Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 18 : Chiến thuật đối phó với Living Armor
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:59 14-11-2025
.
Công việc tiến triển khẩn trương.
Tôi tất bật khắp công trường, liên tục đưa ra các mênhh lệnh.
Chúng tôi củng cố cơ chế phòng thủ, bố trí các pháp khí lên tường thành, chỉnh đốn lại đội hình binh sĩ, và làm việc không ngừng để dựng bức tường gỗ.
‘Không tệ chút nào.’
Càng hoàn thiện khâu chuẩn bị, niềm tin của tôi vào màn chơi này càng vững chắc.
‘Không có gì phải hoảng!’
Đúng vậy, Living Armor là một trong những loại quái vật đáng gờm nhất giai đoạn đầu.
Nhưng đây chỉ là màn 1, mở đầu cho loạt giai đoạn khởi đầu. Cấp độ trung bình của quái vật cũng chỉ tầm cấp 5.
Cho dù đối phương có mạnh đến đâu, chỉ số của chúng cũng chẳng quá đáng sợ.
‘Thực ra, như thế còn tốt! Giải quyết Living Armor sớm sẽ giúp đường đi phía sau dễ thở hơn nhiều!’
Một khi tiêu diệt được cả quân đoàn đó, chúng sẽ không tái xuất trong một thời gian dài.
Thà chịu đòn nặng ban đầu, xử lý dứt điểm kẻ thù khó nhằn nhất, để sau này mọi chuyện suôn sẻ hơn.
‘Hơn nữa, tôi đã vượt qua màn 0 và đang có một khởi đầu thuận lợi hơn bao giờ hết.’
Dù là ở đây hay trên Trái Đất, tiền vẫn là nhiên liệu thúc đẩy mọi tiến bộ.
Dồn toàn bộ số tiền kiếm được từ màn 0 vào cơ sở phòng thủ, chúng tôi đã chuẩn bị một hệ thống vững chắc đến mức khó tin đối với giai đoạn đầu.
‘Tôi làm được, tôi làm được, tôi làm được!’
Lặp đi lặp lại câu thần chú đó trong đầu, tôi miệt mài ba ngày liền để hoàn thiện công tác chuẩn bị.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp.
*****
Ba ngày sau.
Trên tường thành phía nam của Crossroad.
“…..”
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ thông tin màn chơi.
[STAGE 1]
— Bắt đầu sau: 30 phút
Chỉ còn nửa tiếng nữa.
Khi màn chơi khởi động, đội tiên phong của đợt quái vật sẽ mở cuộc tấn công đầu tiên.
— Thình! Thình! Thình!
Từ phía xa, tôi có thể nhìn thấy hình dáng của lũ quái vật dần hiện ra, mờ mờ trên đường chân trời.
— Thình! Thình! Thình!
Tiếng kim loại chạm đất vang lên khe khẽ khắp vùng đồng bằng.
Những bộ giáp vô hồn bắt đầu xuất hiện nơi chân trời, di chuyển đồng loạt như một khối thống nhất.
“Nhìn thấy rồi!”
Trinh sát viên hét lớn, giọng run lên vì căng thẳng.
“Chúng tới rồi!”
— Thình! Thình! Thình…!
Quân đoàn Living Armor.
Dù vẫn còn cách xa, chỉ riêng việc chứng kiến hàng ngàn bộ giáp sắt di động cũng đủ khiến mặt đất rung lên nhẹ nhẹ.
— Ực.
Một loạt tiếng nuốt khan vang lên giữa hàng ngũ binh sĩ trên tường thành.
Đã gần mười năm rồi, lũ quái vật chưa từng tiến đến tận Crossroad.
Những đợt quái thưa thớt đều bị đánh lui ở tiền đồn bên hồ.
Nhưng tiền đồn đã thất thủ, và sau hơn một thập kỷ, chúng lại một lần nữa đặt chân được đến đây.
Không có gì khó hiểu khi binh sĩ ai nấy đều căng thẳng cực độ.
“Không cần sợ hãi!”
Tôi hét vang, giọng chắc nịch.
“Bọn quái vật kia chẳng qua chỉ là những cục sắt vô tri!”
Thực ra thì… đó là quân đoàn Living Armor, quân đoàn quái vật chết chóc nhất có thể gặp được ở giai đoạn đầu.
“Còn chúng ta là đội quân hùng mạnh của Đế quốc vĩ đại nhất phương Nam!”
Thực ra lần nữa… lực lượng của tôi là tập hợp của một đám lính già đã giải ngũ và một đám tân binh vụng về — những lính đánh thuê chưa được huấn luyện quân sự, bị cưỡng chế ghép lại thành một đội quân.
“Công tác phòng thủ của chúng ta rất hoàn hảo! Tất cả trang bị đều đang trong tình trạng tốt nhất!”
Well, thật không muốn phải thừa nhận, nhưng dù có đổ bao nhiêu tiền vào thì thời gian vẫn là hạn chế lớn nhất. Nói thật, công tác chuẩn bị vẫn còn chưa đủ.
“Chúng ta sẽ trụ được! Không có gì phải sợ hãi cả!”
Dù là người đang hô lên những âm thanh hùng hồn ấy, tôi vẫn cảm nhận được nỗi lo âm ỉ trong lòng mình.
Tuy nhiên, nỗi lo đó chỉ mình tôi được phép mang. Còn nỗi sợ của họ, tôi phải chịu trách nhiệm xoá bỏ chúng.
“Hãy làm theo lời chỉ huy của ta.”
Tôi nở một nụ cười tinh quái, nhìn khắp những gương mặt đang trông đợi.
“Để tối nay chúng ta còn có thể cùng nhau nâng cốc mừng chiến thắng.”
Nghe những lời tôi nói, những chiến binh dày dạn từng biết rõ sự khủng khiếp của Living Armor khẽ siết chặt vũ khí trong tay.
Còn những tân binh, chưa hiểu hết hiểm họa sắp đến, thì vẫn chết lặng, ánh mắt trân trân nhìn ra xa.
Bất chấp sự run rẩy của con người, đám quái vật vẫn lặng lẽ tiến bước.
‘Cố lên, Jupiter!’
Tôi nín thở, đưa ống nhòm lên quan sát đoàn quân đang tiến đến.
‘Một nửa hy vọng chiến thắng màn này phụ thuộc vào bà đấy! Đừng làm ta thất vọng!’
Và rồi…
— Ầm ầm…
Tiếng sấm xa xăm vang vọng.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Tiếng sấm rền vang là báo hiệu cho những tia sét đang đến.
Pháp sư sấm sét giá cao mà tôi thuê cuối cùng đã bắt đầu ra tay.
*****
Ngay từ đầu, Jupiter cùng đội của bà đã được bố trí bên ngoài pháo đài.
Nhiệm vụ của họ là phục kích quân đoàn Living Armor đang hành quân băng qua đồng bằng phía nam.
—Boom! Boom! Boom!
Tựa như một cỗ máy bất khuất, một ngàn con quái vật khoác giáp di chuyển với đội hình hoàn hảo
từ đồng bằng phía nam cho đến tường thành nam của Crossroad, tạo thành một đường thẳng tắp.
Quan sát đường tiến của chúng qua ống nhòm, tôi khẽ lẩm bẩm.
‘Chút nữa thôi… chỉ cần gần thêm chút nữa…’
Lũ quái vật này luôn tuân theo một nguyên tắc duy nhất.
— Tiêu diệt con người.
Chúng sẽ chọn con đường ngắn nhất để hủy diệt con người.
Nếu không gặp chướng ngại đáng kể, chúng sẽ luôn đi theo con đường thẳng tiến về thành phố. Điều đó tạo thành một sơ hở để tôi có thể lợi dụng.
Vì đường đi của chúng có thể đoán trước được, vậy nên những chiếc bẫy đơn giản đang tỏ ra vô cùng hiệu quả.
—Whoosh!
Những con Living Armor dẫn đầu không hề nghĩ đến việc mặt đất dưới chân mình bỗng sụp xuống.
Chúng loạng choạng, khiến cho cả đội tiên phong đều đồng loạt rơi xuống cái hố đã đào sẵn.
—Thud! Bang!
Một cái bẫy hố cổ điển.
Do thời gian hạn hẹp, những chiếc hố không thể được đào quá sâu, nhưng như vậy là đủ để khiến nhóm tiên phong mất thăng bằng.
Lũ quái vật mang hình dạng một bộ giáp kim loại nặng nề ngã nhào một cách vụng về. Và như hiệu ứng domino, khi hàng đầu tiên té ngã, các hàng sau không thể dừng lại kịp cũng chịu chung số phận đó, tạo thành một vụ hỗn loạn lớn giữa đám quái vật.
Chỉ trong chốc lát, một nút thắt hình thành, khiến cả quân đoàn Living Armor phải ngừng trệ.
Và khoảng dừng ngắn ngủi ấy là tất cả những gì tôi cần. Tôi hét lớn:
“Ngay bây giờ!”
—Thud! Thud! Thud! Thud! Thud!
Như thể đáp lại mệnh lệnh của tôi, nhóm năm người của Jupiter, cưỡi chiến mã, phóng ra khỏi bụi cây nơi họ mai phục.
Những tia lửa điện nhảy múa trong lòng bàn tay Jupiter, người dẫn đầu.
“Vậy thì…”
Mái tóc trắng của bà khẽ tung lên, Jupiter dồn tụ ma lực và phóng ra một cơn bão sét về mọi hướng.
“Hãy để khách hàng xem số tiền họ bỏ ra có đáng hay không nào!”
—Flash!
—Boom! Boom! Boom!
Những tia chớp vàng chói lòa giáng xuống quân đoàn Living Armor tựa như cơn bão điện.
Đó là chiêu mở đầu của Jupiter — [Bleaching Zone].
Kỹ năng chủ động của bà lão này có tên là “Tẩy Trắng”, mang ý nghĩa sét của bà ta có thể tẩy sạch tất cả sự sống nó chạm vào.
‘Nhưng mà… chúng đen kịt cả rồi còn gì?’
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi khi nhìn những bộ giáp cháy đen thui của đám quái vật bị thiêu bởi tia chớp.
Thứ này có thể gọi là “tẩy trắng” sao? Không phải cái tên “thiêu đen” sẽ hợp với nó hơn à?
—Boom!
—Boom! Boom! Boom!
Cơn mưa sét vẫn chưa dừng lại.
Mỗi tia chớp giáng xuống, một Living Armor lại đổ rạp như tờ giấy ướt.
Giáp kim loại dẫn điện cực tốt, mà bọn quái loại du hồn thì phải chịu thêm sát thương từ phép thuật — đúng là sự kết hợp hoàn hảo.
Chỉ trong thoáng chốc, hàng chục con Living Armor bị đốt cháy và gục ngã.
Nhìn cảnh ấy, tôi siết chặt nắm đấm. Tốt lắm, Jupiter!
—Grrrrr…
—Grrrrrrr!
Những con Living Armor còn sót lại sau cơn bão sét, cùng những kẻ ở hàng sau chưa bị thương, đồng loạt quay đầu nhìn về phía kẻ tấn công.
Cảnh tượng hàng ngàn ánh mắt từ hồn ma trừng lên cùng lúc khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngay cả ở khoảng cách này, tôi vẫn cảm nhận được cơn rùng rợn; tôi chỉ có thể tưởng tượng được áp lực mà Jupiter và đội của bà đang phải chịu.
“Nhìn cái gì mà nhìn hả, lũ quái vật vô lễ không biết tôn trọng người già!”
Nhưng họ vẫn đứng vững.
Jupiter là một chiến binh lão luyện, và từng thành viên trong đội bà đều mang tinh thần anh hùng. Đối mặt thế này, họ chẳng hề nao núng.
Châm thuốc bằng một tia sét nhỏ, Jupiter mỉm cười rộng hết cỡ, giơ tay lên cao.
“Món ăn tối nay sẽ là giáp chiên giòn! Nhớ nhai kỹ đấy, mấy đứa nhóc!”
Lần này, tia sét xanh từ trời cao giáng xuống.
—Flash!
Chiêu thứ hai của Jupiter, [Bleaching Again]!
Chiêu đầu tiên để lại những dấu ấn vô hình trên mục tiêu, và đòn thứ hai sẽ gây thêm sát thương lên những kẻ đã bị đánh dấu.
Những tia sét xanh lam lại lần nữa giáng xuống đám Living Armor còn sót lại, nghiền nát chúng thành tro bụi.
Thậm chí những con quái vật đứng xung quanh những kẻ xui xẻo đó cũng bị sức nóng làm tan chảy bộ giáp, khiến chúng gục ngã hàng loạt. Sức mạnh thật kinh khủng.
—Kugugugung…!
Lửa và tiếng sấm rền làm rung chuyển cả chiến trường.
—Woaààààààà!
Các binh sĩ trên tường thành cùng hò reo vang dội.
Nhìn những con quái giáp khổng lồ tan biến như sương dưới nắng, niềm hân hoan của họ là điều tự nhiên.
Nhưng khi khói và lửa tan đi, tiếng reo hò dần lắng xuống.
—Grrrrrr…
—Grrrrrrrrr!
Quân đoàn Living Armor vẫn chưa bị tiêu diệt; số lượng của chúng vẫn đông khủng khiếp.
Đợt tấn công đầu chỉ hạ được khoảng năm mươi con, trong khi toàn quân của chúng có số lượng lên đến hàng ngàn.
Đối với chúng, đòn vừa rồi chẳng khác gì một vết xước nhỏ.
Đám quái bắt đầu tái lập đội hình, ánh mắt ma quái lóe lên trong những hốc giáp. Tôi gào lớn:
“Rút lui, Jupiter!”
Ngay lập tức, Jupiter quay đầu lại.
“Rút lui!”
Tiếng hét của bà vang vọng, và cả nhóm năm người đồng loạt quay ngựa, phóng hết tốc lực về phía pháo đài.
—Roaaaar!
—Roaaaaaaaaar!
Lũ Living Armor đáp lại bằng những tiếng gầm ghê rợn, rồi lao theo truy kích.
—Clang! Clang! Clang!
Một cơn sóng kim loại cuộn trào sau lưng họ.
Hàng ngàn cỗ giáp khổng lồ phóng hết tốc độ, chỉ nhằm xé nát những kẻ đang bỏ chạy.
Dù tốc độ của chúng không thể đuổi kịp chiến mã, cảnh tượng ấy vẫn khiến ai nấy dựng tóc gáy.
“Chạy đi, chạy đi, lũ nhóc! Đừng quay đầu lại, cứ chạy cho ta!”
Jupiter, dẫn đầu đoàn, hét to từ phía trước.
Các binh sĩ trên tường thành tái mặt. Cảnh tượng làn sóng giáp kim loại truy đuổi người sống quả thật như ác mộng.
“Mọi thứ đều đúng kế hoạch! Không có gì phải lo cả!”
Tôi hét thật to.
“Cứ theo chỉ dẫn! Tất cả chuẩn bị sẵn sàng!”
“Vâng, thưa ngài!”
Các binh sĩ đồng loạt lao về vị trí, toàn bộ pháo trên tường đã được nạp đạn.
—Thump, thump, thump, thump!
Lũ Living Armor, đuổi theo sát gót nhóm người Jupiter, bỗng phát hiện thứ gì đó lạ thường.
—Grrrrrr…
—Grrrrrr…?
Một bức tường gỗ.
Một hàng rào gỗ dài, cao hơn người, chắn ngang ngay trước mặt đội của Jupiter.
Đó là công trình mà những người thợ mộc của tôi đã làm việc vất vả suốt ba ngày đêm để dựng lên.
—Thump, thump, thump, thump!
Nhóm của Jupiter dễ dàng lao xuyên qua một cánh cổng hẹp giữa hàng rào, nhưng bọn quái truy đuổi họ phải khựng lại, bối rối trong chốc lát.
Hiện tại chúng có ba lựa chọn:
— Phá hàng rào.
— Vòng qua và đi đường dài hơn.
— Hoặc, bám theo con người qua cổng hẹp giữa hàng rào.
—Roaaaaaaar!
Với lũ quái vật, chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Tiêu diệt con người phía trước.
Không một chút do dự, chúng phóng thẳng vào cánh cổng hẹp.
“Đúng rồi, lũ ngu xuẩn!”
Tôi cười lớn, giơ tay sang bên.
“Tất cả đơn vị, chuẩn bị khai hỏa!”
Để lọt qua cổng, lũ quái vật buộc phải dồn đội hình lại. Tốc độ của chúng sẽ bị giảm xuống, và khoảng cách giữa chúng sẽ hẹp hơn bao giờ hết.
Và những kẻ vừa bước ra khoảng trống phía bên kia chính là món mồi ngon nhất của hoả lực tầm xa.
“Cho chúng thấy lòng hiếu khách của chúng ta đi, các quý ông.”
Một loạt hỏa lực chéo được bố trí sẵn.
Nhìn thấy mọi thứ tiến triển thuận lợi, tôi ra lệnh với giọng vang dội cho những binh sĩ điều khiển pháo đang chờ hiệu lệnh.
“Không cần phải tiếc đạn, bắn hết đi!”
Tôi vung tay hết cỡ về phía trước.
“Bắn!”
“Bắn——!”
Tiếng hô đồng thanh vang dội, các binh sĩ châm ngòi pháo.
—Boom! Kaboom—!
Toàn bộ pháo trên tường thành đồng loạt phun lửa.
—Screeeech—
Hàng chục viên đạn pháo rơi xuống đầu bọn quái vừa chen qua cổng.
—Boom! Boom! Boom!
Những vụ nổ rực sáng nối tiếp nhau, biến lũ Living Armor thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc.
.
Bình luận truyện