Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 12 : Giao kèo với thần linh

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:25 13-11-2025

.
“Có gì phải giấu chứ? Chính xác! Tôi là Giám đốc của [Protect the Empire], Aider~” “…” Tôi chết lặng. Giám đốc á? Thằng nhóc này sao? Vậy là, kẻ đã kéo tôi vào đây lại chính là tên khốn này…? Tâm trí tôi rối bời như thể có một cơn bão đang tùy ý tàn phá bên trong, nhưng điều đó không thể ngăn cơ thể tôi làm điều mà nó muốn nhất. —Bụp! Aider gục xuống chỉ sau một đòn, nằm xoãi ra sàn nhà như một con sao biển. Tay chân và trán hắn dán chặt lên gạch lát. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, hắn thản nhiên ngẩng mặt tiếp tục nói trong tư thế dán đất. “Tôi thành thật xin lỗi vì đã đột ngột đưa ngài đến nơi này!” Aider cất tiếng xin lỗi tha thiết. “Nhưng tôi— không, thế giới này cần đến ngài, ngài RetroAddict!” “…” “Ngài có thể giúp chúng ta được không, chỉ một lần thôi, một lần thôi cũng được?!” “…” Sau một hồi im lặng, tôi khẽ cất tiếng. “Trước hết hãy đứng dậy đi đã, Aider.” Tôi nắm lấy tay hắn kéo dậy. Aider rưng rưng xúc động. “Ngài RetroAddict! Ngài đúng là hiện thân của sự nhân từ. Như thế này nghĩa là ngài đã quyết định sẽ giúp chúng tôi sao?!” Tôi mỉm cười hiền hòa, rồi đáp rõ ràng lời van nài ấy. “Không, là vì đứng lên thì ta mới có thể đánh ngươi nằm xuống một lần nữa.” Tôi túm cổ áo hắn, đập mạnh đầu hắn xuống sàn phòng tắm. Bốp! “Kuaaack?!” “Chết đi! Chết đi! Đồ khốn, chết đi!” Tôi cưỡi lên người hắn, đấm túi bụi không thương tiếc. Tôi nhất định sẽ kết liễu thằng khốn này! ***** Một lúc sau. “Tôi xin lỗi…” Aider quỳ gối, hai tay giơ cao, mặt sưng húp vì trận đòn. “Giờ thì nói rõ mọi chuyện đi.” Tôi thở dài, ngồi đối diện hắn. Sau khi xả bớt cơn giận, đầu óc tôi mới tỉnh táo hơn. “Ngươi là… ‘Giám đốc’ từng nói chuyện trong buổi phát sóng khi ta phá đảo trò chơi, đúng chứ?” “Phải…” “Và ngươi cũng là giám đốc thực sự của trò chơi này— hay đúng hơn, của thế giới này.” “Đúng là như vậy.” Giọng điệu của hắn thật kỳ cục. Giờ nghĩ lại, cách nói trong game của hắn cũng y như thế này. Tôi nén lại cơn thôi thúc muốn đấm thêm phát nữa, rồi tiếp tục hỏi. “Vì sao ngươi triệu hồi ta đến đây?” “Để có thể dành lấy ‘True Ending’ cho thế giới này.” Aider khịt mũi, lấy khăn giấy lau, rồi ngước nhìn tôi. “Một cái kết mà chưa ai từng đạt được.” Đôi mắt xám tro sau cặp kính tròn của hắn mờ đục như mái tóc bạc kia. “Tôi đã đặt lại thế giới này vô số lần để đạt đến kết cục ấy, nhưng vẫn chưa một lần thành công.” “Vậy nên ngươi nhờ đến người ngoài sao?” “Nếu nói đơn giản, thì đúng vậy!” Aider búng tay, và một cửa sổ hệ thống hiện ra giữa không trung. “Tôi đã biến thế giới này thành một trò chơi và cho những người chơi ở các thế giới khác tham gia.” Trên cửa sổ hệ thống hiện lên hàng loạt tên máy chủ. Trong đó, có một máy chủ mang tên ‘Earth’ — Trái Đất chỉ là một trong số vô vàn máy chủ ấy? “Những người chơi ấy đã khám phá ra nhiều khả năng ngoài dự liệu của tôi. Nhưng…” Aider khẽ lắc đầu. “Ngay cả họ, không ai có thể đạt tới True Ending.” “…Ta thì khác gì? Cái kết chân thực, hử. Ta còn chẳng biết nó có tồn tại.” Tôi đã cày “Protect the Empire” suốt nửa năm, mà đây là lần đầu tiên nghe đến khái niệm kết cục khác. “Ngài RetroAddict đã không đạt được True Ending, nhưng ngài đã làm được điều không ai khác làm được.” Chế độ Hell Ironman mode. Tôi là người duy nhất phá đảo được nó. Hẳn vì vậy mà hắn chọn tôi. “Tôi nghĩ ngài sẽ là người có cơ hội thắng cao nhất, vậy nên tôi quyết định đặt cược và đưa ngài đến đây.” “Đưa cái khỉ gì chứ! Đó là bắt cóc! Và còn thảy ta vào cái thân thể này nữa?! Ngươi định giết ta chắc!” “Ờ… Đó là do lỗi hệ thống, hay trục trặc gì đó… Tôi không ngờ lại ra thế này…” Lời hắn chưa dứt thì lại bị tôi liếc mắt, khiến hắn im bặt, run lẩy bẩy. “À, dù sao thì! Hãy để tôi giải thích thứ này trước đã! Là về ‘phần thưởng’ dành cho ngài RetroAddict nếu ngài chịu giúp.” Tôi cau mày. “Phần thưởng?” “Nếu ngài dẫn dắt thế giới này đến True Ending, tôi sẽ ban cho ngài một điều ước.” “Điều ước…?” Vậy ra hắn ta còn là một con rồng nữa à, tôi có cần phải đi loanh quanh khắp nơi để nhặt các viên ngọc mà hắn ném đi không? “Tôi là một tồn tại tương tự như thần của thế giới này.” Aider nói với giọng tự tin, dù mặt vẫn còn in vết nắm đấm của tôi. Nghe đáng tin thật đấy. “Khi ngài RetroAddict trở về thế giới ban đầu, ngài có thể nói ra điều ước của mình.” “Bất cứ gì sao?” “Bất cứ gì!” “Ngay cả mười tỷ won tiền mặt?” “Chỉ mười tỷ thôi à? Một trăm tỷ cũng được. Ngài có muốn nhiều hơn không?” …Tên này, hắn có thể thực sự làm được không thế? Nhưng phải công nhận, lời đề nghị ấy thật hấp dẫn. Hắn đang đề nghị về một điều ước, và tôi lại có vô số thứ muốn đạt được. ‘Hyung!’ …Không. Chỉ có một điều ước mà tôi thực sự khát khao được thực hiện. Tôi nuốt khan. Nếu hắn thật sự có thể ban cho tôi điều ước đó… Aider mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngài RetroAddict hẳn cũng có một điều ước mà ngài muốn nó trở thành sự thật, đúng không? Không phải tiền, mà là thứ quý giá hơn.” “…” “Một giấc mơ mà ngài từng nghĩ là không thể và đã từ bỏ.” Chỉ đến khi ấy tôi mới hiểu. Kẻ tự xưng là thần này — hắn đã tìm hiểu về tôi trước, rồi mới chọn tôi. Hắn biết một kẻ mang trong lòng nỗi hối hận như tôi sẽ không thể từ chối một đề nghị như vậy. “Tôi sẽ giúp ngài thực hiện giấc mơ đó.” “…Giấc mơ ấy đã tan vỡ rồi.” “Nếu nó vẫn còn trong tim ngài, thì nó chưa hề mất.” Không hiểu sao, giọng hắn vang lên đầy chắc chắn, như thể hắn thật sự biết điều hắn đang nói. “Hãy lập giao ước với tôi, RetroAddict.” “…” “Hãy dẫn dắt thế giới này đến True Ending. Nếu ngài có thể làm được, ta sẽ biến điều ngài muốn trở thành sự thật.” Tôi im lặng, rồi bật cười khẽ. “Nhưng nếu ngươi mạnh đến thế, sao không tự giải quyết đi?” “Năng lực của tôi có giới hạn. Tôi có thể thao túng được nhiều thứ ‘bên ngoài’ thế giới, nhưng ‘bên trong’ thế giới này, tôi chỉ là một người thường. Vì vậy tôi cần một người đại diện như ngài, RetroAddict…” Tôi khẽ thở ra. Không thể hoàn toàn tin hắn, nhưng tôi đã hiểu đại khái tình hình. Tuy nhiên— “Ta muốn hỏi một điều.” “Xin mời?” “Nếu ta chết ở đây thì sao?” Đúng, đó mới là câu hỏi quan trọng nhất. “Kẻ thắng sẽ có được tất cả. Nếu ngài thành công, ngài sẽ trở về thế giới cũ — trở lại đúng khoảnh khắc buổi livestream chiến thắng, và mang theo điều ước của mình.” Aider mỉm cười. “Còn nếu chết ở đây, đó sẽ là kết thúc.” “…” “Đời chỉ có một mạng. Không có save, không có load. Ngài đã phá đảo chế độ Ironman, chắc ngài cũng hiểu rõ điều đó rồi?” Phải. Đó chính là bản chất của trò chơi này. Ngay cả khi mọi thứ khác có thể được khoan dung, cái chết vẫn là tuyệt đối. “Nếu ngài muốn quay về Trái Đất, tôi có thể đưa ngài về ngay.” “Gì cơ? Thật sao?” “Thật. Thực ra, kế hoạch ban đầu của tôi là ll gọi ngài đến vào thời điểm này, sau khi nguy hiểm đã đi qua. Nhưng do lỗi nào đó mà ngài lại rơi vào giữa phần hướng dẫn…” Aider gãi cằm, nhìn tôi chăm chú. “Vậy, quyết định của ngài là gì? Chọn con đường chinh phục True Ending để có được điều ước, hay trở về cuộc sống yên ổn, không có nguy hiểm của mình?” “…” “Lựa chọn là của ngài, RetroAddict.” Bình thường, tôi hẳn đã chọn quay về ngay lập tức, nhưng có hai thứ lại khiến tôi chần chừ. Một là bản thân điều ước kia, còn hai là… ‘Cũng đáng để thử một phen chứ?’ Tự tin. Tôi đã từng phá đảo trò chơi này ở chế độ Ironman. Tôi nắm trong tay gần như toàn bộ thông tin có trong trò chơi này. Phá đảo một lần nữa ư? Tôi làm được. Aider vẫn rất kiên nhẫn, im lặng chờ tôi đưa ra quyết định. “Hừm…” Sau một hồi suy nghĩ, tôi thở dài. “…Ta sẽ làm.” Gương mặt Aider rạng rỡ hẳn lên. “Thật sao?” “Phải.” Tỷ lệ thắng có vẻ không tệ. Trong trường hợp đó, ván bài này đáng để tôi đánh cược một lần. Một ván cược tất tay! “Ta sẽ đặt hết những gì mình có vào ván này. Vậy nên, ngươi tốt hơn hết là hãy làm tốt nhiệm vụ của mình. Và đừng quên điều ước nếu ta đạt đến True Ending.” “Chắc chắn rồi, thưa ngài! Từ giờ xin hãy coi tôi là con chó trung thành của ngài!” Aider quỳ rạp, còn định liếm chân tôi như chó. Cút ra, đồ điên! Tôi hất hắn ra, thở mạnh rồi lườm. “Được rồi… Phó quan Aider, để sống sót nơi thế giới này, chúng ta hãy bắt đầu thôi.” “Vâng! Xin hãy nói cho tôi những gì ngài cần!” Nhẹ nhàng giơ tay lên, tôi đâm ngón tay mình vào ngực của anh ta. Mặt Aider sáng rỡ như đứa trẻ. “Vào sáng ngày mai, trước khi ta chính thức bắt đầu công việc của mình, hãy bán toàn bộ số ma thạch của Nhện Đen.” “Ể?” Aider đơ mặt ra, nhưng tôi tiếp lời. “Chúng là một mặt hàng cung không đủ cầu của thế giới này, đúng không? Ngươi chắc có con đường để biến nó thành tiền chứ?” “Đúng vậy, nhưng bây giờ trời đã tối, chợ cũng đóng cửa rồi…” “Ta không quan tâm. Nếu cần thì mở chợ lại đi. Thương nhân muốn mua ma thạch chắc vẫn sẽ còn quanh đây.” Tôi dí ngón tay vào môi hắn, chặn lời cãi. “Câm miệng và làm theo những gì ta nói đi, tên khốn. Mặc kệ ngươi sẽ bán chúng vào đêm này hay sáng sớm ngày mai, ta muốn số tiền đó nằm trên bàn của mình trước khi ta kiểm tra các công việc hành chính vào ngày mai. Hiểu chứ?” “Vâng, tôi hiểu rồi…” Aider ỉu xìu, nhưng vẫn gật đầu. “Có 388 viên ma thạch Black Spider. Ngay cả trên thị trường mở, đó cũng là con số khổng lồ. Ngài định dùng số tiền đó làm gì—!” “Nó có thể làm được nhiều việc lắm, nhưng chuyện đó không phải là chuyện ngươi cần phải lo.” Tôi đẩy Aider ra khỏi phòng tắm, hạ giọng đe dọa. “Lấy được tiền mặt trước sáng mai. Nếu không thì không chơi nữa!” “Không chơi nữa?” “Ta sẽ quăng game và chạy thẳng ra mid!” (Dịch giả-kun: Trong Liên Minh Huyền Thoại, đây là cách nói “phá game, tự hủy.”) Lời tuyên bố phá game của tôi khiến cho mặt Aider tái mét. “Tôi—tôi sẽ bán hết chúng ngay!” —Rầm! Sau khi cánh cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, tôi buông ra một hơi thở dài và bước đến bồn tắm. “Mình thật sự cần phải đi tắm, haiz…” Nhưng nước trong bồn đã nguội ngắt. Chết tiệt thật. ***** Sáng hôm sau. Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu trong chiếc giường mềm mại, sạch sẽ, với Lucas đã chờ sẵn ngoài cửa. “Lucas, ngươi nên nghỉ ngơi đi.” “Thần đã nghỉ ngơi đủ rồi. Thần muốn được quay lại với nhiệm vụ hộ tống của mình.” Dù bây giờ cũng không có sớm nữa, nhưng anh ta hẳn đã đứng đợi từ rất lâu trước khi tôi thức dậy. Anh ta thực sự rất nghiêm túc với công việc của mình. Trong khi tôi rửa mặt, thay đồ với sự giúp đỡ của Lucas, thì có tiếng gõ cửa. Đó là Aider. “Heh heh… Việc đổi tiền xong rồi…” Aider mồ hôi nhễ nhại, chỉ ra ngoài cửa sổ. Nhìn theo hướng anh ta chỉ tay, tôi nhìn thấy những cỗ xe chất đầy hòm vàng. Do số lượng quá lớn, còn có cả một đội lính bảo vệ đi theo để hộ tống. “Tôi đã triệu hồi toàn bộ thương nhân trong thành đến, thức trắng đêm, tổ chức một buổi đấu giá vào sáng sớm và cuối cùng cũng đã thành công đổi hết ma thạch sang tiền mặt.” Vậy là anh ra thật sự làm được. Thật lòng, tôi sẽ rất hài lòng nếu anh ta có thể bán được một nửa chỗ đó vào đêm qua. Anh ta giỏi hơn tôi nghĩ. Aider đưa cho tôi một xấp giấy tờ, tôi không nhận, chỉ ra hiệu nói tiếp. “Tổng cộng bao nhiêu?” “Mỗi viên hơn 10.000 Adel. Bán cả 388 viên, tổng là 4,5 triệu Adel!” 4,5 triệu! Trong trò chơi, đến năm thứ ba lượng ma thạch chất lượng cao tăng đột ngột khiến tiền tệ bị lạm phát nghiêm trọng, nhưng ở giai đoạn này, con số đó thật đáng kinh ngạc. Lucas đã trợn tròn mắt, còn tôi thì huýt sáo. Số tiền này đã đủ để khởi động mọi kế hoạch của tôi. “Tốt. Chúng ta sẽ ra ngoài ngay. Chuẩn bị đi, Lucas.” “Ngài định đi đâu, điện hạ?” Lucas nhanh chóng vừa khoác áo choàng cho tôi, vừa hỏi. Tôi cười khẽ. “Đội của chúng ta hiện đang khá trống vắng, đúng không? Ta sẽ đi chiêu mộ vài người hữu dụng.” Điểm đến đầu tiên: Công hội lính đánh thuê. Tôi định chọn những thành viên mới cho đội của mình. “Khởi đầu thế này không tệ chút nào.” Tôi khẽ tung hứng đồng vàng mà mình tiện tay nhặt ra từ một những chiếc rương Aider mang tới, nở nụ cười tự mãn. “Hãy xem thử 100 lần rút liên tiếp sẽ cho tôi thứ gì nào.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang