng thần. Đến hôm nay, thần vẫn đang nỗ lực vì chúng.”
Ánh mắt nhuốm máu của Lucas nhìn thẳng vào tôi.
“Điện hạ… thần tin ngài.”
“Dù là trong hoàn cảnh này sao?”
“Dù là ở đâu… hay khi nào đi nữa.”
Nói rồi, Lucas khụy xuống.
Tôi đỡ lấy anh ta, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Dù thương tích trầm trọng, nhưng anh vẫn còn thở.
“Cố lên, Lucas!”
Ngươi là anh hùng. Là người sẽ cứu rỗi thế giới này.
Ngươi không thể chết ở đây.
Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh. Dưới đống đổ nát là những khẩu pháo gãy vụn và các binh sĩ đang bị thương.
Tại sao… lũ nhện vẫn chưa kết liễu chúng tôi?
“Điện hạ.”
Câu trả lời nhanh chóng hiện ra.
Ở lối vào hành lang hẹp tầng một của tường thành sụp đổ—
“Chúng ta vẫn chưa thua.”
Lilly đang đứng đó.
Kích hoạt đặc tính [Flame Skin], vô ấy đang dùng chính cơ thể mình như một tấm khiên lửa, chắn ngang cửa, một mình cản lại dòng lũ nhện đang tràn đến.
Với gương mặt tái nhợt và run rẩy, Lilly – người vừa uống cạn lọ thuốc ma lực cuối cùng – cất tiếng hỏi.
“Có đúng không?”
(Dịch giả-kun : Tình huống của chiến trường là thế này: Trên tường thành có một toà tháp cao lắp pháo. Khi con nhện tông vào, phần tường thành đó sấp xuống và sàn nhà sập xuống, những người phía trên rớt xuống dưới tầng 1 - nền của toà tháp. Lily đang bít lối vào của toà tháp này ở tầng 1.)
.
Bình luận truyện