Toàn Dân Thức Tỉnh - Cửu Đại Hung Thú ( dịch )

Chương 12 : Chặn Đường Ăn Cướp 2

Người đăng: phamquang583

Ngày đăng: 10:13 17-08-2023

.
Đột nhiên một tiếng cười quỷ dị xuất hiện, âm thanh dọa cho Sơn Lâm lập tức lui ra phía sau nửa bước, giương mắt nhìn chung quanh, cảnh giác đánh giá người xuất hiện trước mắt mình. Người này thoạt nhìn Tóc trên đầu xanh xanh đỏ đỏ, ngăn trở đám người Sơn Lâm lại có hành vi cử chỉ thì cà lơ phất phơ. -“Đầu heo, ngươi phát đạt như thế, ngay cả lão bằng hữu sẽ đều quên đi chứ?” Đầu heo... tên húy là Chu Nhạc, cũng chính là thành viên trợ thủ cho Sơn Lâm Sơn Hải Minh. Cái tên Chu Nhạc đang Cản đường mấy người này, toàn bộ mọi người đều biết hắn trước đó bị người ta đem đá khỏi tổ chức kia. Kỳ thực từ khi Hồng Hoang bắt đầu buông xuống, nhiều chuyện cũng là tùy theo tính tình, ví dụ rõ ràng nhất chính là Thạch Thiên như vậy tạo dựng lên tổ chức thu nhận đệ tử nhân sự. Mà Thời điểm Tuyển nhận người mới căn bản không nhìn tư chất, hoàn toàn chính là nhìn quan hệ xem vận khí. Chu Nhạc được hảo bằng hữu của hắn kéo vào tổ chức, nhưng hắn thức tỉnh Vũ Hồn vẻn vẹn chỉ là Tiểu Hương Trư, ngoại trừ nhìn qua có chút mang động và dễ thương, lại cũng không có tác dụng gì đặc biệt. Tình huống như vậy, sau khi một hai lần nội bộ tổ chức gặp liền liếc qua thấy ngay. Cho nên Chu Nhạc bị vô tình đá ra tổ chức đó... Sơn Lâm cau mày nhìn đối phương, bởi vì tính cách nguyên nhân nàng cũng không biết bây giờ làm gì cho tốt, trong lúc nhất thời ngẩn người tại chỗ. Chu Nhạc cũng nghĩ để cho nữ hài tử này gánh vác loại áp lực này, hắn có chút rụt rè mà cúi thấp đầu kêu hai tiếng ca ca. Dương Quang rat ay vạch mặt Chu Nhạc, lôi hắn đung đưa trái phải. Kể từ khi Dương Quang thức tỉnh cửu Thiên Tuyết Dương ( dê) Vũ Hồn sau đó, thế nên hắn so với ban đầu càng thêm đắc ý, huống chi hảo đại ca của hắn Chấn Long còn đã thức tỉnh Thái Thản Cự Viên (Vượn) Vũ Hồn... “Ca ca?” “Gọi ca ca hữu dụng không?” Nhưng mà đối với Dương Quang đến châm chọc, hắn cũng không phải bởi vì muốn đối phó Sơn Hải Minh làm loạn, hắn chính là đơn thuần rảnh rỗi. Nhất là hôm nay vừa vặn đụng phải Chu Nhạc, tên này từng cùng một tổ chức với hắn với lại đồ rác rưởi này còn bị hắn khi dễ qua rồi, kêu ra chỉ là thuận tay lại khi dễ một chút tạm thời cho là giết thời gian . Chu Nhạc cũng sắp khóc, rõ ràng là đuổi khỏi tổ chức, làm sao bây giờ đã thành hắn phản bội. Ngay lúc này, Hầu Chấn Long một mực giữ yên lặng đột nhiên mở miệng. “Quang tử, đúng là nên chơi một hồi là được rồi, còn có nữ hài tử ở đây, ngươi thô lỗ như vậy không tốt.” Lời này nghe còn có một chút phong độ, nhưng mà kết hợp với ngữ khi là bề trên của Hầu Chấn Long, vậy thì hoàn toàn không phải chuyện đơn giản. Nhất là Hầu Chấn Long tướng mạo rất dữ tợn, râu tóc trên mặt càng là tương đối nhiều, cũng không uổng công hắn đã thức tỉnh Thái Thản Cự Vượn Vũ Hồn. Tóm lại hắn đứng ở đằng kia, giống như là đại tinh tinh từ sở thú chạy đến. Chu Nhạc đột nhiên thân thể run lên, nghĩ tới một chút chuyện cũ không tốt lắm. Những cái tên mà quậy phá, đánh nhau, chấn lột trong trường nếu liệt kê tất nhiên sẽ có hai cái tên Hầu Chấn Long cùng Dương Quang, tất cả học sinh đều đã từng nghe qua sự tích của bọn họ. Thế nhưng mà Hầu Chấn Long lại hơi khác một chút, Hầu Chấn Long đặc biệt ưa thích trước mặt nữ sinh giả làm một trang hiệp khách, ưa thích nhất là trêu chọc nữ sinh xinh đẹp một chút. Dương Quang hắn nói như vậy xong, trong nội tâm liền đã hiểu ra bảy tám phần, chợt hắn buông tha cho Chu Nhạc. “Vẫn là Hầu ca có phong độ, chính xác không nên dọa tiểu cô nương người ta sợ.” Hầu Chấn Long nghe vậy làm bộ liền muốn đi lên phía trước, Chu Nhạc đột nhiên ưỡn ngực chắn trước mặt hắn một cái. - “Muốn chết liền chết đi...” Chu Nhạc cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà hắn biết Hầu Chấn Long nếu để mắt tới Sơn Lâm, Sơn Lâm nhất định sẽ bị hắn khi dễ, nhất là bây giờ còn là thời kỳ Hồng Hoang phủ xuống, Hầu Chấn Long quá mức sẽ làm được bao nhiêu, hắn cũng không dám đánh cược. Cũng là người của Sơn Hải Minh, hơn nữa Sơn Hải Minh tổ chức đã tuyệt nhiên trở thành nơi mà những người yếu như bọn hắn trở về, Chu Nhạc nói sao đi nữa cũng không thể để Sơn Lâm ở trước mặt mình bị người khi dễ a. -“Hầu ca, ta van ngươi, hôm nay khi dễ ta như thế nào đi nữa thì cũng chẳng sao, nhưng đừng đụng tới nàng được không?” -“Con Mẹ nó , trước mặt Hầu ca từ bao giờ đến phiên ngươi nói chuyện?” Chung quanh còn có mấy tên tiểu tử mà Hầu Chấn Long cùng Dương Quang mang tới, mắt thấy Sơn Lâm cùng Chu Nhạc mang theo đồ vật mà có cả bao to bao nhỏ, tự hiểu là không có cơ hội nhúng chàm Sơn Lâm, liền giương nanh múa vuốt tranh đoạt đồ đạc trên tay của họ. Sơn Lâm vốn là hướng nội, chuyện bây giờ càng là vượt ra khỏi phạm vi nàng tiếp nhận, nếu không phải là bị người khác cướp đi đồ vật, nàng liền kịp phản ứng lại, Hầu Chấn Long cũng đã hướng nàng đưa ra ma trảo. “ Chúng ta là người Sơn Hải Minh...” Sơn Lâm ma xui quỷ khiến nói ra một câu nói như vậy. Dưới tình huống bình thường trong phim truyền hình, đi ra bên ngoài báo cái hào, bằng hữu trên giang hồ ít nhiều sẽ cho một chút mặt mũi. Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, nửa ngày công phu mới nghe thấy Hầu Chấn Long đám người cười to. Sơn Lâm đột nhiên phản ứng lại, bây giờ vị trí hoàn cảnh của mình căn bản cũng không phải là sự tình có thể dùng miệng lưỡi. Thế là trong nháy mắt Sơn Lâm trên thân truyền đến một đạo bạch quang, một con thỏ nhỏ trăng trắng Vũ Hồn hiển lộ. “Tật phong Thố!”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang