Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 6 : Cuộc tấn công của bầy nhện

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:23 12-11-2025

.
Những tia sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu vươn dài qua chân trời. Pháo đài, nơi vừa mới chìm trong tĩnh lặng mát lạnh của đêm, nay đã bắt đầu sáng rực lên dưới ánh mặt trời đang lên. Tôi đứng trên tường thành, nhìn ra xa. Từ phía chân trời… tôi có thể thấy bầy nhện khổng lồ đang bao vây tiền đồn của chúng tôi. Chúng, những con nhện vẫn bất động suốt đêm như tượng đá, giờ bắt đầu cử động khi ánh sáng rọi xuống. Cảnh tượng vô số sinh vật đồng loạt duỗi dài những chi thể mảnh khẳng và rùng rợn của chúng thật sự khiến người ta lạnh sống lưng. Ngồi sau màn hình, qua giao diện của trò chơi, tôi vốn xa rời hoàn toàn nỗi kinh hoàng ấy. Nhưng lúc này… Tôi nuốt khan, cố ép xuống cổ họng khô khốc. Liệu chúng tôi có thể tiêu diệt được chúng không? Những con quái vật kia? Với số quân đã kiệt quệ và những nhân vật cấp thấp thế này ư? “Điện hạ.” Một giọng nói vang lên sau lưng. Tôi quay lại, thấy Lucas — người hiệp sĩ tóc vàng, cận vệ trung thành của tôi. Tôi khẽ gật đầu đáp lại. “Lucas.” “Trời lạnh đấy, thưa Điện hạ. Chúng ta nên vào trong thôi.” “Không, ta cần phải nắm được đội hình của chúng. Chỉ có như vậy mới xác định được vị trí phòng thủ của ta.” Đây không phải lời khoa trương. Tôi thực sự đang quan sát và đánh giá đội hình của kẻ thù. Cụ thể hơn… tôi đang cố tìm ra “nữ hoàng” giữa bầy quái vật đó. Bằng mọi giá phải nhận diện được ả. Lucas đứng cách đó không xa, khẽ lắc đầu. “Điện hạ thật là một con người bí ẩn.” “Hửm?” “Chỉ vài ngày trước, người còn trông yếu đuối đến lạ.” Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt điển trai của Lucas. “Giống như người đang tự tìm đường đến chỗ chết vậy.” “Ta như thế thật sao?” “Vâng. Kể từ khi thần bắt đầu hầu bên cạnh hạ người, thần luôn cảm thấy người bất an, như thể đang muốn tự hủy diệt chính mình.” Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi Lucas. “Nhưng bây giờ, người đã thay đổi rồi.” Tôi lúng túng quay mặt đi, bật cười gượng. “Ha, ta là một kẻ điên mắc chứng điên loạn. Tâm trạng thay đổi thất thường cũng chẳng có gì lạ, đúng chứ?” “…Thần không chắc sự thay đổi này là do sinh mạng người bị đe dọa, hay vì nguyên nhân nào khác.” Lucas trầm ngâm nói tiếp. “Nhưng thần thích Điện hạ như bây giờ hơn.” “…” “Xin người hãy giữ vững con người này, thưa Điện hạ.” Tôi bật cười, vỗ vai hắn thật mạnh. “Hôm nay, hãy dốc hết sức vì tương lai đó, Lucas.” “Rõ, thưa Điện hạ!” Lucas đáp lại đầy khí thế. Sau khi đã quan sát đủ đội hình của kẻ thù, tôi cùng hắn quay về căn cứ. “Lucas.” Khi chúng tôi sánh bước trong im lặng, tôi bất chợt cất lời. “Nếu kế hoạch này thất bại… đừng cố gắng cứu ta. Hãy rời đi một mình.” “Thần… xin lỗi?” “Ngươi có khả năng để sống sót.” Bởi vì ngươi là nhân vật chính. Dù ta có ngã xuống, ngươi vẫn phải bảo vệ thế giới này. Nghĩ vậy, tôi nói bằng giọng nghiêm nghị. “Điện hạ.” Tuy nhiên… “Một hiệp sĩ không bao giờ bỏ rơi chủ nhân của mình.” Lucas mỉm cười đáp lại. Tôi bật cười khẽ. “Dù chủ nhân đó là một kẻ điên vô dụng ư?” “Người chưa bao giờ vô dụng hay điên rồ, thưa Điện hạ. Thần luôn tin là như vậy.” “…” “Thần sẽ đi tập hợp quân ngay. Sẽ sớm gặp lại người.” Cúi đầu chào, Lucas quay đi về phía doanh trại. “…Cảm ơn ngươi, Lucas.” Tôi khẽ thì thầm lời cảm tạ, gửi đến người đã cùng tôi vượt qua chế độ “Hell’s Ironman” trong trò chơi, và giờ đây vẫn sát cánh bên tôi. ***** Chiến lược của tôi rất đơn giản. Không, nó đơn giản đến mức khó có thể gọi đó là chiến lược. “Quân đoàn Nhện Đen — hẳn không cần ta phải nhắc lại, nhưng với tình hình này, chúng ta không thể đánh bại chúng bằng chiến thuật thông thường.” Tôi tập hợp toàn đội và trình bày kế hoạch cuối cùng. “Vì vậy, ta buộc phải dùng đến những cách bất thường.” Tôi nở nụ cười tinh quái, chỉ tay ra ngoài pháo đài. “Các ngươi có biết điểm yếu lớn nhất của lũ nhện khốn khiếp đó là gì không?” Cả nhóm im lặng, không ai lên tiếng. Tôi tiếp tục. “Chúng hành động như một bầy ong mật. Từng cá thể không có khả năng suy nghĩ độc lập. Vậy ai là kẻ ra lệnh?” Lucas đáp ngay. “Nữ hoàng, đúng chứ?” “Chính xác. Trong bầy quái vật này có một thực thể chỉ huy — con Nữ hoàng.” “Nhưng Nữ hoàng…” Tôi hiểu điều Lucas định nói và gật đầu. “Ả ẩn mình ở nơi xa, chỉ ra lệnh cho đám con cái của mình.” “…” “Thông thường, chúng ta sẽ không thể chạm tới ả. Việc tìm ra ả đã rất khó, nhưng việc tấn công ả còn khó hơn.” —Tách! Tôi búng ngón tay. “Nhưng ta có khả năng định vị Nữ hoàng.” Kỹ năng [Map Making]. Một năng lực cho phép tôi phát hiện vị trí của kẻ địch qua bản đồ thu nhỏ dạng chấm. “Còn Damien…” Tôi quay sang nhìn cậu ta. “Có khả năng bắn hạ ả.” Kỹ năng [Far-sight]. Một kỹ năng đảm bảo bách phát bách trúng. Tôi sẽ phụ trách quan sát, trongkhi Damien phụ trách khai hỏa. Với cách đó, tôi định kết liễu Nữ hoàng. “Nhưng thưa Điện hạ…” Lucas đổ mồ hôi hột. “Dù Nữ hoàng Nhện Đen không phải quái vật chiến đấu, nhưng ả vẫn không yếu đến mức có thể bị hạ bởi một mũi tên thường. Dù cậu ta có thể bắn trúng…” “Pháo Mana.” Tôi chỉ lên trên đầu. “Chúng ta sẽ dùng cổ vật được lắp trên tháp pháo cao nhất của tiền đồn này — Pháo Mana.” Khi lục soát căn cứ, thứ đầu tiên tôi phát hiện được chính là khẩu Pháo Mana ấy. Một cổ vật tạo tác hạng SR chắc chắn có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho Nữ hoàng. “Uy lực của Pháo Mana quả là mạnh mẽ, nhưng tầm bắn của nó không xa…” “Ta đã tính cả rồi. Ta sẽ ép lõi ma lực bên trong hoạt động quá tải để mở rộng tầm bắn.” Dĩ nhiên, làm thế chẳng khác nào mổ gà lấy trứng. Khi lõi năng lượng ma thuật nổ, tạo tác này sẽ gần như không thể sửa lại. Nhưng khi đối mặt với diệt vong, ai còn quan tâm đến giá trị của nó nữa? Tôi sẵn sàng hy sinh nó. “Vậy nên, kế hoạch là thế này: ta xác định vị trí Nữ hoàng, Damien bắn hạ ả. Trong lúc đó, những người còn lại…” Tôi liếc qua từng người — Lucas, Ken, rồi Lilly. “… ngăn chặn lũ nhện.” Cả ba đều nuốt nước bọt. Tôi ra hiệu cho Lucas. “Lucas, ngươi sẽ chỉ huy quân đội. Cố thủ càng lâu càng tốt, giữ vững tiền tuyến.” “Rõ!” “Đặc biệt là tòa tháp trung tâm, nơi đặt Pháo Mana. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải bảo vệ nó bằng mọi giá.” “Thần nguyện hi sinh vì nó.” Lucas đáp với ánh mắt kiên định. Tôi quay sang Ken. “Ken.” “Có thần, thưa Điện hạ!” “Cầm lấy. Đây là toàn bộ thuốc hồi phục sinh lực còn lại trong pháo đài.” Tôi đưa hắn một đai lưng đầy những lọ đỏ. Ken run tay nhận lấy. “Hãy vượt ra ngoài tường thành, thu hút sự chú ý của chúng, rồi ẩn nấp. Gây rối loạn đội hình của chúng.” “…” “Tư duy của Nhện Đen rất đơn giản. Chúng sẽ luôn ưu tiên tấn công con người gần nhất.” Tôi tiếp tục, nhìn Ken — gương mặt hắn dần tái mét. “Nhưng khả năng cảm nhận của chúng kém. Nếu ngươi sử dụng kỹ năng của mình và cẩn thận một chút, chúng sẽ không tìm ra ngươi.” “…” “Thu hút, ẩn nấp, lặp lại. Càng kéo được nhiều con ra xa càng tốt. Ngươi có thể làm được chứ?” Ken nghiến răng, gật đầu. “Thần sẽ thử.” “Tốt. Cầu chúc may mắn sẽ làm bạn bên ngươi.” Tôi vỗ vai hắn, rồi quay sang người cuối cùng. “Lilly.” “Vâng, thưa Điện hạ.” “Ta e rằng nhiệm vụ của ngươi còn khó khăn hơn.” Tôi đưa cô một túi đeo lưng khác, tràn đầy những lọ thuốc màu lam. Cô cắn môi, nhận lấy. “Toà tháp trung tâm chỉ có một lối vào duy nhất dẫn đến nơi lắp đặt Pháo Mana.” “…” “Nếu tiền tuyến sụp đổ và lũ nhện tràn đến tháp, ngươi sẽ phụ trách chặn đứng lối vào đó. Dùng [Flame Skin] để cầm cự.” [Flame Skin] có thể vô hiệu hóa tấn công vật lý bằng cách tiêu hao mana. Với chừng này thuốc, cô ấy có thể chịu đựng được khá lâu. Dù bị giao nhiệm vụ liều mạng, Lilly không hề run sợ. Máu rỉ ra nơi môi cô, bị cắn chặt đến bật máu. “Lối vào rất hẹp, chỉ cho phép tối đa hai con nhện có thể xông vào cùng lúc.” “…” “Ngươi chỉ cần cầm cự. Thế là đủ.” Tôi đang yêu cầu Lilly — người đã học [Flame Skin] chỉ để thoát khỏi nỗi sợ bị đâm — đối mặt với nỗi sợ ấy bằng cả cơ thể mình. Và cô gái ấy… vẫn gật đầu kiên định. “Thần sẽ cố hết sức, thưa Điện hạ.” “Tốt.” Tôi nhìn đến người cuối cùng trong nhóm. “Damien.” “…” “Ngươi đi cùng ta.” Damien chỉ gật đầu, im lặng. Gương mặt cậu ta hằn rõ sợ hãi, nhưng không hề trốn tránh. Khi mọi người đã sẵn sàng, tôi không kịp ra thêm mệnh lệnh nào thì… —Boom! Boom! Boom! Tiếng trống vang vọng từ ngoài kia, báo hiệu quân địch đang tiến tới. “Quân đoàn Nhện Đen đang di chuyển! Chúng đang tập trung lại—!” Tiếng hét hoảng loạn của trinh sát vang vọng khắp nơi. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Trận chiến đã bắt đầu. Màn “hướng dẫn tân thủ” — sẽ quyết định vận mệnh của tất cả chúng tôi. Tại tháp pháo trung tâm. Kỹ sư vận hành Pháo Mana nhìn tôi, mặt tái mét, mồ hôi ướt đẫm. “Ngài chắc chắn chứ, thưa Điện hạ?” “Đừng lo, cứ làm theo lệnh của ta.” “Vâng!” Hắn nghiến răng, kéo mạnh quả cầu điều khiển bao quanh lõi năng lượng của khẩu pháo. —Fzzzz! Ma lực phụt ra từ lõi, như một luồng điện màu xanh làm chạy dọc nòng pháo. Thông thường, tôi sẽ dừng lại để chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp đến rợn người ấy — dòng mana sống đang cuộn xoáy — nhưng không còn thời gian cho sự ngây ngất đó nữa. Tôi siết chặt hàm, nhìn ra bên kia tường thành. —Thịch—thịch—thịch—thịch—thịch! Chúng đang tiến lại gần. Từ khắp hướng, Quân đoàn Nhện Đen đang kéo đến, vung móng vuốt sắc như liềm, sẵn sàng quét sạch toàn bộ con người. “Giữ vững vị trí!” Lucas gầm lên từ hàng đầu tường thành. “Chúng ta phải cầm chân chúng càng lâu càng tốt, để Điện hạ hạ gục được Nữ hoàng Nhện!” “Rõ!” Tiếng hô đồng thanh vang dội. Tinh thần chiến đấu kiên cường ấy, ngay cả khi cận kề tuyệt vọng — tất cả đều nhờ vào Lucas. Anh ấy chỉ huy đội quân với kỹ năng điêu luyện, rồi quay lại nhìn tôi, khẽ gật đầu. Tôi đáp lại cái gật đầu ấy. Ken — đã sẵn sàng lao ra ngoài tường thành. Lilly — đứng chờ ở hành lang tầng một, nơi dẫn vào tháp pháo. Và Damien — ngay bên cạnh tôi. Sau khi kiểm tra lại tất cả, tôi kích hoạt kỹ năng của mình. ‘[Map Making].’ Cảm giác như toàn bộ khu vực bị quét qua. Một bản đồ nhỏ hiện lên góc nhìn của tôi, chi chít những chấm sáng. Tôi liếm môi khô khốc, rà soát thật nhanh. Ở đâu? Ả ta ở đâu? ‘Nữ hoàng đâu?’ Nhưng rồi… ‘Cái gì?’ Một điều lạ đập vào mắt tôi. ‘Biểu tượng của quái vật cấp boss…’ Không hề xuất hiện. Mấu chốt của cả chiến dịch — Nữ hoàng Nhện. ‘Không có ư?’ Trên bản đồ… không có dấu hiệu nào của ả cả. —Thịch—thịch—thịch—thịch—thịch! Bầy Nhện Đen đã tràn tới chân tường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang