Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 11 : Aider
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:25 13-11-2025
.
Chiếc xe ngựa rung lên theo từng vòng quay của bánh xe.
“Ngáp…”
Một tiếng ngáp dài thoát ra khỏi miệng tôi khi chiếc xe lắc lư nhẹ nhàng qua từng ổ đá.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi tiền tuyến, men theo con đường phía bắc bằng chiếc xe ngựa này.
Tốc độ di chuyển chậm chạp, phần vì phải chăm sóc những người bị thương — và tôi chính là một trong số đó.
“Chán quá đi mất…”
Tôi lầm bầm, ngả người sâu hơn vào chiếc ghế bọc nhung mềm mại. Cơn đau âm ỉ nơi lưng càng trỗi dậy sau nhiều giờ ngồi yên một chỗ.
“Lucas! Chúng ta đến chưa?”
“Sắp rồi, điện hạ! Chỉ một chút nữa thôi ạ!”
Tôi gọi vọng ra với Lucas — người đang cầm cương điều khiển xe ngựa — và anh ta đáp lại bằng một câu mà tôi đã nghe đến lần thứ năm rồi.
Tại sao cuộc đối thoại này cứ lặp lại như một đứa trẻ ngồi trong xe hơi vậy chứ?
“Trời ạ…”
Tôi thở dài, nằm vắt ngang ghế, và tiếng leng keng vang lên nơi cổ khiến tôi chú ý.
Một sợi dây chuyền.
Bằng bàn tay đang băng bó, tôi vụng về tháo nó ra và đặt lên lòng bàn tay.
So với dây chuyền, nó giống một chiếc vòng cổ da đen có mặt kim loại ở giữa hơn.
‘Phần thưởng khi vượt qua giai đoạn hướng dẫn.’
Sau khi hoàn thành giai đoạn 0, một chiếc rương thưởng đã xuất hiện trong kho đồ của tôi, và vật này chính là thứ nằm bên trong.
Ban đầu tôi chẳng hiểu “kho đồ” là gì, nhưng hóa ra đó là một không gian riêng biệt xuất hiện từ hư không.
Tôi không chắc mình có thể tùy ý cất giữ và lấy ra vật phẩm như một con mèo máy nào đó không, nhưng dù sao thì đây cũng là thế giới trong trò chơi mà…
[Vòng cổ của ???]
— Chức năng chưa được mở khóa.
— Có thể sử dụng khi cốt truyện tiến triển.
Tôi cau mày nhìn sợi dây chuyền bí ẩn.
Giai đoạn 0 vốn không có phần thưởng, vì nó được coi là bất khả thi.
Nhưng tôi đã vượt qua nó — và sợi dây chuyền kỳ lạ này là chiến lợi phẩm duy nhất bên trong chiếc rương ấy. Tuy nhiên, công dụng của nó thì vẫn còn là ẩn số.
‘Thôi, chắc đến lúc thích hợp nó sẽ tự lộ ra thôi.’
Tôi đeo lại sợi dây chuyền quanh cổ mình.
Trận chiến vừa rồi để lại một vết bỏng, tuy đã liền da nhưng vẫn để lại sẹo — và chiếc vòng cổ này lại vừa khéo che đi dấu vết đó.
‘Bỏ qua vật này, còn những thứ khác thì sao nhỉ…’
Tôi gọi bảng trạng thái lên.
[Ash (EX)]
— Cấp độ: 5
— Danh hiệu: Đệ tam Hoàng tử điên rồ
— Nghề nghiệp: Tân binh (Có thể chọn nghề nghiệp!)
— Sức mạnh: 2, Nhanh nhẹn: 3, Trí tuệ: 5, Thể lực: 2, Ma lực: 3
“Hừm…”
Tôi khẽ thở ra, nhìn những chỉ số vừa được tăng nhẹ. Chúng chẳng đủ cao để chuyên về một hướng, mà cũng chẳng đồng đều để biến tôi thành một nhân vật đa năng.
Chỉ số trong trò chơi này tăng tự động, chủ yếu dựa trên những hành động của nhân vật trong chiến đấu, nhưng đôi khi cũng ngẫu nhiên tăng ở nơi chẳng liên quan gì.
‘Có lẽ tôi nên hướng tới kiểu Tank gây sát thương – DPS Tank.’
Một nhân vật vừa chịu đòn tốt, vừa có thể gây sát thương mạnh.
Trong trò chơi này, những đơn vị có tỉ lệ sống sót cao nhất đều thuộc dạng đó.
Tôi đã cân nhắc hướng phát triển đó, nhưng với chỉ số hiện tại thì…
Trí tuệ và Ma lực cao gợi ý một nhân vật kiểu pháp sư, nhưng nhìn tổng thể thì mọi thứ quá rời rạc để định hình rõ ràng.
‘Ban đầu tôi còn chưa chọn nghề nữa mà.’
Vì chưa có nghề cố định nên hướng phát triển vẫn bỏ ngỏ. Tôi mở khung nghề nghiệp ra.
Trong trò chơi, mỗi nhân vật đều có thể chọn nghề ở cấp 5, và sẽ có ba lần thăng chức — ở cấp 20, 35 và 50.
Tôi bắt đầu từ cấp 1, và giờ mới chạm mốc 5 — đúng lúc để chọn nghề đầu tiên.
[Nghề nghiệp khả thi]
— Tân binh Kỵ sĩ
— Tân binh Pháp sư
— Tân binh Tư tế
— Tân binh Chiến binh
— Tân binh …
Danh sách kéo dài như vô tận, chứa đủ mọi nghề có thể tưởng tượng.
‘Có nghĩa là tôi có thể tùy ý định hình nhân vật mình sao? Như một tấm thẻ tự do à? Nếu đúng vậy, tôi sẽ lựa chọn dựa vào độ hữu dụng.‘
Nhưng ở cuối danh sách, có một thứ làm tôi khựng lại.
[Nghề nghiệp khả thi]
— Tân binh Chỉ huy [Phần thưởng đặc biệt từ thành tựu ‘Hell Ironman’]
‘Chỉ huy à?’
Một nghề chưa từng thấy trong trò chơi. Đây là một nghề nghiệp ẩn sao?
Nhưng nghề nghiệp ẩn chưa chắc đã mạnh. Nó cũng có thể là bẫy chết người. Nếu chọn bừa mà không có thông tin, có khi hủy cả nhân vật.
Với suy nghĩ đó, tôi đã định bỏ qua và chọn một nghề nghiệp mà mình quen thuộc — cho đến khi nhìn thấy phần kỹ năng.
[Kỹ năng có thể thu hoạch]
— Bị động: [Unyielding Commander]
— Kỹ năng 1: ??? (Mở khóa sau khi thăng chức lần 1)
— Kỹ năng 2: ??? (Mở khóa sau khi thăng chức lần 2)
— Tuyệt kỹ: ??? (Mở khóa sau khi thăng chức lần cuối cùng)
Kỹ năng bị động [Unyielding Commander] của nghề nghiệp này chính là kỹ năng tôi nhận được trong trận chiến trước. Một gợi ý quá rõ ràng rồi còn gì.
[Unyielding Commander Lv.1]
— Kỹ năng sinh ra từ ý chí bất khuất, không khuất phục trước bất kỳ hoàn cảnh nào.
— Ban cho toàn bộ đồng minh trong phạm vi 10 mét khả năng miễn nhiễm với trạng thái bất thường về tinh thần.
Một kỹ năng cực kỳ hữu dụng. Không, phải nói là tuyệt vời.
Từ giữa game trở đi, kẻ địch thường dùng phép khiến đồng minh rối loạn, sợ hãi, hoặc tệ hơn là điều khiển tâm trí.
Những nhân vật có Ma lực cao có thể gượng chống đỡ được, nhưng những nhân vật có Ma lực thấp sẽ phải vật lộn với những trạng thái bất thường qua từng vòng.
Tôi còn nhớ có lần Lucas bị điều khiển, suýt giết sạch cả đội, khiến tôi phải khởi động lại màn chơi. Nên ở giai đoạn giữa và sau, kỹ năng này chẳng khác nào hack.
Nhưng…
‘Ở đầu game… có vẻ nó khá là vô dụng.’
Ở những màn đầu, phần lớn các kẻ địch thường khá đơn giản, chúng chỉ là những sinh vật vô não chỉ biết lao thẳng đến kẻ địch, và dù số ít trong chúng có biết phép thuật thì cũng sẽ không thể nào là kỹ năng khống chế tinh thần.
Tất nhiên, nếu không có trạng thái dị thường nào, tôi vẫn có thể dùng nó để giữ vững tinh thần chiến đấu của các đồng minh, một thứ cũng không kém phần quan trọng.
Tuy nhiên, so với những kỹ năng bị động bá đạo như [Man of Steel] của Lucas, cái này hơi vô thưởng vô phạt. Tôi cần một thứ giúp tôi tăng tỉ lệ sống sót ngay lập tức cơ.
“Haizz, đau đầu quá.”
Tôi vò tóc, cố gắng nghĩ xem hướng đi nào sẽ giúp mình sống sót lâu hơn.
“Điện hạ! Thần nhìn thấy thành Crossroads rồi!”
Giọng Lucas vang lên xé tan sự im lặng.
“Cuối cùng cũng tới!”
Tôi nghiêng người ra khỏi cửa sổ của xe ngựa để nhìn.
‘Ra đây chính là nó.’
Ở phía chân trời không xa, một thành phố bao bọc trong những bước tường sắt hiện ra sừng sững.
*****
Crossroads.
Đó là tên của pháo đài nằm ở cực nam của thế giới.
Nó được xây dựng để ngăn dòng quái vật vô tận tràn ra từ Hồ Đen ở tận cùng của phương nam.
Ngày xưa, đây là thành trì hùng mạnh nhất đế quốc, nơi trú đóng của hàng vạn quân lính của đế quốc. Tường thành bọc sắt, hào nước đầy thánh thủy, và vô số pháo, nỏ khổng lồ canh giữ.
Nhưng suốt hơn chục năm qua, khi lũ quái vật dần giảm bớt, đế quốc đã rút bớt quân đội của mình đi, đem họ tới các chiến trường khác.
Thế giới này chẳng bao giờ yên ổn.
Không còn quân chính quy, lực lượng phòng thủ của nơi này đã được thay thế bằng lính đánh thuê.
Họ đến từ khắp nơi — những kẻ lang thang, cựu binh, hay tân binh vô danh — tất cả đều tập hợp đến đây chỉ để làm bia đỡ đạn.
Nhờ dòng người này, pháo đài dần mọc thêm nhiều quán rượu, nhà trọ, ngân hàng…
Dần theo năm tháng, nơi đây đã biến dạng thành một “thành phố” méo mó.
Người ta không còn gọi nó là pháo đài nữa, mà đặt cho nó những cái tên mới.
Tiền tuyến quái vật. Thành phố pháo đài.
Và với những kẻ liều mạng vì vàng, người ta càng chế giễu nó bằng những cái tên: “Thành phố Tự sát”, “Thành phố Mộ địa”.
‘Ra đây chính là Crossroads…’
Tôi lẩm bẩm khi xe ngựa lăn qua cổng nam.
Trong chế độ quản lý của trò chơi, tầm nhìn của tôi chỉ giới hạn ở góc nhìn từ trên cao; còn trong chế độ thủ thành, tôi luôn tất bật chạy dọc tường thành nên chẳng có thời gian để cảm nhận hết quy mô ấy.
Giờ đây, khi tận mắt chứng kiến bằng đôi mắt con người, cảm giác quả thực khác biệt.
“Và… nó tàn tạ hơn tôi nghĩ.”
Những bức tường từng kiên cường chống đỡ các đợt công kích của quái vật nay sứt mẻ, hoen gỉ vì bị bỏ mặc quá lâu.
Hào nước đã cạn khô, còn bên trong thành phố—do bị mở rộng và tái thiết vội vàng—thì hỗn loạn, không hề có quy hoạch thống nhất.
‘Có nhiều khu vực cần được chỉnh trang khẩn cấp.’
Và cũng là nơi… định sẵn sẽ trở thành thành phố của tôi.
‘Nói cách khác, tôi sẽ là lãnh chúa của nơi này sao?’
Tôi không thể không cảm thán số phận thật kỳ diệu. Trên Trái Đất, tôi chưa từng có nổi một căn nhà cho riêng mình. Không ngờ ước mơ sở hữu một chốn thuộc về mình lại thành hiện thực đột ngột như vậy.
Dù đang bị kẹt trong một thế giới xa lạ, phải liều mạng trong hoàn cảnh chẳng mấy sáng sủa, tôi lại không cảm thấy quá tồi tệ.
Đoàn xe tiếp tục đi trên con đường chính.
Người dân hai bên đổ ra đường nhìn ngắm đoàn xe khải hoàn, nhưng sắc mặt họ chẳng mấy vui mừng.
Cũng phải thôi—người chỉ huy mới được bổ nhiệm của họ, tức là tôi, chỉ vừa sống sót trở về sau khi ném binh lính vào chiến trận.
Song, vẻ ảm đạm trên khuôn mặt họ nhanh chóng chuyển biến thành vẻ kinh ngạc, nguyên nhân chính là do lượng hàng hóa chất trên chiếc xe ngựa đi sau.
“Chà, chẳng lẽ đó là…”
“Không thể nào… Toàn bộ đều là ma thạch ư?”
Những tiếng xì xào ấy chứng tỏ kế hoạch đã đi đúng hướng.
Trên chiếc xe ngựa phía sau, hàng trăm viên ma thạch lấy từ quân đoàn Nhện Đen được chất đống một cách tùy tiện.
Trong thế giới của nền văn minh ma pháp này, ma thạch quý giá chẳng khác nào dầu mỏ.
Chúng chỉ có thể được khai thác từ xác quái vật và là nguồn tài nguyên chiến lược trọng yếu của thành phố.
Cũng chính nhờ ma thạch mà nhân loại có thể trụ vững nơi tiền tuyến này, dù phải trả giá đắt bằng sinh mạng.
Nhưng gần đây, khi hoạt động của quái vật suy giảm, lượng ma thạch thu được cũng sụt giảm theo, khiến nguồn thu của thành phố cạn dần.
Thế mà giờ đây, tôi đã tiêu diệt toàn bộ quân đoàn Nhện Đen và thu về gần bốn trăm viên ma thạch.
Đó là những con quái cấp độ từ 55 đến 60, nên ma thạch của chúng có độ tinh khiết cực cao. Ước chừng giá trị của số ma thạch này đủ lớn để giải quyết vấn đề ngân sách trong một thời gian ngắn.
‘Nếu đã chinh phục được một màn chơi bị coi là bất khả thi, thì của nhận được một phần thưởng như thế này cũng là lẽ đương nhiên.’
Số tiền này với tôi không chỉ là một nguồn tài nguyên, mà còn là bàn đạp để tôi có thể đạt được tốc độ phát triển vượt bậc.
Hiện tại, niềm tin của dân chúng dành cho tôi gần như bằng không.
Tình huống này chẳng khác gì trong trò chơi. Lúc bắt đầu, người dân của thành phố sẽ không tin tưởng, cũng chẳng có thiện cảm với người chơi.
Tình hình sẽ dần cải thiện cho đến năm thứ ba, và khi đó họ sẽ trở nên trung thành và đầy lòng kính mến.
Chỉ có một con đường duy nhất dẫn đến lòng người—
Tiền bạc.
Phải biết tiêu đúng chỗ, tiêu dứt khoát.
Khi tôi đang suy tính cách sử dụng số ma thạch này, cỗ xe đã dừng lại trước dinh thự của lãnh chúa.
“Chúng ta đến nơi rồi, Điện hạ.”
Lucas, người đánh xe, nhảy xuống trước rồi mở cửa cho tôi. Tôi chậm rãi bước xuống.
Dinh thự của lãnh chúa Crossroads.
Căn nhà bằng gạch đỏ xen lẫn đá cẩm thạch này đã nhuốm màu thời gian, song vẫn giữ được nét trang nghiêm cổ kính. Quy mô cũng khá đồ sộ.
‘Khác hẳn với căn phòng nhỏ bé của tôi ở Hàn Quốc.’
Trong lúc tôi còn đang trầm trồ, thì—
“Ôi trời, ôi trời, thưa lãnh chúa!”
Một người đàn ông lao ra từ cửa chính của dinh thự, hối hả chạy đến.
“Thật nhẹ nhõm khi ngài vẫn bình an, thưa lãnh chúa!”
Đó là một thanh niên có mái tóc xám tro rối bời, đeo cặp kính dày cộp.
Khi đến gần, anh ta vội điều chỉnh cách xưng hô:
“Không, không, tôi không thể gọi ngài là lãnh chúa được. Xin thứ lỗi, Điện hạ!”
“Không sao, cứ gọi ta là lãnh chúa cũng được.”
Tôi mỉm cười, trấn an người thanh niên tóc xám ấy. Anh ta liền nắm lấy bàn tay còn băng bó của tôi, nước mắt trào ra.
“Lãnh chúa, tôi đã rất lo sợ khi nghe tin ngài bị thương nặng!”
Nhân vật này, với vẻ ngoài có phần nịnh bợ và lanh lợi, tên là Aider.
Trong trò chơi, anh ta là NPC phụ trách quản lý thành phố, hỗ trợ người chơi giải quyết gần như toàn bộ công việc hành chính của Crossroads.
Từ việc xây dựng công trình, chiêu mộ binh lính, cho đến quản lý những tiểu tiết trong hệ thống…
Và có lẽ trong thế giới này cũng vậy—mọi công việc quản lý thành phố sẽ được tiến hành thông qua anh ta.
“Xin mời ngài vào! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bồn tắm ấm và bữa tối! Đêm nay, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt!”
Cơ thể tôi quả thực đang rã rời, nên định bụng cũng chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tôi theo chân Aider bước vào trong dinh, rồi ngoái đầu nhìn lại Lucas.
“Hãy cho binh sĩ nghỉ ngơi. Còn ngươi cũng vậy, Lucas, hãy ngủ cho ngon giấc.”
“Nhưng thưa Điện hạ, việc bảo vệ ngài—”
“Hôm nay thế là đủ rồi. Nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ tiếp tục.”
Lucas khẽ cúi đầu.
“Tuân lệnh, Điện hạ.”
Sau khi hành lễ, anh ta rời đi, có lẽ là về phòng của mình ở tầng trệt.
Aider đưa tôi lên tầng hai.
“Mời ngài, lãnh chúa! Một bồn tắm nóng sẽ xua tan mọi mệt mỏi và mùi máu tanh của chiến trận~”
“Được, dẫn đường đi.”
Nhận lời, tôi bước vào phòng tắm nối liền với gian phòng ngủ.
Bên trong, bồn tắm rộng rãi đã đầy nước ấm, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có thể tắm rửa đàng hoàng. Tôi khao khát được gột sạch mình ngay lập tức. Với đôi tay còn băng bó, tôi vụng về cởi cúc áo.
Bỗng nhiên—
“Nhưng mà này, ‘RetroAddict’, anh thật sự đã làm được một chuyện đáng kinh ngạc đấy.”
Tôi khựng lại trước giọng nói vang lên từ phía sau.
“Không ngờ anh lại vượt qua được màn hướng dẫn theo cách ấy. Thật nằm ngoài dự đoán của tôi.”
“Ngươi… là ai?”
Tôi vội quay người lại.
Aider, người vừa đóng chặt cả cửa phòng lẫn cửa phòng tắm, đang nở một nụ cười tươi rói.
“Có gì phải giấu chứ? Chính xác! Ta là Giám đốc của [Protect the Empire], Aider~”
.
Bình luận truyện