[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Chương 75 : Trộm cướp và lừa gạt
Người đăng: mafia777
Ngày đăng: 20:14 22-10-2021
.
Dương Tư Nột trầm tư một lát, nói: "Nhưng chỉ dựa vào như vậy, cũng rất khó nói rõ được 6 người còn sống chính là người cướp đi Bồ Tát vàng."
"Dương Công nói không sai, ta cũng chỉ đoán mà thôi." Hàn Nghệ gật đầu.
Dương Tư Nột nói: "Cho dù là đoán thì cũng không hợp lẽ thường. Nếu bọn họ là kẻ cướp, thì bọn họ nên nhanh chóng bỏ trốn mới đúng, tại sao còn phải quay về. Còn nữa, khi đó chỉ có hai người là trốn ra, bốn người còn lại đều thân mang trọng thương, may mắn không chết mà thôi, bốn người bọn họ hẳn không liên quan đến vụ án này mới đúng. Nhưng cho dù là người chạy về báo tin hay là bốn người may mắn không chết kia đều nói là Quan Trung Thất Hổ làm. Những chuyện này ngươi giải thích thế nào?"
Hàn Nghệ cười nói: "Đây chính là sự khác biệt giữa trộm cướp và lừa đảo. Vâng, dựa theo lẽ thường, bọn họ đích thực nên bỏ trốn, trốn càng xa càng an toàn, nhưng có đôi khi đi ngược lại lẽ thường, có thể sẽ kiếm được càng nhiều hơn. Bồ Tát Vàng quý giá đến thế nào, tin rằng bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, nếu một khi bỏ đi thì chắc chắn sẽ bị truy nã cả đời, vậy thì quãng đời còn lại của bọn họ e rằng đều phải trôi qua trong lo lắng sợ hãi, hơn nữa, Bồ Tát vàng nặng như vậy, không tiện vận chuyển, cho nên bọn họ rất có thể sẽ bị đuổi kịp. Ngoài ra còn có người nhà của bọn họ, bọn họ không thể nào mang theo người nhà cùng đi được."
"Tuy đối mặt nhiều tiền như vậy, người thân có vẻ nhỏ bé không đáng kể, nhưng nếu có thể giấu trời qua biển thì vừa có thể lấy được lượng lớn tiền tài, vừa không cần trải qua ngày tháng lo lắng sợ hãi, còn có thể bảo vệ người nhà bình an, đây không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất, cho nên biện pháp này đối với bọn họ mà nói, ngược lại là cách an toàn nhất."
Dương Tư Nột nói: "Nhưng làm mất tượng Bồ Tát vàng không phải chuyện nhỏ, ta có thể theo đó phán bọn họ tội thất trách, thậm chí còn nặng hơn."
Hàn Nghệ hỏi: "Vậy dám hỏi Dương Công sẽ làm như vậy sao?"
Dương Tư Nột khẽ sửng sốt, không lên tiếng. Ông ta vốn xuất thân võ tướng, dĩ nhiên là yêu thương binh lính của mình. Nếu trên đường gặp phải cường đạo, mà bọn họ lại lâm trận bỏ trốn, đích thật nên phạt nặng, nhưng vấn đề là có người tham ô, việc này khó lòng phòng bị, nếu muốn hỏi tội thì e rằng ông ta vẫn là đầu sỏ gây nên, bởi vì người là do ông ta tuyển chọn, chuyện gì cũng có nguyên nhân, nên phải xử sự khác nhau, còn về bốn người trọng thương kia thì càng không cần phải nói.
Hàn Nghệ lại nói: "Còn về bốn người thân mang trọng thương mà Dương Công nói, đây vừa vặn chính là chỗ cao minh nhất của bọn họ."
Dương Tư Nột ồ một tiếng: "Nói vậy là sao?"
Hàn Nghệ nói: "Rất đơn giản, bởi vì tượng Bồ Tát vàng vô cùng nặng, muốn vận chuyển trong thời gian ngắn là cực khó. Để cho âm mưu này càng thêm chân thật, đồng thời có thể có đủ thời gian chuyển Bồ Tát vàng đến nơi đã định, bọn họ phải tận dụng mỗi một giây mỗi một phút, vậy thì lộ trình đi về đối với bọn họ mà nói rõ ràng là rất quý giá."
Hai mắt Dương Tư Nột trợn lên: "Ý của ngươi là?"
Hàn Nghệ nói: "Thật ra đây chỉ là do bọn họ phân công hợp tác. Đầu tiên là tính toán đủ thời gian, để hai người vờ như bỏ trốn được về Dương Châu nói chuyện này cho Dương Công biết, giá họa cho Quan Trung Thất Hổ, bốn người còn lại thì nhanh chóng vận chuyển Bồ Tát vàng đến chỗ ẩn thân đã được tính toán từ trước, sau đó lại nhanh chóng chạy về hiện trường xảy ra vụ án, chém giết nhau, tạo thành giả tượng may mắn sống sót. Như vậy Dương Công sẽ không hoài nghi bọn họ, bởi vì Dương Công sẽ vô thức cho rằng tặc nhân cướp đi Bồ Tát vàng hẳn nên bỏ trốn mới đúng. Ngoài ra, nếu bốn người may mắn sống sót kia cũng kiên quyết khẳng định là Quan Trung Thất Hổ làm, vậy thì càng khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ. Về phần Quan Trung Thất Hổ, nếu vụ án này thật sự là do 6 người này làm, vậy thì Quan Trung Thất Hổ có thể đã không còn trên đời nữa."
Dương Tư Nột nghe xong thì vẻ mặt âm tình bất định, càng nghĩ càng cảm thấy việc này khả nghi, càng nghĩ càng cảm thấy 6 người này mới là đầu sỏ gây tội, không khỏi giận dữ trong bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy, ta đối với bọn họ không tệ, bọn họ lại dám hãm hại ta, nếu thật sự là do bọn họ gây nên, ta nhất định không tha cho bọn họ."
Hàn Nghệ nói: "Dương Công, việc này hoàn toàn là do tiểu tử lớn mật suy đoán, trước mắt khả nghi nhất vẫn là Quan Trung Thất Hổ, dù sao thì bọn họ có nhân chứng, chỉ là tiểu tử cho rằng trước khi chưa bắt được Quan Trung Thất Hổ thì không thể loại trừ bất cứ khả năng nào."
"Việc này dĩ nhiên ta hiểu."
Dương Tư Nột gật đầu.
Hàn Nghệ không lên tiếng nữa.
Dương Tư Nột liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Chẳng lẽ ngươi không còn gì muốn nói sao?"
Hàn Nghệ nói: "Hồi bẩm Dương Công, tiểu tử tới đây chỉ là muốn nhắc nhở Dương Công, bây giờ cũng coi như là hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ."
Tiểu tử này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư kín đáo, đích thật có chỗ độc đáo, có lẽ còn thông minh hơn Triển Phi một chút. Sắc mặt Dương Tư Nột hơi hòa hoãn mấy phần, vươn tay cười nói: "Ngươi đừng cứ đứng mãi, ở đây không phải công đường, ngồi đi."
"Đa tạ Dương công."
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, ngồi xuống ghế tròn thấp bên cạnh. Mỗi khi ngồi xuống loại ghế tròn cao không cao, thấp không thấp này, hắn luôn nghĩ cách làm một cái ghế dựa, nhưng mỗi khi nằm xuống cái giường trong nhà thì hắn lại luôn quên mất chuyện này.
Dương Tư Nột liếc nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi làm sao quen biết Tuyết nhi?"
Hàn Nghệ nói: "À, lúc trước nhà tiểu nhân có biến, thiếu nợ không ít tiền, là Dương cô nương trượng nghĩa tương trợ, mới giúp tiểu tử vượt qua được, vì chuyện này tiểu tử vẫn luôn cảm kích trong lòng."
Dương Tư Nột cười gật đầu nói: "Nữ nhi này của ta giống mẹ nó."
Nói tới đây, ông ta ngừng lại một chút, nói: "Trước đó ngươi nói không sai, đây đều là suy đoán của ngươi, vậy rốt cuộc thì nên làm sao chứng thực suy đoán của ngươi đây?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Việc này tiểu tử không biết."
"Thật sự không biết."
"Quả thật không biết."
Dương Tư Nột nói: "Là không biết, hay là sợ hãi."
Hàn Nghệ nói: "Có lẽ có cả hai đi."
Dương Tư Nột khẽ thở dài, nói: "Nếu đã như vậy, thì cũng thôi đi, xem ra cũng chỉ có thể nghiêm hình bức cung thôi."
Hàn Nghệ khẽ cau mày: "Nhưng Dương Công, cho dù là do bọn họ làm, thì trừ phi là tìm được chứng cứ, bằng không thì cho dù là nghiêm hình bức cung, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì đây là tội chết, hơn nữa nhất định sẽ liên lụy đến người nhà, cho nên, bọn họ nhất định là đánh chết cũng không thừa nhận. Nhưng nếu không phải là bọn họ làm thì nghiêm hình bức cung chẳng phải đã hại người tốt sao."
Dương Tư Nột nói: "Việc này quan hệ trọng đại, ta cũng không còn cách nào khác, có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót."
Tuy triều Đường vô cùng coi trọng thận hình, nhưng việc này không phải là việc nhỏ, quan hệ đến vận mệnh cả nhà Dương gia, chuyện phi thường thì phải xử lý phi thường.
Trước mắt ta cũng chỉ là suy đoán, lỡ như đoán sai, vậy chẳng phải là ta đã tạo nghiệt sao. Ôi, đã biết là sẽ như vậy mà. Hàn Nghệ đột nhiên liếc nhìn Dương Tư Nột, thấy ánh mắt ông ta lập lòe, không khỏi mắng thầm một câu lão hồ ly, nói: "Dương Công, kỳ thật...kỳ thật nghiêm hình bức cung chỉ là cách làm lỗ mãng, không nhất định có thể tìm được Bồ Tát vàng về, vẫn còn cách khác có lẽ có thể tìm Bồ Tát vàng về nhanh hơn."
Trong mắt Dương Tư Nột hiện lên một chút tán thưởng, xem ra tên này không chỉ thông minh, hơn nữa tâm địa cũng không tệ, Tuyết nhi thật sự không đề cử lầm người, nói: "Hả? Cách gì?"
Hàn Nghệ nói: "Gậy ông đập lưng ông."
"Gậy ông đập lưng ông?"
Dương Tư Nột nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Chính là bày kế dụ bọn họ nói ra chân tướng."
Số Momo để donate ủng hộ dịch giả: 0385035032
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện