Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 4 : Bảng chỉ số
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:21 12-11-2025
.
“Hãy chém đầu kẻ hỗn láo đã xúc phạm hoàng tộc và Tổng chỉ huy này ngay lập tức!”
Nghe mệnh lệnh xử trảm Ken của tôi, sắc mặt Lucas lập tức tái nhợt.
“Nhưng, Điện hạ! Ken là một hiệp sĩ quả cảm của Đế quốc, anh ta chỉ nhất thời mất lý trí vì kiệt sức sau những trận chiến liên tiếp thôi!”
“…”
“Trong trận chiến vừa rồi, anh ta đã chiến đấu dũng cảm hơn bất cứ ai. Xin Điện hạ hãy rũ lòng thương xót!”
“Có vẻ như ngươi đang định phớt lờ mệnh lệnh của ta, Lucas.”
Dĩ nhiên, tôi chẳng hề có ý định giết Ken thật.
Làm sao tôi có thể chứ? Trong tình thế nguy ngập này, từng đồng đội, từng hiệp sĩ, từng binh sĩ đều là tài sản quý giá. Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải kẻ điên khùng thích giết người vô tội.
“Ngay tại đây, ngay bây giờ, chém đầu Ken cho ta. Đó là mệnh lệnh!”
Nhưng trên hết, tôi cần phải khẳng định uy quyền của mình ngay lúc này.
Ash — người mà tôi đang thay thế — vốn là một kẻ thất bại thảm hại.
Tình hình nghiêm trọng đến mức nơi này có thể thất thủ ngay trong ngày mai, và tôi chẳng thể mong sẽ giành được lòng tin của họ chỉ trong một đêm.
Vậy nên, chỉ còn một cách duy nhất để khiến họ phải nghe lời.
Sợ hãi.
Đó là một phương pháp thô bạo, tàn nhẫn, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
“Ken!”
Thấy tôi không có ý định rút lại lệnh, Lucas hốt hoảng quay sang Ken.
“Còn đứng đó làm gì?! Mau xin lỗi Điện hạ ngay đi!”
“Kuh…”
“Ken! Nhanh lên! Hãy thể hiện lòng tôn kính của một hiệp sĩ Đế quốc và xin lỗi Hoàng tử!”
Ken, toàn thân run rẩy, chậm rãi cúi đầu.
“T-Tôi xin lỗi, Điện hạ. Tôi đã để cảm xúc lấn át lý trí. Xin hãy thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi.”
“Ken.”
Tôi mỉm cười lạnh lùng, nụ cười đầy châm biếm.
“Ngươi đang nghĩ thế này, đúng không? Dù sao thì chúng ta cũng sẽ chết cả thôi, vậy thì chết dưới lưỡi gươm của ta hay dưới nanh vuốt của lũ nhện cũng chẳng khác gì?”
Bị lời buộc tội đánh trúng tim đen, bờ vai Ken run bần bật. Tôi vẫn giữ nụ cười mỉa mai trên môi.
“Nhưng, có sự khác biệt đấy. Hai cái chết đó cách nhau cả một thế giới.”
“…?”
“Nếu ngươi chết khi chiến đấu chống lại lũ nhện, ngươi sẽ mãi là một hiệp sĩ. Nhưng nếu ngươi chết vì chống lại ta, ngươi sẽ bị nhớ đến như một kẻ phản loạn.”
Tôi chỉ tay về phía cuối hành lang. Nhìn theo hướng ấy, sắc mặt Ken lập tức trắng bệch.
Cuối hành lang là một chiếc lồng chứa đầy bồ câu.
Bồ câu đưa thư.
Chính chúng là những con chim đã miệt mài mang đi vô số bức thư cầu viện trong những ngày qua.
Quân đoàn Nhện Đen không thèm để ý đến những sinh vật bay trên trời, nên đàn bồ câu ấy vẫn còn sống sót.
Dù rằng, e rằng chúng tôi sẽ bị tiêu diệt trước khi viện binh kịp tới… nhưng mà, điều tôi muốn nói là—
“Nếu ngươi chết trong ô nhục, gia đình ngươi ở quê nhà sẽ phải mang tiếng nhơ đó suốt đời.”
Chọc giận tôi, anh ta sẽ không chỉ mất mạng, mà còn khiến danh dự của gia tộc mình bị bêu rếu.
Gia đình ngươi sẽ phải gánh hậu quả – Tôi đang đe dọa anh ta một cách trắng trợn.
Tôi đã biết được thông tin từ phần giới thiệu nhân vật rằng Ken có một gia đình đông con phải nuôi nấng, vì vậy, gia đình tuyệt đối là điểm yếu của anh ta.
Giờ đây, sắc mặt hắn không chỉ tái nhợt, mà còn như người chết rồi. Tôi khẽ thì thầm.
“Cái chết không phải là kết thúc, Ken. Hãy nghĩ xem điều gì sẽ đến sau đó.”
“Thần—thần—thần đáng chết, Điện hạ! Thật lòng xin người tha thứ!”
Ken quỳ sụp xuống đất.
“Xin… xin Điện hạ tha mạng…!”
“Ngươi đã xúc phạm đến hoàng tộc, tội đáng chém đầu, tuy nhiên…”
Tôi thờ ơ nhún vai.
“Xét đến hoàn cảnh khốn cùng hiện tại, và lòng dũng cảm ngươi từng thể hiện, ta sẽ tạm bỏ qua lần này.”
“Cảm tạ Điện hạ…”
Tôi lo rằng Ken có thể sẽ oán hận và nổi loạn, nhưng may mắn thay, hắn chỉ tiếp tục quỳ rạp, ngoan ngoãn phục tùng.
‘Tạ ơn trời, hắn đã khuất phục rồi.’
Trong lòng tôi lặng lẽ thở phào, giấu đi sự nhẹ nhõm khỏi ánh mắt người khác.
Dù có phải đóng vai một kẻ độc tài, dù có phải hành động trong tuyệt vọng — tôi cũng phải làm.
Nơi này chẳng khác nào một canh bạc sinh tử. Chỉ cần một nước sai, tất cả sẽ tiêu vong. Nhưng may thay, cú ra đòn đầu tiên của tôi đã phát huy hiệu quả.
“Giờ thì, nói đến chuyện khác!”
Tôi đảo mắt nhìn quanh đồng đội, khẽ gật đầu.
“Chẳng phải chúng ta đều muốn sống sót cùng nhau hơn là chết cùng nhau sao?”
Một câu nói hiển nhiên đến mức chẳng cần đáp lại. Mọi người đồng loạt gật đầu, ánh mắt pha lẫn hoang mang và nhẹ nhõm.
Tôi chìa tay ra trước họ.
Củ cà rốt phía sau một cây gậy.
“Ta sẽ không viện cớ! Chính vì những phán đoán sai lầm của mình mà quân ta đang trên bờ diệt vong.”
Cả nhóm sững sờ. Có lẽ họ chưa từng thấy vị hoàng tử điên rồ này chịu nhận lỗi bao giờ.
“Nhưng giờ không phải lúc để hối tiếc. Chúng ta cần tìm cách sống sót trước lũ nhện khốn kiếp kia.”
Tôi lần lượt nhìn vào từng gương mặt.
Lucas, Lilly, Ken… và Damien, vẫn đang run rẩy trong góc, nước mắt chưa kịp lau.
Những người sẽ chết vào ngày mai, nhưng vẫn ở đây, cùng tôi chống lại định mệnh.
“Và ta có một kế hoạch. Một kế hoạch để đánh lui bọn Nhện Đen ấy.”
Lời tôi vừa dứt, mắt Lucas mở to.
“Thật sao? Là thật chứ, Điện hạ?”
“Phải. Dù cơ hội mong manh, nhưng đó vẫn là một cơ hội.”
Một làn sóng chấn động lan qua cả nhóm.
Không rõ là vì ngạc nhiên trước hy vọng thắng lợi, hay vì không tin vào lời lẽ của một hoàng tử loạn trí — nhưng có một điều chắc chắn.
“Chỉ một lần thôi! Chỉ một lần, hãy tin tưởng ta và nghe theo!”
Sự thật là, nếu họ không muốn chết, họ chỉ còn cách tuân theo tôi.
*****
Sau khi đã xác lập được thế chủ động.
“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ phân công nhiệm vụ cho từng người trong trận chiến ngày mai.”
Tôi ra lệnh tập hợp mọi người và bắt đầu buổi họp chiến thuật.
“Trước tiên, Lilly.”
“Có thần, thưa Điện hạ.”
Lilly chăm chú nhìn tôi, gần như nín thở chờ lời tôi nói tiếp.
Nhưng rồi, vẻ mặt cô ấy bỗng cứng lại khi nghe chỉ thị.
“Ngươi sẽ là ‘tấm khiên’ của đội. Là tuyến đầu chịu đòn và chặn mọi đợt tấn công của lũ nhện.”
“…Xin lỗi, Điện hạ nói sao ạ?”
Lilly tròn mắt, ngập ngừng hỏi lại.
“Ờm, thưa Điện hạ… tôi là pháp sư, cụ thể hơn là Pháp sư hệ Hoả…”
Phớt lờ sự bàng hoàng của cô ta, tôi chuyển sang hiệp sĩ Ken.
“Còn ngươi, Ken.”
“Có mặt!”
“Ngươi sẽ lẻn vào nơi đóng quân của kẻ địch và gây phá hoại từ bên trong.”
Ken ngẩn người, chỉ tay vào chính mình.
“Tôi?! Ẩn nấp?! Phá hoại?!”
“Tiếp theo, Damien.”
Bỏ qua phản ứng ấy, tôi hướng sang người tiếp theo — nhân tố quan trọng nhưng cũng yếu đuối nhất trong đội: linh mục Damien.
“Ngươi sẽ là ‘xạ thủ’ của tổ đội.”
“…”
“Và tập trung nhắm vào các mục tiêu then chốt của đối phương.”
Damien, vẫn còn sụt sịt nước mắt, trân trối nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều gì điên rồ nhất thế gian.
“Cuối cùng, Lucas. Ngươi sẽ chỉ huy những binh sĩ còn lại và giữ vững tiền tuyến.”
“…”
Lucas há hốc miệng, không tin nổi vào tai mình. Phản ứng ấy, tôi đã lường trước.
Trong im lặng, Lilly dè dặt cất tiếng.
“Nếu tôi hiểu đúng lời Điện hạ… thì tôi, một Pháp sư hệ Hoả, sẽ làm tanker?”
“Chính xác.”
“Còn Ken, một hiệp sĩ cao hơn hai mét, cầm khiên, sẽ… đột nhập trại địch?”
“Chuẩn.”
“Và Damien — người chưa từng cầm cung bao giờ — sẽ trở thành xạ thủ?”
“Đúng thế, Lilly.”
“Thưa Điện hạ, với tất cả lòng tôn kính, có phải người đã bị chấn thương ở đầu trong trận hôm nay không ạ?”
Rõ ràng, cả bọn đều nghĩ y hệt.
Mệnh lệnh của tôi nghe chẳng khác nào trò đùa: pháp sư làm tanker, hiệp sĩ làm gián điệp, và linh mục làm xạ thủ.
Nhưng đây là một tình huống vượt ngoài khuôn khổ thường thức.
Vậy nên, chẳng phải chỉ có điên rồ mới có thể phá được bế tắc này sao?
“Các ngươi có quyền nghi ngờ. Nghe qua, đúng là kế hoạch điên rồ của một hoàng tử mất trí.”
Cả nhóm đồng loạt nhăn mặt, ngầm thừa nhận rằng đúng là họ nghĩ như vậy thật.
“Nhưng… các ngươi đều có ‘năng lực’ để đảm nhiệm vai trò ta giao, chẳng phải sao?”
Tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua từng người.
“Ta nói sai chăng?”
“…”
Trước câu hỏi của tôi, Lilly, Ken và Damien chỉ biết nhìn nhau, bối rối.
*****
Không lâu trước đó, trước khi triệu tập bọn họ, trong phòng riêng của mình.
Tôi đã xem bảng chỉ số của từng thành viên.
Trước hết, là cận vệ của tôi — và cũng là anh hùng của trò chơi này — Lucas.
【Lucas (SSR)】
— Cấp độ : 25
— Danh hiệu : Cận vệ Hoàng tử / Anh hùng
— Chức nghiệp : Hiệp sĩ trung cấp
— Sức mạnh 25, Nhanh nhẹn 25, Trí tuệ 10, Thể lực 25, Ma lực 10
‘Ồ~ Chỉ số tuyệt thật.’
Toàn bộ chỉ số thể chất của anh ta đều đã đạt ngưỡng tối đa 25. Cả Trí tuệ lẫn Ma lực cũng không tệ. Quả nhiên, anh ta không hổ danh là nhân vật SSR và là nhân vật chính của trò chơi.
Giờ đến phần năng lực.
— Kỹ năng hiện có —
] Bị động: [Man of Steel]
] Kỹ năng 1: [Soul Strike]
] Kỹ năng 2: ??? (mở khóa sau khi chuyển chức lần 2)
] Tuyệt kỹ: ??? (mở khóa sau khi chuyển chức lần 3)
Kỹ năng bị động [Man of Steel] (Thép hoá) tăng phòng thủ cơ bản, đồng thời một lần mỗi giai đoạn có thể vô hiệu hóa sát thương chí tử.
Trong một trò chơi mà cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, kỹ năng này đúng là kỹ năng sinh tồn thượng thừa — như một sợi dây cứu sinh, giữ cho nhân vật chính không hy sinh quá sớm.
Kỹ năng chủ động [Soul Strike] cũng cực kỳ bá đạo. Mỗi khi hạ gục một kẻ địch, sát thương của kỹ năng này sẽ gia tăng vĩnh viễn.
Tức là — càng giết nhiều, càng mạnh.
Khi thời gian của trò chơi bước sang năm thứ ba, chỉ sát thương của mình kỹ năng cơ bản này thôi cũng đã ngang tầm với tuyệt kỹ của các anh hùng khác.
Đúng là “gian lận” thật sự.
‘Tiếc rằng kỹ năng thứ hai và tuyệt kỹ vẫn bị ẩn.’
Ngay cả trong phần hướng dẫn ban đầu, sức mạnh của Lucas đã vượt xa mức bình thường. Anh ta quả nhiên là nhân vật chính.
‘Đánh giá xong Lucas… giờ đến lượt tooi.’
Tôi mở cửa sổ trạng thái của bản thân.
【Ash (EX)】
— Cấp độ : 1
— Danh hiệu : Đệ tam Hoàng tử điên khùng
— Chức nghiệp : Tân binh
— Sức mạnh 1, Nhanh nhẹn 1, Trí tuệ 1, Thể lực 1, Ma lực 1
“…”
Thể loại rác rưởi gì thế này?
Tôi chết sững vì độ thảm hại của bảng chỉ số. Nhưng sau khi dụi mắt và nhìn lại, kết quả vẫn y nguyên.
Cái gì đây?!
Trước hết, tại sao tôi chỉ có cấp 1? Cấp tối thiểu trong trò chơi là 5 cơ mà? Còn chỉ số cơ bản tối thiểu cũng phải là 5 chứ? Sao tất cả lại là 1 hết thế này?!
‘Với lại, hạng EX là gì nữa đây?’
Một hạng tôi chưa từng thấy bao giờ.
Chẳng phải mặc định là N sao?
Thứ bậc trong trò chơi được chia SSR — SR — R — N.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một NPC thuộc bậc EX, dù đã cày nát trò này.
‘Nghĩa là nhân vật Ash trong trò chơi này — tức tôi — đã trở thành một cá thể đặc biệt.’
Thật khó hiểu. Nhưng dù sao, biến số cũng có thể mang lại cơ hội.
Ai biết được chứ? Biết đâu chính “sự đặc biệt” này sẽ xoay chuyển cục diện.
Tôi háo hức mở phần kỹ năng.
— Kỹ năng hiện có —
] Không có
“…”
Không sao. Bình tĩnh. Hít sâu.
Chắc chỉ là vì tôi đang ở cấp 1. Khi thăng cấp và chuyển chức, tôi sẽ có kỹ năng, chỉ số sẽ tăng.
Tôi cố tự trấn an bằng niềm tin mong manh ấy.
Tắt cửa sổ kỹ năng, tôi mở mục đặc tính.
Khác với kỹ năng, “đặc tính” là những năng lực tiềm ẩn hay thói quen hình thành trong quá trình phát triển nhân vật — có thể ảnh hưởng đến chỉ số.
Đặc tính không giới hạn số lượng có thể học, nhưng chỉ kích hoạt được tối đa 3 đặc tính cùng lúc.
Khi mở mục đó ra, chỉ có duy nhất một dòng hiện lên.
— Đặc tính đang kích hoạt (1/3) —
] [Map-making]
“À, may quá, vẫn còn.”
Ít ra thì đặc tính mà Ash có trong trò chơi vẫn được giữ nguyên.
[Map-making].
Không phải là “vẽ bản đồ” theo nghĩa đen, mà là—
【Map-making Lv.1】
— Cho phép quan sát toàn cảnh chiến trường dưới dạng bản đồ thu nhỏ dạng chấm. Có thể kích hoạt 1 lần mỗi ngày, kéo dài 5 phút.
Đó chính là bản chất của đặc tính này.
Một năng lực đáng ra chỉ nên thuộc về người chơi, chứ không phải một nhân vật trong game.
Tôi chợt nghĩ—
‘Phải chăng trò chơi này đã chuẩn bị sẵn cho tình huống có “người chơi thật” nhập vào nhân vật?’
Dù thế nào, đây cũng không phải lúc để nghiền ngẫm. Trước hết, phải sống sót qua cơn khủng hoảng này đã.
Xác nhận xong sự tồn tại của đặc tính ấy, tôi nhanh chóng đóng cửa sổ trạng thái. Tôi không muốn nhìn lại những con số thảm hại đó nữa.
Giờ thì, đến lúc xem qua ba người còn lại.
“Hmm, khá là tầm thường.”
Lilly, Ken và Damien đều có chỉ số đúng chuẩn với hạng của họ, chẳng có gì đáng bàn.
Lilly — pháp sư hạng R, chỉ số ổn định.
Ken — hiệp sĩ hạng N.
Damien — linh mục hạng N.
Tất cả đều bình thường đến mức nhàm chán.
Nếu chỉ dựa vào những con số ấy, tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Chiến thắng với những thông số này là bất khả.
Tuy nhiên… ba người này lại có một điểm đặc biệt.
Một trò đùa mà nhà phát triển đã cài cắm vào nhóm nhân vật hướng dẫn — thứ mà theo tiến trình bình thường của game thì vốn không thể khai thác được.
.
Bình luận truyện