Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 113 : Mục tiêu cày cấp

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 02:02 23-12-2025

.
“Vậy ra… cô ấy không phải là cháu gái ruột của bà.” Khi Jupiter kể xong câu chuyện, tôi khẽ lên tiếng. Jupiter gật đầu xác nhận. “Phải, trong huyết quản con bé không chảy một giọt máu nào của thần.” “Vậy mà ta cứ nghĩ là vậy, vì quả thực hai người trông rất giống nhau…” “Ha ha, dù sự thật không phải thế, nhưng nghĩ như vậy cũng khiến lòng thần dễ chịu hơn một chút.” Jupiter nghiêng đầu, trầm ngâm. “Con bé có thể không phải là cháu ruột của thần, nhưng đến chính thần cũng không thể thật sự làm tròn vai của một người bà.” “…” “Thần nuôi dưỡng những đứa trẻ ấy vì cảm giác tội lỗi và trách nhiệm. Nhưng xét cho cùng, thần vẫn là kẻ thù không đội trời chung của chúng.” Giọng Jupiter vẫn bình thản như thường lệ, nhưng ẩn dưới đó là hơi thở nặng nề của quá khứ đẫm máu. “Chính tay thần đã thiêu rụi quê hương của chúng, giết chết gia đình và người thân của chúng.” “…” “Cho dù thần không nói ra, thì trong lòng chúng hẳn cũng chất chứa đầy hận thù đối với thần.” Với nụ cười cay đắng, Jupiter đưa ly rượu lên môi. “Thần không mong chúng tha thứ cho mình. Những tội lỗi thần gây ra vốn không phải thứ có thể được tha thứ. Nhưng…” “Nhưng sao?” “Thần muốn nói lời xin lỗi một cách đàng hoàng, nhưng dường như thần chưa từng làm được điều đó cho đúng. Điều ấy cứ đè nặng trong lòng thần.” Trong con mắt độc nhất của Jupiter ánh lên sự hối hận. “Junior là một đứa trẻ có thiên phú cực cao. Xét về tài năng, con bé vượt xa thần.” Điều đó là sự thật. Chỉ những thiên tài vượt xa người thường mới nhận được xếp hạng SSR. “Nhưng vì bị cuốn vào ma pháp sấm sét của thần khi còn nhỏ, cơ thể con bé đã suy yếu nghiêm trọng. Trái tim, bể chứa của ma lực, đã bị tổn thương đến mức mỗi lần sử dụng ma pháp đều bào mòn tuổi thọ của nó.” Tôi nhớ lại cảnh Junior đốt thảo dược giảm đau, chảy máu mũi, ho ra máu mỗi khi thi triển phép thuật. Tôi không hề biết đó là hậu quả của một vết thương trong quá khứ. “Vì thế tôi đã cấm con bé dùng ma pháp. Thậm chí còn ngăn cản nó học ma pháp.” “Vậy tại sao cô ấy vẫn giỏi đến thế?” “Ngài nghĩ thần thực sự có thể ngăn được con bé sao?” Jupiter bật cười. “Trước tài năng và đam mê của một đứa trẻ, sự phản đối của người lớn chỉ là chướng ngại nhỏ bé.” “…” “Con bé tự học, nhanh chóng vượt qua bạn bè cùng trang lứa, và giờ thậm chí còn mạnh hơn cả thần.” Trong trận đấu vài ngày trước, Jupiter đã thua dưới tay Junior. Dù Jupiter không ở trạng thái tốt nhất, bà ấy cũng cảm nhận được điều đó. Nếu cả hai đều ở đỉnh cao phong độ, bà vẫn sẽ thua. “Nếu ngày đó thần không làm những chuyện kia, Junior có thể đã trở thành một đại ma pháp sư lưu danh sử sách.” Vừa rót thêm rượu, Jupiter vừa lẩm bẩm. “Hoặc cũng có thể, con bé đã sống một cuộc đời bình thường và hạnh phúc trong ngôi làng nhỏ ấy.” “…” “Mười lăm năm trước, vào ngày hôm đó, thần đã tự tay thiêu rụi cả hai khả năng này.” Jupiter chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong ly rượu. Không biết bà ấy đang nhìn thấy con mắt đã mất vào ngày đó, hay những thứ khác đã bị cướp đi mười lăm năm trước. Tôi không thể biết. Tôi chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe. “Vậy… thần phải chuộc tội thế nào đây?” Jupiter thở dài mệt mỏi. “Nếu chỉ cần quỳ xuống xin lỗi là có thể vá lại cuộc đời đã vỡ nát của đứa trẻ đó, thần đã làm hàng trăm, hàng nghìn lần rồi. Nhưng… không có cách nào để quay lại cả.” “…” “Thần không chỉ không ủng hộ ước mơ trở thành pháp sư của con bé, mà còn trực tiếp cản trở nó. Thần chỉ mong con bé không dùng sinh mệnh ngắn ngủi của mình làm nhiên liệu cho ma pháp. Nhưng rốt cuộc, điều đó cũng chẳng khác gì bóp nghẹt giấc mơ của nó.” Jupiter uống thêm một ngụm lớn. “Vậy mà thần thậm chí còn không thể cho con bé một hạnh phúc bình thường. Cha mẹ, quê hương… tất cả đều do thần đốt cháy.” “…” “Không còn gì thần có thể bù đắp được nữa.” Cạch! Đặt ly xuống, Jupiter bật cười khẽ. “Thần không biết phải làm sao. Giờ đây… nói thật, thần sợ đứa trẻ ấy.” “Sợ ư?” “Thứ duy nhất thần còn có thể cho đi chỉ là cái mạng già nua này. Thần chẳng còn gì để mất nữa. Nhưng nếu một ngày nào đó, con bé đột nhiên nói: ‘Hãy trả lại những gì bà đã cướp’, thì thần phải trả bằng cái gì, trả như thế nào đây?” Jupiter đưa tay che con mắt trái đã mất, rồi nhắm cả con mắt phải còn lành lặn. “Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của con bé, thần lại sợ hãi đến mức chỉ muốn chui xuống một cái lỗ chuột để trốn đi.” “…” “Thần muốn xin lỗi, nhưng không biết phải xin lỗi như thế nào.” Tôi không thể thốt ra lời nào. Đó là một vấn đề quá khó để một người ngoài như tôi can thiệp. Và dù là có thể đi nữa, tôi cũng không nghĩ mình có thể đưa ra một lời giải phù hợp. Trong chốc lát, Jupiter và tôi chỉ lặng lẽ uống rượu. Chai rượu vốn đầy nay đã cạn sạch. Khi bà rót giọt cuối cùng vào ly của tôi, Jupiter lên tiếng. “Điện hạ. Thần luôn tự hào vì mình từng là một quân nhân của Đế quốc. Những năm tháng được cống hiến cho Hoàng đế Bệ hạ và hoàng gia là quãng thời gian rực rỡ nhất đời thần.” “Ta rất vui khi nghe điều đó.” “Nhưng đồng thời, thần căm ghét những việc mình đã làm.” Những huân chương vẫn nặng trĩu trên bộ quân phục của Jupiter. Bà cúi nhìn chúng bằng ánh mắt đau đớn. “Và trên hết… thần khinh bỉ chính bản thân ngu xuẩn của mình, kẻ đã tàn sát và hủy diệt một cách vô thức, chỉ vì tuân theo mệnh lệnh từ cấp trên.” “…” “Say sưa với vai trò quân nhân, say sưa với chức vụ chỉ huy Tiểu đội Ma pháp số Hai, thần đã vứt bỏ chính mình và sống như một bộ phận vô tri của quân đội.” Ực— Uống cạn ngụm rượu cuối cùng, Jupiter cúi đầu trước tôi. “Điện hạ. Xin đừng để bản thân bị nuốt chửng bởi vai trò của mình.” “Bị nuốt chửng… bởi vai trò?” “Đừng để bản thân bị nhấn chìm trong vai trò Đệ tam Hoàng tử, Tổng chỉ huy, hay Lãnh chúa. Đó chưa bao giờ là bản chất thật sự của ngài.” Nghe lời Jupiter, tôi cũng nuốt trọn ngụm rượu cuối. “Hãy cứ là chính mình. Hãy sống như Ash ‘Born Hater’ Everblack.” “…” “Lời khuyên của một bà già dành cho người trẻ tuổi chỉ có vậy chỉ có như vậy thôi.” Như một ngụm rượu mạnh thiêu đốt cổ họng, lời khuyên của Jupiter giáng thẳng vào tôi. Vậy rốt cuộc, tôi là ai? Đệ tam Hoàng tử. Tổng chỉ huy. Lãnh chúa. Ash. Hay là Người chơi. Hay là streamer RetroAddict. Dù là ai đi nữa, tôi có đang sống đúng với bản thân mình chưa? “Cảm ơn Điện hạ đã lắng nghe những lời của thần. Nói ra được thế này khiến lòng thần nhẹ nhõm hơn nhiều.” Jupiter cười, vừa thu dọn những chai rượu trống. Tôi không còn nhớ chúng tôi đã uống bao nhiêu chai. Chết tiệt, cơn say đến muộn thật. “Thần sẽ… nói chuyện đàng hoàng với Junior.” Khi tôi bước ra khỏi hội quán, Jupiter khẽ thì thầm. “Dù sao thì… nó vẫn là cháu gái của thần mà. Đứa cháu cùng tên, cháu gái của thần. Khi thần mở lòng với nó… chắc thần sẽ tìm thấy manh mối nào đó.” Lucas, người đang chờ bên ngoài, mở cửa xe ngựa cho tôi. Khi tôi bước lên xe, Jupiter mỉm cười trấn an. “Ta cũng muốn tin là như vậy.” Tôi cũng chân thành mong đợi điều đó. Trên đường trở về dinh thự, nhìn Jupiter đứng một mình phía xa, tôi nghĩ. Dù kết cục của họ sẽ ra sao… tôi chỉ hy vọng họ sẽ không phải hối tiếc. ***** Vài ngày sau. Vũ khí bạc được chuyển đến lò rèn. Không phải toàn bộ đơn đặt hàng, mà chỉ là một số mẫu thử. [Trường kiếm bạc (R) Lv.30] — Phân loại: Trường kiếm — Lực tấn công: 20–40 — Độ bền: 3/3 — Gây thêm 100% sát thương lên toàn bộ kẻ địch mang thuộc tính tà ác. Độ bền của thứ vũ khí này thật thảm hại, nhưng hiệu ứng thì vô cùng xuất sắc. ‘100% sát thương cộng thêm này không chỉ áp dụng cho sức tấn công cơ bản của vũ khí, mà còn ảnh hưởng cả đến kỹ năng.’ Dù chỉ hữu dụng với một số ít loại kẻ địch, nhưng đối với những đối tượng đó thì đây là một khắc tinh thực sự. Vùm—! Tôi đưa thanh trường kiếm cho Lucas. Lucas rút kiếm ra, vung nhẹ vài đường rồi gật đầu. “Thế nào?” “Thần cảm thấy cân bằng của nó khá tốt. Chúng ta có thể dùng được thứ này.” “Tốt, tốt. Vậy thì hãy chuyển qua dùng thứ này đi.” Lần này nhóm hàng được mang tới bao gồm hai trường kiếm, hai đoản đao, hai cây thương và ba ống tên, tất cả đều được chế tạo từ bạc Tôi giao hai thanh trường kiếm cho Lucas, còn cả hai cây thương thì đưa cho Evangeline. “Hãy coi chúng như đồ tiêu hao, cứ dùng thoải mái.” “Trông đắt lắm… thật sự ổn sao?” Evangeline cẩn thận nhận lấy cây thương bạc, rồi nhanh chóng vung thử một cách thuần thục. Vùm—! Vút! Evangeline vốn quen dùng loại thương kỵ binh, nhưng với cây thương thông thường lần này, cô cũng xử lý rất gọn gàng. Cô xoay thương một vòng phát ra tiếng gió rít, rồi đâm thẳng tới kèm theo tiếng quát sắc gọn: “Ha!” — khá ấn tượng. Nhìn cảnh đó, cả Lucas lẫn tôi đều vỗ tay, khiến mặt Evangeline đỏ bừng. “Này, đừng phản ứng lớn đến vậy với mọi thứ tôi làm chứ! Ngại lắm đấy!” Nhưng… biểu cảm của cô là thứ thú vui lớn nhất của chúng tôi mà. Với vai trò là một kho biểu cảm di động, Evangeline vẫn luôn hoàn thành rất xuất sắc nhiệm vụ của mình. “Không phải thương kỵ binh mà cô vẫn có thể sử dụng thuần thục thế à?” “Tất nhiên rồi. Nguyên lý cơ bản của chúng vẫn giống nhau.” Quả thật, trong trò chơi, các kỹ năng liên quan đến việc dùng thương có thể áp dụng cho tất cả mọi loại vũ khí có phân loại là thương. Từ góc độ này, chuyện này cũng rất hợp lý. ‘…Khoan đã, sao tôi lại đang suy nghĩ như một game thủ thế này?’ Trong lúc tôi tự kiểm điểm về việc để thế giới quan của mình bị ảnh hưởng bởi những logic trò chơi, Evangeline vênh mặt đầy tự hào. “Với lại, hồi còn ở học viện, tôi đã đạt đánh giá năng lực A+ với toàn bộ các loại vũ khí thông dụng. Nếu anh đưa cho tới một thanh trường kiếm, ta cũng tự tin dùng không thua gì cái tên đáng ghét đằng kia.” “Thật sao? Không thua gì tôi à?” Ánh mắt Lucas lập tức trở nên nghiêm túc đến đáng sợ. Evangeline “hử?” một tiếng, nheo mắt sắc bén đầy khiêu khích. Hai người này lại bắt đầu rồi. “Để sau hãy giải quyết chuyện đấu tay đôi. Bây giờ thì chuẩn bị trang bị đi. Áo giáp và khiên nữa.” Nghe tôi nói, hai kỵ sĩ đều nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. “Chúng ta sẽ đi đâu sao?” “Đúng vậy.” Tôi cười, nhét một con dao găm bạc vào thắt lưng. “Đến lúc chúng ta chuyển sang khu vực tiếp theo của hầm ngục rồi.” Tôi đã chờ khoảnh khắc này từ lâu. Trang bị bạc mà tôi mong đợi cuối cùng cũng đã tới, và giờ đây, việc thám hiểm tự do trong hầm ngục mới thực sự có thể tiến thêm một bước. ***** Chúng tôi quyết định tiến hành đợt thám hiểm tự do này chỉ với tổ đội chủ lực. Khu vực lần này quá nguy hiểm để có thể đưa theo đoàn lính đánh thuê Dion. Ngay cả tổ đội chủ lực cũng sẽ phải đối mặt với những tình huống hết sức hiểm nghèo, việc còn phải trông chừng đám tân binh nữa thì quá sức chịu đựng. Còn về Tiểu đội Bóng Tối, họ có năng lực chiến đấu không tệ, nhưng lần này lại vướng vấn đề về đội hình. ‘Đội hình của họ quá thiên về tấn công.’ Hai pháp sư, ba cung thủ. Ở những khu vực khác thì còn tạm chấp nhận được, nhưng nơi chúng tôi sắp đến là một khu vực chật hẹp không có chỗ cho họ tận dụng sự cơ động của mình. Một đội hình không có hàng trước như Tiểu đội Bóng Tối sẽ rất rủi ro. Vì vậy, họ bị loại. Tôi quyết định vận hành chậm rãi nhưng chắc chắn chỉ với một tổ đội nhỏ gọn duy nhất. ‘Thật ra… tất cả những điều đó chỉ là cái cớ.’ Mục đích thực sự là để dồn điểm kinh nghiệm cho tổ đội chủ lực và đẩy nhanh tốc độ lên cấp. Chính tổ đội chủ lực sẽ là lực lượng đối đầu với Celendion trong trận phòng thủ chiến chống lại Huyết tộc. ‘Nếu có thể tăng cấp nhanh hơn, thậm chí học được cả kỹ năng tối thượng, thì quá tuyệt vời.’ Kỹ năng tối thượng là thứ hoàn thiện mỗi nhân vật. Sự chênh lệch sức mạnh giữa một người đã học được kỹ năng tối thượng và một người chưa học là cực kỳ lớn. Nếu đến thời điểm chiến đấu với Chúa tể Ma cà rồng mà có người đã sở hữu kỹ năng tối thượng, độ khó sẽ giảm đi rất nhiều. Evangeline và Lucas, hai anh hùng có cấp độ cao nhất trong đội hình của tôi, hiện vẫn chỉ đang ở khoảng cuối cấp 30. Và kỹ năng tối thượng chỉ được mở khóa ở cấp 50, sau lần chuyển chức thứ ba. Vậy nên, con đường phía trước vẫn còn rất dài. ‘Theo tiến độ lên cấp thông thường, có lẽ phải tiến đến Stage 10 thì kỹ năng tối thượng mới được mở.’ Trong tổ đội, chỉ có Damien và tôi là đang ở khoảng cách hợp lý để trông chờ lần mở khóa kỹ năng tiếp theo. Tôi hiện tại là cấp 24, còn Damien là cấp 33. Xét đến việc chuyển chức lần hai để nhận thêm một kỹ năng sẽ xảy ra ở cấp 35 thì đây là một mục tiêu hoàn toàn khả thi. ‘…Khoan đã, coi việc cày liền 11 cấp là “khả thi” có phải hơi trơ trẽn không?’ Nhưng nếu lên kế hoạch đúng cách, chẳng phải vẫn có thể làm được sao? Liếm môi dưới, tôi bắt đầu vạch ra trong đầu một kế hoạch cày cấp cưỡng bức. ‘Nhả điểm kinh nghiệm ra đây đi, đồ game chết tiệt!’ Đưa cho ta kỹ năng tiếp theo đi! Một kỹ năng phá vỡ cân bằng ấy! Đưa nó ra đây!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang