Toàn Thể Khởi Lập! Chân Long Quy Lai!

Chương 21 : Loạn Đao Chém Chết, Đen Thật Đấy!

Người đăng: Nguyen Tam

Ngày đăng: 05:35 16-07-2025

.
Chương 021: Loạn Đao Chém Chết, Đen Thật Đấy! Trương Khiếu đờ người ra tại chỗ, mặt mày tái mét. Hắn trước đó đã bỏ thuốc cho Chu Thanh Hoàng, đắc tội với Chu gia. Nếu giết Thượng Quan Hạo, chẳng phải đắc tội chết với Thượng gia? Đồng thời đắc tội với hai đại gia tộc Lăng Thành, Trương Khiếu dù có mười cái đầu cũng không đủ chém, cho dù Long Hải Thương Hội đứng sau Hổ Đầu Hội ra mặt, cũng chưa chắc đã bảo được hắn. "Đại, đại ca, tôi, tôi…" Trương Khiếu mép miệng lắp bắp, trán chảy mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh toát, người cứng đờ lại. "Không ngờ Trương đường chủ còn rất trọng nghĩa khí đấy, đây là muốn hy sinh bản thân, bảo toàn thiếu gia Thượng gia?" Lục Phong nheo mắt lại, cười mà không phải cười nói. Trương Khiếu toàn thân run lên, há miệng, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, muốn nói gì lại không nói ra được. "Ha ha ha…" Thượng Quan Hạo nằm dưới đất cười phá lên, giọng lạnh lẽo: "Thằng chó đẻ, mày không dám giết tao, lại còn muốn Trương Khiếu giết tao? Trương Khiếu càng không dám động vào tao, trong mắt tao, hắn chỉ là một con chó. Lẽ nào chó lại cắn chủ?" "Tao chào mày nội! Mày nói ai là chó? Mày mới là thứ như con chó chết! Giờ này rồi còn ngông cuồng cái đếch gì nữa? Đồ phế vật, không có Thượng gia che chở, mày còn thua cả chó!" Trương Khiếu nghe lời châm chọc kiêu ngạo tự đại của Thượng Quan Hạo, trong lòng vỡ vụn, cơn giận dồn nén lập tức bùng phát. Trước kia nếu không phải Thượng Quan Hạo tìm đến hắn, bảo hắn mua tòa đại lâu này rồi ngồi nâng giá với Chu gia, làm gì có chuyện này xảy ra? Trong cơn cuồng nộ, Trương Khiếu nhặt thanh trường đao dưới đất lên, một bước xông tới, tay vung đao xuống, chém đứt hai cánh tay của Thượng Quan Hạo. "Á!!!" "Trương Khiếu, đồ chó má mày dám làm thương tao? Mày chết chắc! Không chỉ mày, liên luỵ cả Hổ Đầu Hội cũng phải diệt!" Thượng Quan Hạo gào thét lên, giọng điệu độc địa gào rú. Trương Khiếu đưa tay lau vết máu bắn lên mặt, sự tình đến nước này, chỉ còn cách làm tới nơi, không có đường nào khác để chọn. Còn tiếng gào rú của Thượng Quan Hạo, Trương Khiếu giả điếc không nghe, ánh mắt hắn quét qua mấy chục tay chân đang ở hiện trường, giọng lạnh lẽo: "Tất cả bọn bay cho tao lên, mỗi đứa chém nó một đao! Thằng đéo nào không động thủ, tao chém chết nó!" Mấy chục gã đại hán áo đen trong hiện trường lòng run sợ, nghe vậy tất cả xông lên, đối với Thượng Quan Hạo một trận loạn đao chém tới. Lục Phong trong mắt lóe lên một tia ý thích thú, nhìn sâu Trương Khiếu một cái. Gã này, nhìn thô kệch, kỳ thực tâm tư tinh tế như phát. Thượng Quan Hạo thân phận không tầm thường, giết hắn bằng với đắc tội Thượng gia, một khi bị tra ra, ắt chết không nghi ngờ. Hiện trường đông người nhiều mắt, lỡ tay chân nào đó vì lợi ích lớn mà phản bội, tố cáo với Thượng gia, vậy Trương Khiếu chạy trời không khỏi nắng. Dù sao, Trương Khiếu cũng không dám đảm bảo, bọn tay chân dưới trướng hắn không có kẻ phản cốt. Bây giờ thì tốt rồi, ai cũng lên chém một đao, bằng với ai cũng là hung thủ giết Thượng Quan Hạo, còn ai dám đi tố cáo? Dần dần, tiếng gào thét tuyệt vọng, kinh hãi, thảm thiết của Thượng Quan Hạo dần lắng xuống. Khi mọi người dừng tay, Thượng Quan Hạo đã thành một đống thịt nát nhầy nhụa, cho dù cha mẹ hắn đến cũng không nhận ra. Chu Thanh Hoàng, Mạch Đông nhìn cảnh tượng này, đều cảm thấy khí lạnh bốc lên. Chu Thanh Hoàng ánh mắt chuyển hướng, không nhịn được nhìn về phía Lục Phong, nàng rất tò mò, người trẻ tuổi này là ai? Một thủ đoạn đơn giản, vô hình trung đã khống chế được Trương Khiếu. "Đại ca, ngài xem có hài lòng không?" Trương Khiếu đi đến trước mặt Lục Phong, nở nụ cười nịnh nọt. "Ta chỉ đến đòi nợ, lại cứ phải gây ra chuyện như thế này…" Lục Phong lắc đầu, hắn cũng không nói gì được, sau đó liếc nhìn Trương Khiếu, nói: "Các ngươi Hổ Đầu Hội trì hoãn nợ của Diệp gia…" "Đại ca, tôi chuyển ngay, lập tức chuyển cho tài vụ công ty Diệp gia. Một triệu đúng chứ?" Thái độ của Trương Khiếu cũng thay đổi 180°, vội vàng nói. "Một triệu?" Lục Phong cười lạnh một tiếng, nheo mắt nói: "Một triệu nợ một năm rưỡi, chỉ riêng lãi suất đã bao nhiêu rồi?" "Đại ca nói phải, vậy đại ca cho con số, tôi lập tức chuyển ngay." Trương Khiếu cung kính nói. "Không cần chuyển nhiều quá, thêm một số không vào sau là được." Lục Phong vỗ vỗ vai Trương Khiếu, vẻ mặt khoan dung độ lượng, nói như vậy. "Một, một trăm triệu?" Trương Khiếu chân dưới trượt, suýt nữa ngã chổng kềnh xuống đất. Tiền lãi trực tiếp tăng gấp mười lần, còn đen hơn cả cho vay nặng lãi. Chính Trương Khiếu cũng đang cho vay, hắn cảm thấy mình đã đủ đen rồi, nhưng so với vị này trước mắt, đúng là tiểu vũ thấy đại vũ. "Có vấn đề?" Lục Phong liếc nhìn Trương Khiếu. "Không, không có vấn đề, cứ, cứ theo lời đại ca mà chuyển." Trương Khiếu toàn thân run lên, dù rất đau lòng, nhưng tính mệnh quan trọng, lập tức đáp ứng. Lục Phong châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: "Một triệu chuyển cho Diệp gia. Phần còn lại, chuyển vào tài khoản của ta." Trương Khiếu tỉnh ngộ ra, Lục Phong này là lấy danh nghĩa đòi nợ, lên cửa đến ăn đen. Đen thật đấy! Không chỉ tim đen, sợ rằng máu cũng đen chứ? Trương Khiếu chửi thầm thì cứ chửi, nhưng hành động rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã theo số tài khoản Lục Phong báo ra mà chuyển đi. Tuy nhiên, khi Trương Khiếu bảo người chuyển tiền vào tài khoản Lục Phong, linh cảm thấy tài khoản này có chút quen thuộc, nhưng lúc này hắn hoảng sợ, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều. "Nợ của Diệp gia tạm thời kết thúc. Tiếp theo, đến lượt nợ giữa ta và ngươi." Lục Phong nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt trong làn khói thuốc, tựa như ác ma đang cười. "Cạch!" Trương Khiếu tim đập mạnh một cái, hắn lập tức có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố nói: "Tôi, tôi với đại ca còn có nợ?" "Hai hôm trước buổi tối, tại sàn quyền Anh đen tầng hầm ba tòa đại lâu này, trận mà Cự Sa, Chiến Phủ bị đánh chết, lợi nhuận của ngươi thực sự chỉ có năm mươi triệu?" Lục Phong cười, chậm rãi nói: "Trương đường chủ, tiền của ta có gai, không dễ nuốt đâu, nuốt vào phải ho ra máu đấy." "Bịch!" Trương Khiếu hai chân mềm nhũn, không đứng vững nữa, ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, khó mà tin nổi hỏi: "Ngài, ngài chính là cái tên, tên ma đầu buổi tối hôm đó?" "Thật như thế!" Lục Phong nhả một ngụm khói thuốc, bình thản nói. "Rầm!" Trương Khiếu lập tức cảm thấy cả đầu óc ong ong, hắn thực sự muốn khóc không ra nước mắt. Giá mà biết trước ma đầu lại là một ông sao sát tinh như thế này, cho dù hắn có ăn gan gấu gan báo cũng không dám nuốt tiền của hắn. "Là ngươi?" Chu Thanh Hoàng và Mạch Đông trên ghế sô pha cũng kinh ngạc, sắc mặt đờ đẫn. Buổi tối hôm đó, bọn họ cũng có mặt, tận mắt chứng kiến ma đầu hạ gục Cự Sa và Chiến Phủ một cách gọn ghẽ. Tan sàn, Mạch Đông còn đặc biệt bám theo Lục Phong, chủ yếu Chu Thanh Hoàng muốn nói chuyện với Lục Phong. Nhưng Lục Phong lúc đó đã từ chối, bọn họ không ngờ, Lục Phong gặp hôm nay chính là ma đầu đó. "Ừ, là ta." Lục Phong quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Chu Thanh Hoàng và Mạch Đông: "Cho nên, ở dưới đại lâu lúc nãy, ta đã nhận ra hai người rồi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang