Tối Cường Đô Thị Tu Tiên

Chương 448 : B Hay Là C?

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 14:00 10-11-2025

.
Huống hồ Vương Mộ cũng coi như là người một nhà, hai cô con gái của hắn đều ngưỡng mộ Lăng Thiên, hơn nữa còn có năm năm ước hẹn, sớm muộn gì cũng là người một nhà, Lăng Thiên tuyệt đối có thể yên tâm. Thế là Lăng Thiên hỏi nam tử kia: "Ngươi tên danh tự gì?" Nam tử trầm giọng đáp: "Đại sư, ta tên Lương Khải Phong, là Bách phu đội trưởng của Thanh Lang Dong binh đoàn! Phần lớn người của Thanh Lang Dong binh đoàn đều nhận ra ta, ta ở trong đoàn cũng coi như là khá có uy tín!" "Vậy được, ngươi có nguyện ý dẫn dắt Thanh Lang Dong binh đoàn theo ta không?" Lương Khải Phong ôm quyền quát: "Chỉ cần Đại sư có thể dẫn chúng ta giết linh thú, bảo vệ gia quốc, ta nhất định xông pha khói lửa!" Lăng Thiên gật đầu, cười nói: "Không tệ, rất có lý tưởng, hay lắm một câu giết linh thú bảo vệ gia quốc, mạnh hơn tên Lưu Bĩ kia nhiều. Ngươi trở về, nói với các huynh đệ của Thanh Lang Dong binh đoàn, sau này tìm nơi nương tựa Lưu Vân Tông, do Vương Mộ đảm nhiệm đoàn trưởng dong binh đoàn, ngươi làm phó đoàn trưởng, từ nay tung hoành Tây Tỉnh, uy chấn nhất phương, như thế nào?" Lương Khải Phong không chút do dự, chắp tay nói: "Tuân mệnh!" Lăng Thiên lại nhìn phía Vương Mộ, hỏi: "Vương thúc, ngài thấy sao?" Vương Mộ vội vàng gật đầu đáp: "Đã Lăng huynh đệ người đã lên tiếng rồi, vậy ta cứ làm theo thôi!" Lúc này Vương Mộ trong lòng vui vẻ không kịp, Lưu Vân Tông của hắn sớm đã sa sút, trở thành tiểu tông phái bất nhập lưu của Hoa Hạ, nay Lăng Thiên giao Thanh Lang Dong binh đoàn cho hắn, sau này Lưu Vân Tông nhất định có thể trọng chấn hùng phong, danh dương thiên hạ, trong Tây Tỉnh sẽ không còn ai dám giương oai trên đầu hắn nữa. Lăng Thiên cười ha ha nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi, Lương Khải Phong, ngày mai ngươi trở về Thanh Lang Dong binh đoàn, Vương Mộ cùng ngươi đi." Vương Mộ cười ha ha: "Tốt!" Sau khi Lương Khải Phong và Vương Mộ hẹn tốt công việc ngày mai, liền dẫn theo mấy người rời đi. Vương Mộ mang theo áy náy nói với Lăng Thiên: "Thật sự là xin lỗi, Lăng huynh đệ, ngươi thật vất vả mới đến Lưu Vân Tông của ta một chuyến, lại bị làm phiền bữa tối." Lăng Thiên không thèm để ý chút nào vung tay, nói: "Không sao, chúng ta cứ ăn tiếp thôi, kỹ thuật thịt nướng của Hân Vũ thật sự là độc nhất vô nhị, ta đã ăn năm sáu đĩa rồi mà vẫn còn muốn ăn!" Vương Hân Vũ mặt đỏ ửng, giọng mềm mại nói: "Vậy ta lại nướng thêm cho công tử một ít nữa." Nhưng mà Vương Hân Tuyết lúc này lại ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng: "Khụ khụ, cái đó..." Đợi đến khi Vương Hân Vũ cầm lấy một chuỗi thịt đi đến bên cạnh giá nướng chuẩn bị nướng, nàng mới đột nhiên phát hiện, một cây que sắt của giá nướng đã biến mất rồi! Không có cây que sắt kia thì giá nướng cũng thành phế vật, không nướng được đồ ăn. Vương Hân Tuyết xòe tay ra, giơ giơ cây que sắt tối đen như mực dính vết máu trong tay, cười nói: "Muội muội, muội đang tìm cái này sao?" Vương Hân Vũ không nói nên lời, thiếu chút nữa lật một cái bạch nhãn rồi ngất đi: "..." Thôi rồi, giá nướng hỏng rồi, bữa tối kết thúc tại đây. Một đoàn người đành phải trở về biệt thự, uống trà nói chuyện phiếm. Khoảng rạng sáng, mọi người mới mang theo buồn ngủ mà vẫn còn chưa đã thèm tản đi. Lúc này, Vương Hân Vũ e lệ nói với Lăng Thiên: "Công tử, hôm nay ngài ngủ phòng của ta có được không?" Lăng Thiên đột nhiên giật mình, trái tim nhỏ kìm nén không được đập loạn xạ thình thịch, cô nàng này quá trực tiếp rồi, thiếu chút nữa là nói thẳng tối nay cùng nàng ngủ rồi! Hắn ngượng ngùng trả lời: "Khụ khụ... E rằng cái này không quá thích hợp đâu!" Vương Hân Vũ che miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, mỉm cười nói: "Công tử đừng hiểu lầm, vương phủ bình thường ít có khách, cho nên khách phòng đều chưa thu dọn, ta không thể làm gì khác hơn là ngủ chung một phòng với tỷ tỷ, để trống phòng cho ngài, hi vọng công tử đừng ghét bỏ." Lăng Thiên mới hiểu được hắn đã hiểu lầm, thế là đành phải xua tay cười nói: "Không sao, ngủ đâu cũng được, sẽ không ghét bỏ." "Công tử xin theo ta đến." Vương Hân Vũ dẫn Lăng Thiên lên lầu, đến một phòng ngủ, sau khi giao Thược Thi cho hắn thì rời đi. Lăng Thiên một mình mở cửa, nhất thời một cỗ hương thơm thiếu nữ truyền ra từ trong phòng, hắn tập trung nhìn vào, phòng ngủ của Vương Hân Vũ sạch sẽ gọn gàng, chăn đệm màu hồng phấn và khăn trải giường nhìn mà vui mắt. Trên tường đầu giường, còn treo tấm tự chụp hình của Vương Hân Vũ, trong tấm ảnh, Vương Hân Vũ mặc một bộ váy ngắn siêu cấp, mái tóc đen phất ở sau vai, áo sơ mi màu trắng bao khỏa lấy niềm kiêu hãnh thiếu nữ của nàng, điều này khiến Lăng Thiên nhịn không được điên cuồng nuốt nước miếng. Nói thật, Vương Hân Vũ tuyệt đối coi là một mỹ thiếu nữ cực phẩm. Tuy có thể kém hơn An Tĩnh Như hoặc Tuyết Thiên Tầm với dung nhan nghịch thiên một chút, nhưng đặt ở bên ngoài, tuyệt đối là tồn tại vạn dặm chọn một. Lăng Thiên đến phòng tắm, cởi quần áo sau đó tùy ý tắm rửa, rồi liền nằm đến trên giường của Vương Hân Vũ. Chiếc giường mềm mại mà đầy tính đàn hồi khiến Lăng Thiên thể xác tinh thần thoải mái, trên giường của Vương Hân Vũ còn có một con gấu bông rất lớn. Lăng Thiên tiện tay ôm con gấu bông lên, thưởng thức, kết quả hắn vừa dịch con gấu bông ra, phát hiện trên giường lại có một bộ nội y của con gái! Ren đen trông rất đáng yêu, từ độ cong hình tròn mà đoán, hẳn là B! Không đúng, hẳn là không chỉ như vậy, có thể là C, không đúng không đúng... Xuất phát từ hiếu kỳ, Lăng Thiên lại cầm lấy món nội y màu đen kia, mở rộng tay phải che phủ ở phía trên, nhập thủ một mảnh mềm nhẵn, phảng phất còn tựa có tựa không mang theo nhiệt độ trên người thiếu nữ. Là C, không thể sai được, Lăng Thiên ở trong lòng khẳng định. Nhưng mà lúc này, một tiếng rên khẽ làm Lăng Thiên sợ tới toàn thân run lên, hắn vội vàng liền một cái ném món đồ trong tay tới trên giường. Ở cửa, Vương Hân Vũ mặt đỏ bừng, gò má xấu hổ phấn nộn giống như một quả táo, tai và cổ thật giống như bị lửa thiêu đốt, đỏ như thể đã đánh son phấn. Nàng môi khẽ cắn, ấp a ấp úng nói: "Lăng công tử, ngươi..." Lăng Thiên lúc này cười khổ không được, cô nàng này tới lúc nào, đi bộ lại không có một chút âm thanh? Xong rồi, lần này bị bắt quả tang, coi như là trăm miệng cũng khó biện bạch rồi, lén lút sờ nội y của con gái, sự tình này nếu truyền ra ngoài, người khác nhất định sẽ nghĩ rằng Lăng Thiên tâm lý biến thái, một đời anh minh coi như là hủy hoại rồi. Nhưng mà cho dù như vậy, biện giải vẫn là cần thiết, nếu không biện giải thì chẳng khác nào thừa nhận mình là biến thái rồi. Lăng Thiên ấp a ấp úng nói: "Hân Vũ nàng nghe ta nói, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, ta vừa rồi... ta hiếu kỳ nên mới..." Vẻ mặt quẫn bách của Lăng Thiên khiến Vương Hân Vũ phốc phốc một tiếng cười ra, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lăng công tử ngài không cần thiết giải thích, ta đều hiểu mà, thật ra trong lòng ngài rất thích Vũ nhi đúng không?" "Cái này..." Lăng Thiên nhất thời không biết trả lời như thế nào, Vương Hân Vũ đã hỏi như vậy rồi, nếu hắn trả lời rằng hắn thật ra không thích Vương Hân Vũ, chẳng phải tương đương với việc đánh vào mặt người ta sao? Huống hồ gì bây giờ là Lăng Thiên có lỗi, hắn đành phải cắn răng gật đầu thật mạnh đáp: "Không sai! Vũ nhi đẹp như tiên nữ, đoan trang nhã nhặn, vóc người lại càng không thể bắt bẻ được, làm gì có đàn ông nào không thích?" Bị Lăng Thiên khen ngợi một phen, Vương Hân Vũ tâm hoa nộ phóng, nai con trong lòng đâm loạn xạ, thật giống như muốn nhảy ra ngoài. Nàng khuôn mặt đầy xấu hổ và quẫn bách, cúi đầu thật giống như đang do dự điều gì trong lòng, sau đó nàng cắn môi một cái, tiện tay đóng cửa lại khóa trái. Nàng bước nhỏ về phía Lăng Thiên, và chậm rãi đưa tay cởi váy ngủ của mình. Vương Hân Vũ một thân váy ngủ bằng vải voan trắng mỏng, vạt váy vừa vặn chỉ che khuất cặp mông cong vút trắng nõn và tròn trịa của nàng. Xuyên qua chiếc váy hơi mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trắng như tuyết hoàn mỹ không tì vết của thiếu nữ bên trong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang