Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 13 : Tang lễ
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:25 13-11-2025
.
Bỏ Aider lại cùng với danh sách các công việc trong ngày, tôi và Lucas rời khỏi dinh thự.
Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi đã đứng trước trụ sở Công Hội Lính Đánh Thuê.
Dù mang tên là “Công Hội Lính Đánh Thuê”, nơi này lại trông chẳng khác gì một quán rượu.
Đây là trung tâm nơi những lính đánh thuê tự do ăn ở và giao du.
Những người này không thuộc biên chế của bất kỳ thế lực nào, dùng hội như một nơi dừng chân tạm thời. Nếu tôi thuê họ, họ sẽ chịu sự quản lý của thành phố; còn nếu không, họ sẽ tiếp tục tìm cơ hội ở nơi khác.
Không ai biết khi nào một viên ngọc thô sẽ xuất hiện, nên việc thường xuyên ghé qua nơi này là một trong những công việc cần thiết nhất trong trò chơi.
Dù mới sáng sớm, âm thanh ồn ào của những kẻ say rượu và tiếng cười vang vọng khắp nơi. Đó là một điềm lành.
“Thần sẽ vào trước, Điện hạ.”
“Không.”
Khi Lucas định mở cửa, tôi lắc đầu, ngăn anh ta lại.
“Để ta đi trước.”
Nói rồi, tôi đẩy mạnh cánh cửa và bước vào.
—Rầm!
“Tránh đường!”
Sự xuất hiện đường đột của tôi khiến toàn bộ đám lính đánh thuê quay lại nhìn.
Chừng hơn trăm cặp mắt sắc lạnh đổ dồn về phía tôi.
“Tên khốn nào đây?!”
“Ngươi đang mất phương hướng của mình, hay là đã mất trí rồi?!”
Ánh mắt hung hãn của chúng có thể khiến những kẻ khác khiếp sợ, nhưng tôi thì không.
Ánh nhìn ấy chẳng thấm gì so với những con nhện to bằng cỗ xe của quân đoàn Nhện Đen, và quan trọng hơn cả là…
“Ta là người sẽ thuê các ngươi!”
Tôi mới là kẻ nắm quyền sinh sát ở đây.
Tôi cất tiếng quát, khiến toàn bộ đám lính đánh thuê tập trung vào mình.
“Bị sao vậy hả lũ các ngươi?! Không thấy rõ à?!”
Lucas đưa tay che mặt.
À phải, sự ngông cuồng càn rỡ của tôi vốn đã là thứ mà ai cũng biết rồi, anh ta có gì mà phải xấu hổ chứ?
Chúng tôi đường hoàng tiến sâu vào trong Hội, tiếng xì xào lan khắp nơi.
“Đó là Hoàng tử Ash đấy.”
“Cái kẻ dọa giết cả người hầu nếu hắn vấp ngã ấy hả?”
“Nghe nói hắn đã tàn sát tất cả binh lính dưới quyền mình ở tiền tuyến lần này đấy.”
“Nhưng hắn cũng là người đã quét sạch lũ nhện mà, đúng không?”
Phớt lờ những lời bàn tán, tôi quan sát kỹ những người trong hội.
‘Kẻ nào đang toả sáng nhất ở đây?’
Công hội lính đánh thuê vốn là nơi để “rút thẻ” ra các nhân vật mới.
Trong game, để tiện cho người chơi, những nhân vật cấp cao sẽ tỏa ra ánh sáng nhẹ.
Hạng R phát ra ánh xanh lam, SR là ánh tím, SSR rực vàng — đại loại vậy.
Tôi lướt mắt khắp nơi tìm kiếm ánh sáng đó. Nó đâu rồi?
“…!”
Và rồi, tôi đã thấy.
Ngồi ở quầy bar phía cuối hội là một người phụ nữ lớn tuổi trong bộ quân phục chỉnh tề.
Một quầng sáng màu tím dịu vờn quanh thân bà.
‘Nhân vật hạng SR?!’
Thật may mắn! Không kìm được nụ cười, tôi tiến lại gần.
“Chào mừng đến chi nhánh Crossroad của Công Hội Lính Đánh Thuê, Điện hạ.”
Bà ta có mái tóc bạc được búi gọn.
Một miếng che mắt bằng da phủ kín con mắt trái — rõ ràng đã mất — và một điếu xì gà to kẹp giữa đôi môi nhăn nheo.
Tôi thoải mái ngồi xuống cạnh bà.
“Có thể cho ta biết tên của ngươi không, lính đánh thuê?”
“Dĩ nhiên. Ta là Jupiter. Hân hạnh được diện kiến.”
Pháp sư hệ lôi hạng SR — Jupiter!
Việc nhận ra cái tên đó khiến lòng tôi hân hoan. Vì sao một chiến binh kỳ cựu như vậy lại xuất hiện ở nơi này?
Tôi khẽ gật đầu đáp lại cái cúi chào của bà.
“Bộ quân phục đó lạ thật. Nó thuộc về quốc gia nào vậy?”
“Nó thuộc về Đế quốc Everblack của chúng ta. Là mẫu thiết kế từ vài thập niên trước, nên có thể Điện hạ chưa từng thấy.”
Jupiter phủi nhẹ bộ quân phục đen cũ kỹ, ánh mắt vẫn ánh lên niềm kiêu hãnh. Trên ngực bà gắn hơn mười huân chương.
Dù đã biết trước, tôi vẫn không ngăn được tiếng trầm trồ.
“Vậy ra bà từng phục vụ cho Đế quốc?”
“Ba mươi năm. Ta từng chỉ huy Đơn Vị Pháp Thuật Số Hai của Đế quốc. Sau khi giải ngũ, ta sống nhờ vào nghề lính đánh thuê.”
“Ngay cả khi đã về hưu mà vẫn cống hiến cho Đế quốc, thật đáng kính!”
“Không đáng kính đến vậy đâu. Tiền trợ cấp cho cựu binh chẳng đủ sống, nên ta buộc phải tìm cách tự xoay xở thôi.”
Jupiter bật cười, tiếng cười đó nghe khàn đục hơn là vui vẻ.
“Nhưng nghề lính đánh thuê cũng không tệ. Trong thế giới của lính đánh thuê, năng lực quyết định tất cả, và ta cũng kiếm được kha khá.”
“Có vẻ bà là một người chuộng lối sống xa xỉ?”
“Đó chỉ là thói quen xấu của một kẻ đã sống quá lâu giữa chiến trường thôi. Cả đời ta đã phải đối diện với cái chết, nên từ tiết kiệm thậm chí còn không nằm trong từ điển của ta.”
Bà hít một hơi dài từ điếu xì gà, phả khói ra cùng nụ cười giảo hoạt.
“Vậy Điện hạ, điều gì đã mang ngài đến đây?”
“Còn có lý do nào khác để ta đến Công Hội Lính Đánh Thuê sao? Ta đến đây để tìm một lính đánh thuê giỏi.”
“Hoặc cũng có thể là ngài muốn mua một sinh mạng nào đó đủ rẻ mạt để thay ngài đi chết?”
Câu mỉa mai của Jupiter khiến Lucas lập tức đặt tay lên chuôi kiếm.
“Làm sao ngươi dám…!”
“Lucas.”
Tôi đặt tay lên cánh tay anh ta.
“Không sao.”
“…”
Lucas miễn cưỡng rút tay, ánh mắt vẫn hằn học nhìn chằm chằm về phía Jupiter.
“Điện hạ, những tin đồn về trận chiến ở tiền đồn phía trước đã lan ra khắp vương quốc. Mệnh lệnh đầu tiên của ngài dường như đã khiến ngài phải trả giá đắt.”
Jupiter xoay nhẹ điếu xì gà trong tay, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Chúng tôi chiến đấu vì tiền, nhưng chúng tôi không ngu đến mức tự đào mồ chôn mình. Chúng tôi sẽ không đặt cược tính mạng của mình vào tay một chỉ huy non nớt.”
“Ra là vậy.”
Tôi gật đầu, quét mắt nhìn quanh đám lính đánh thuê.
“Nhưng chẳng phải về bản chất, các ngươi đều đang bán mạng của mình sao?”
Câu nói thẳng thừng khiến đồng tử của vài kẻ trong số họ khẽ rụt lại.
“Các ngươi tới vùng tiền tuyến đáng nguyền rủa này vì chẳng còn cách nào khác ngoài việc bán mạng sống, không phải sao? Vậy mà giờ đây các ngươi lại sợ khi có ai đó ra giá à?”
—Cạch!
Tôi nhìn vào mắt Jupiter, giơ ngón tay trỏ lên chỉ thẳng vào bà.
“Bà nói là mình không muốn tự đào mồ chôn, hả? Lời hay đấy, ‘Lady’ Jupiter.”
“Hử? Ngươi…”
“Bà từng có sự nghiệp lẫy lừng, nhưng tất cả đều chấm dứt khi bà bị bắt quả tang biển thủ ngân quỹ quân sự. Cái mồ đó không đủ to cho bà sao?”
“?!”
Con mắt còn lại của Jupiter mở to. Rõ ràng bà ta không ngờ tôi biết chuyện đó.
Tôi nhếch mép nói tiếp.
“Tham ô quỹ phòng thủ, thông đồng ngầm với kẻ địch — bà đã làm chính xác tất cả những gì một quân nhân không nên làm. Cuối cùng bị tước quân hàm, đuổi khỏi quân ngũ! Vậy mà còn dám mặc quân phục mà đi lại. Trơ trẽn thật.”
Biểu tượng của sự thối nát. Một cựu binh mất hết danh dự.
Nhưng năng lực chiến đấu của bà ta là thật. Bà ta giống kẻ cướp biển tàn bạo hơn là một chiến binh kỷ luật.
Đó chính là cách người ta hình dung về Pháp sư Sấm sét, Jupiter.
Jupiter nghiến răng, điếu xì gà run run.
“Điện hạ. Dù ta rời quân ngũ trong ô nhục, nhưng những chiến công mà ta đã tạo ra cũng là thật. Xin hãy chú ý lời nói của mình…”
“Bao nhiêu?”
Tôi cắt ngang, giọng lạnh tanh.
“Danh dự của bà đáng giá bao nhiêu? Bà muốn con số nào?”
“…”
Jupiter nheo mắt. Hai ánh nhìn chạm nhau.
Kỳ lạ thay, tôi lại có cảm giác mình có thể tin vào hạng người này hơn. Dù sao, bọn họ cũng chỉ tôn thờ vào một thứ.
Tiền.
Chỉ tiền mà thôi.
“Ta cần phải trả bao nhiêu để bà trở thành một con chó săn trung thành của ta?”
Jupiter bật cười khàn khàn, rít một hơi xì gà.
“Ta không rẻ đâu. Một năm ta kiếm được một trăm nghìn Adel…”
“Hai trăm nghìn.”
Cạch.
Điếu xì gà rơi xuống bàn. Jupiter nhìn tôi với vẻ không tin nổi.
“Gì cơ?”
“Gấp đôi. Hai trăm nghìn.”
Đó là con số khổng lồ đối với một lính đánh thuê, nhưng tôi là hoàng tử của Đế quốc và là lãnh chúa thành này. Hơn hết, tôi vừa bán gần bốn trăm viên ma thạch cao cấp.
Tiền ư?
Nếu để đổi lấy một anh hùng hạng SR được bảo chứng, tôi sẽ chẳng hề do dự mà tiêu sạch chúng.
“Ta sẽ trả tiền để mua nỗi sợ cái chết của bà! Gấp đôi thu nhập của bà trong một năm, giao tiền tại chỗ!”
Thông thường, lính đánh thuê sẽ được trả tiền thuê theo tuần. Dù sao, ai biết họ sẽ chết khi nào.
Nhưng tôi sẽ trả trước toàn bộ.
Tôi rút ra vài xấp phiếu vàng từ túi áo. Vừa đếm tiền, tôi vừa đảo mắt nhìn quanh hội, nở nụ cười.
“Nếu các ngươi sợ chết, thì hãy cút đi. Nhưng nếu các ngươi là lính đánh thuê chân chính, những người muốn kiếm bộn tiền, thì tối nay gặp ta ở cánh đồng phía tây Crossroad.”
Tôi để lại lời đó rồi quay đi, giữa vô số ánh mắt bàng hoàng.
Lucas vội bước theo, liếc lại cánh cửa hội vừa khép.
“Ngài nghĩ những tên lính đánh thuê đó sẽ tới chứ?”
“Chắc chắn. Nhất định họ sẽ tới.”
Đây là tiền tuyến nơi những kẻ tuyệt vọng tụ họp về.
Tất cả lính đánh thuê đến đây đều mang theo một giấc mộng đổi đời.
Với họ, mức lương gấp đôi không phải là một đề nghị hấp dẫn, mà là một lời đề nghị không thể từ chối.
“Cái chết còn dễ chịu hơn nghèo đói.”
Sự thật đó đúng cả ở thế giới này lẫn thế giới cũ của tôi.
“Chúng ta bắt buộc phải tuyển được Jupiter, dù cho có không giữ được những người khác. Đội của ta đang thiếu thốn nghiêm trọng một pháp sư có khả năng gây sát thương diện rộng.”
“Nhưng Điện hạ, theo lời ngài nói thì bà ta có vẻ là kiểu người dễ phản bội.”
“Chúng ta đang ở trên chiến trường, Lucas. Một kẻ có phản cốt mà tài năng còn đáng tin hơn một thánh nhân nhưng vô dụng.”
Quái vật không biết đến đạo lý, chúng chỉ biết giết chóc.
Hiện tại, chúng tôi cũng chẳng có quyền nhàn nhã mà nghĩ về những thứ xa xỉ như đạo đức. Điều tôi cần nhất bây giờ là sức mạnh để tiêu diệt kẻ thù.
“Vậy ra… Một chiến trường là như thế này sao.”
Lucas trầm tư, còn tôi thì bước lên xe ngựa đang chờ sẵn với một nụ cười nhạt.
“Nhưng mà, là một lãnh chúa, ta vẫn phải cho người khác thấy tiêu chuẩn đạo đức của mình.”
*****
Điểm dừng tiếp theo của tôi là giáo đường.
Tôi ghé qua đó vì Lucas đã yêu cầu tôi đến để chữa trị những vết bỏng tôi phải chịu trong trận chiến trước đó.
Tôi có thể được chữa trị bất cứ lúc nào, nhưng vì trùng hợp có vài việc cần giải quyết ở giáo đường nên tôi đã chủ động đồng ý.
“Chào mừng ngài, Điện hạ. Thần đã đợi ngài đến.”
Một thiếu nữ trong bộ thánh phục bó sát bước ra nghênh đón tôi.
Một trong những Anh hùng bậc R hàng đầu – Thánh nữ Margarita. Năng lực của cô tập trung về trị thương và phòng ngự, là một pháp sư hồi phục có khả năng xoay chuyển cục diện trong trò chơi.
Tôi có thể chiêu mộ cô ấy nếu đáp ứng được một số điều kiện nhất định sau này, nhưng đó không phải là lý do tôi đến đây hôm nay.
Margarita nhanh chóng chữa lành những vết bỏng của tôi. Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến năm phút.
“Dù sẽ vẫn còn lại một vết sẹo mờ, nhưng đó là những gì tốt nhất mà thần có thể làm.”
“Cảm ơn, Thánh nữ.”
Tôi giơ bàn tay đã lành lên trước ngực ra hiệu cho Lucas. Anh ta liền đưa tôi túi tiền vàng đang mang theo, và tôi thả toàn bộ vào hòm quyên góp.
“Giờ thì, Thánh nữ, như ta đã nói từ trước…”
Tôi đã cử Damien đến đây tối qua để chuẩn bị sẵn mọi việc, cũng như truyền đạt những yêu cầu của tôi. Margarita gật đầu, có vẻ đã nắm rõ tình hình.
“Vâng. Thần đã triệu tập toàn bộ các linh mục hiện đang có mặt tại giáo đường.”
Khoảng mười linh mục đang chờ sẵn đồng loạt cúi chào tôi. Damien cũng đứng trong hàng.
Cậu ta nở một nụ cười gượng gạo, còn tôi đáp lại bằng ánh nhìn nửa cười nửa mím.
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Dẫn đầu hàng linh mục, tôi tiến bước.
“Hôm nay có rất nhiều việc cần phải làm. Chúng ta sẽ khá vất vả đấy.”
*****
Chiều tối, phía tây thành Crossroad.
Dưới bầu trời bị nhuộm đỏ rực bởi ánh hoàng hôn, một đoàn xe dài mang theo những chiếc quan tài từ tiền tuyến đang trở về.
Dù đã mang hết số lượng quan tài tồn kho có trong Crossroad, số lượng vẫn không đủ để mang về tất cả những người đã nằm xuống ở tiền đồn. Vì vậy, các binh lính buộc phải vào rừng chặt cây để đóng thêm.
Một nghĩa địa chưa sử dụng ở vùng đất hoang phía tây đã được chuẩn bị, và từng cỗ quan tài được đặt xuống nơi đó.
Các linh mục đọc lời cầu nguyện cho mỗi quan tài.
Chiếc quan tài được chứa thi thể của Ken được ở vị trí đầu tiên, còn tôi chỉ lặng lẽ đứng quan sát buổi lễ.
Khi nghi thức diễn ra, dàn hợp xướng bắt đầu cất tiếng hát.
Từ Crossroad và cả các ngôi làng lân cận, bất cứ ai biết hát đều được vội vã triệu tập để lập thành một dàn hợp xướng tạm thời. Dù được thành lập một cách gấp gáp, nhưng màn trình diễn của họ lại khá xuất sắc.
“La la la… la la la la…”
Giai điệu bi tráng, đầy mê hoặc vang vọng khắp không gian.
Dân cư quanh đó tò mò kéo đến xem cảnh tượng hùng vĩ trước mắt.
Những binh sĩ xếp hàng ngay ngắn.
Những lá cờ đế quốc phủ lên từng cỗ quan tài.
Một dàn hợp xướng hùng hậu.
Trong một thành phố nơi cái chết diễn ra hằng ngày khiến cho con người ta dần trở nên vô ảm, đây là một tang lễ hiếm hoi và trang nghiêm.
Đặc biệt nhất là khoản bồi thường được hứa trao cho gia quyến của người đã khuất.
Những lời bàn tán về quy mô khoản đền bù ấy lan truyền giữa đám đông đang chứng kiến.
Những người sững sờ trước con số đó xì xào với nhau, và tin đồn sẽ nhanh chóng lan rộng.
‘Tôi không định tô vẽ để biến chiến trường thành một bức tranh màu hồng.’
Tôi nhìn những công dân đang kinh ngạc, nghe tiếng họ thì thầm ngày càng lớn, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười châm biếm.
Đúng, tôi không có ý định che giấu hiện thực. Đây là một buổi trình diễn, nhưng là một màn trình diễn chính đáng.
‘Lòng trung thành không thể tồn tại nếu không có cái giá của nó.’
Phần thưởng cho sự tận hiến. Sự tôn kính dành cho cái chết.
Chỉ hai điều ấy – đãi ngộ và tôn vinh – mới có thể nuôi dưỡng lòng trung thành.
‘Trận chiến ở nơi tiền tuyến này phải được nhìn nhận như một hành động cao quý đối với toàn nhân loại.’
Không phải vì bị ép buộc, mà là vì tự nguyện. Con người đã đối mặt với lũ quái vật độc ác vì lý tưởng của mình.
Và chỉ có như vậy, những lính đánh thuê của tôi mới thật sự trở thành một đội quân đúng nghĩa.
“Tam hoàng tử, tân Lãnh chúa của Crossroad, Ash ‘Born Hater’ Everblack.”
Khi buổi lễ kết thúc, tôi đứng trước đám đông cư dân tụ họp đông nghịt như biển người.
Thật mỉa mai khi cuộc gặp đầu tiên giữa Lãnh chúa và thần dân của mình lại diễn ra trong một tang lễ.
“Đó là Lãnh chúa mới sao?”
“Là vị hoàng tử khét tiếng ấy à?”
“Có vẻ là người khó đối phó đấy…”
Giữa đám người đang bàn tán, tôi trông thấy Jupiter cùng nhóm lính đánh thuê – họ đã có mặt.
“Để ta nói rõ điều này.”
Hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía tôi, nhưng có lẽ nhờ từng là người dẫn chương trình trực tiếp trong quá khứ, hoặc do nỗi sợ đã tan biến sau những trận chiến với quái vật, tôi chẳng thấy lo lắng gì cả. Những lời đã chuẩn bị sẵn tuôn ra trôi chảy.
“Tất cả các ngươi… sẽ còn tiếp tục chết ở nơi tiền tuyến này!”
.
Bình luận truyện