[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Chương 51 : Có chút khoa trương
Người đăng: mafia777
Ngày đăng: 19:57 22-10-2021
.
Đổi con mẹ ngươi, ta nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn đi thanh lâu dạo chơi mà thôi, nhìn ta dễ dãi vậy sao, cái này mà ngươi cũng muốn cự tuyệt ta, còn nói vừa quen đã thân rồi.
Hàn Nghệ trời sinh tính phong lưu, sau khi tới Đường triều này, tuy nhà có mỹ nữ bầu bạn, nhưng chung quy cũng có nguyên nhân, hắn căn bản không có xem Tiêu Vân là nữ nhân, mà xem là cọp cái, lúc không có tiền, vẫn còn nhịn được, nhưng bây giờ có tiền, tâm hồn tịch mịch đã bắt đầu nhảy nhót, bản tính phong lưu bắt đầu lộ ra rồi, máy bay chiến đấu đã chạy trên đường băng, nói tóm lại, tóm lại là, tối nay hắn không đi không được, ít nhất cũng phải đi xem một chút cho biết tình huống.
Nhưng đồng thời, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, kinh ngạc nói: "Phố Trì Liễu này là nhà ngươi mở sao?"
Thẩm Tiếu lắc đầu nói: "Cái đó thì không phải, lão gia tử nhà ta đâu hiểu mấy cái này."
Hàn Nghệ lại càng hiếu kỳ: "Vậy tại sao ngươi đi không cần tiền, cũng đừng nói với ta cái mặt ngươi đã đẹp trai đến mức độ này."
Thẩm Tiếu ho nhẹ một tiếng, ừm một tiếng: "Cũng có chút nguyên nhân ở phương diện này, nhưng cũng không hoàn toàn là vì vậy."
Không nhìn ra da mặt của tên này cũng đúng là dày thật đấy.
Hàn Nghệ thầm kêu một tiếng, không sai, Thẩm Tiếu quả thực nói không sai, hắn có thể xem là một soái ca, so với Hàn Nghệ hiện tại thì còn đẹp trai hơn một chút, nhưng so với gương mặt của Hàn Nghệ kiếp trước, thì đúng là kém không ít, hắn của kiếp trước, thật sự có thể dựa vào cái mặt mo mà sống, mỗi khi hắn đến những cuộc họp cao cấp, đều có không ít phu nhân dò hỏi số điện thoại của hắn, người hơi hào phóng một chút, liền trực tiếp ra giá muốn bao hắn.
Nhưng chung quy, chơi gái vẫn phải trả tiền, đây là hai chuyện khác nhau a!
Hàn Nghệ vẫn chưa từng nghe qua người nào chơi gái mà không cần trả tiền, mà ngay cả Tinh Gia cũng phải lấy móng heo để làm phí qua đêm a, đạo lý trong đó, không nghĩ cũng biết, nói: "Vậy thì tại sao?"
"Việc này một lời khó nói hết a!"
Thẩm Tiếu thở dài nặng nề.
Đi thanh lâu không cần tiền, vốn là một chuyện tốt, sao vào miệng hắn, lại giống như thành chuyện không may.
Thật là quái lạ a!
Ngươi giả bộ trâu bức cái gì chứ.
Hàn Nghệ bĩu môi nói: "Không phải ngươi đang khoác lác chứ, ta không tin ngươi lợi hại như vậy."
Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ không tin, nhất thời nóng nảy: "Cái gì mà khoác lác, Thẩm Tiếu ta chưa từng thổi phồng chuyện gì, được, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi xem, xem ta có đang khoác lác hay không."
Xem ra tên này non nớt hơn so với kẻ lõi đời Peter Zhu kia nhiều, Hàn Nghệ nói: "Nhất ngôn cửu đỉnh."
Thẩm Tiếu lại nói với Hùng Đệ và Tiểu Dã: "Hai đệ có đi không?"
Hùng Đệ cười hắc hắc, mắt lại nhìn Hàn Nghệ.
Nhìn không ra tên nhóc mập này lại háo sắc như vậy. Hàn Nghệ cũng rối rắm nha, bọn chúng tuổi còn quá nhỏ, ở hậu thế đều là vị thành niên, nếu như dẫn bọn chúng đi, có chút cảm giác dạy hư học sinh, nếu cha mẹ Hùng Đệ còn sống, thế nào cũng sẽ trách hắn làm con trai mình hư hỏng, nhưng hắn lại không thích trói buộc người khác, tạm thời vẫn khômng có chủ ý gì hay.
Nhưng Thẩm Tiếu ngược lại khá dứt khoát: "Các ngươi muốn đi là được, nhớ năm đó ta 12 tuổi đã một thân một mình vào rồi."
"12 tuổi?"
Hàn Nghệ thất kinh: "Đó là nơi phấn hồng khô lâu, ngươi nhỏ như vậy mà đã vào rồi, vậy mà vẫn có thể toàn thân trở ra, rồi phát dục trưởng thành, ngươi cũng lợi hại thật đấy."
Thẩm Tiếu lắc đầu nói: "Không dám nhận, không dám nhận."
Cũng đúng, bây giờ là cổ đại, 14~15 tuổi là có thể kết hôn rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Vậy được, nếu như ngươi muốn đi thì cùng đi."
Hùng Đệ vội hỏi Tiểu Dã: "Tiểu Dã, đệ đi không?"
Tiểu Dã vốn có chút do dự, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của Hùng Đệ, lại không tiện cự tuyệt, khẽ gật đầu vài cái.
Hùng Đệ lại quay qua Hàn Nghệ, cười ha hả nói: "Hàn đại ca, Thẩm đại ca, bọn đệ cũng không muốn làm gì cả, chỉ là muốn đi xem một chút, ta và Tiểu Dã giả làm tùy tùng của các huynh."
Hàn Nghệ cười nói: "Đệ không muốn làm gì cả, vậy ta hỏi đệ, đệ đi theo làm gì?"
Hùng Đệ vò đầu cười, kỳ thật nó cũng không biết tới đó để làm gì.
Nếu hiệp đấu này đã có kết quả rồi, lòng Hàn Nghệ lại trầm xuống, bốn người chậm rãi uống rượu, trò chuyện, không thể không nói một câu, Hàn Nghệ và Thẩm Tiếu thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mấu chốt là quan niệm tiền tài của hai người nhìn vô cùng nhất trí, đều cảm thấy con người sống là phải vui vẻ, tiền hay gì đó đều là chuyện nhỏ, đúng là hận đã gặp nhau muộn nha.
Ước chừng hơn một canh giờ trôi qua.
Hàn Nghệ thấy đồ ăn cũng đã gần hết, bởi vì không có gọi cơm, hơn nữa trong bụng ba người vốn ít mỡ, cho nên ba người mạnh ai nấy ăn hết sạch con vịt quay, thật ra còn thừa một ít đồ ăn, nhưng cũng thừa lại không nhiều, dù sao sức ăn của Hùng Đệ là vô cùng kinh người, vì thế nói: "Đồ ăn cũng hết rồi, chúng ta đi thôi."
Hùng Đệ có chút tò mò nói: "Đại ca, sao huynh gấp gáp quá vậy?"
Thẩm Tiếu nghe vậy bật cười ha hả.
Hàn Nghệ cũng không để ý, ngược lại còn cười ha hả nói: "Đến tuổi thì đệ sẽ biết."
Bốn người xuống dưới lầu.
Chưởng quầy kia vừa thấy Thẩm Tiếu đi cùng với Hàn Nghệ, trong lòng không ngừng kêu khổ, tuy rằng y với Hàn Nghệ không thân quen chút nào, nhưng nhìn từ cử chỉ của Hàn Nghệ với đại công tử nhà y quả thực là cá mè một lứa, ông ta vẫn hiểu được đạo lý hai đánh một không chột cũng què, vội vàng nghênh đón, trước tiên là lên tiếng chào hỏi với bọn Hàn Nghệ, rồi nói với Thẩm Tiếu: "Đại công tử, người lại muốn ra ngoài?"
Thẩm Tiếu gật gật đầu nói: "Ta đưa Hàn huynh ra ngoài chơi."
Hàn Nghệ phiền nhất là người khác nói như vậy, hắn biết mình không phải là người tốt, ngươi nói cùng ta ra ngoài chơi, nếu chẳng may có chuyện gì, người nhà ngươi nhất định oán giận ta a!
Quả nhiên, chưởng quầy kia thầm nghĩ, hai người các ngươi ra ngoài, tiền chẳng phải sẽ chảy ra như nước sao, liền tận tình khuyên bảo: "Đại công tử, nhưng lão gia tìm người mấy ngày rồi, hay là người về nhà một chuyến trước đã."
Thẩm Tiếu tức giận nói: "Nếu ta về, vậy còn ra được sao, dù sao cũng không trốn khỏi trận đòn này, chi bằng ta chơi thêm vài ngày." Nói xong hắn lại hạ thấp giọng nói: "Lão Thẩm, ta cảnh cáo ông, tuyệt đối đừng nói cho cha ta biết ta đã tới tiệm, vẫn là câu nói kia, ta là đơn truyền chín đời, sau này chủ của Thẩm gia này nhất định là ta."
Vậy cũng phải xem Thẩm gia này có thể duy trì đến lúc đó không đã. Chưởng quầy kia thở dài, tuy rằng ông ta cũng không sợ, dù sao ông ta cũng đã có tuổi rồi, còn sợ những cái này làm gì, nhưng ông ta biết Thẩm Tiếu đã nói lời này, thì chính là mười con trâu cũng không kéo về nổi, nói: "Đại công tử, vậy người phải chú ý một chút."
"Biết rồi, biết rồi."
Thẩm Tiếu không kiên nhẫn phất tay, sau đó cùng đám người Hàn Nghệ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy ba cái bóng đen lao tới, bụp một tiếng, quỳ trên mặt đất, chính là ba tên ăn mày kia. Một tên lớn tuổi trong số đó nói: "Nhị vị ân công, cuối cùng ta cũng đợi được các ngài."
Thẩm Tiếu, Hàn Nghệ đều bị ba người này làm hoảng sợ. Đợi sau khi nhìn rõ hóa ra là ba tên ăn mày kia, Thẩm Tiếu mới khẽ thở phào, nói: "Ngươi đợi chúng ta làm gì, trong tiệm không lấy vịt quay cho các ngươi ăn sao."
Lúc này, chưởng quầy kia cũng đi tới cửa.
Người Phù Tang kia vội vàng nói: "Lấy rồi, lấy rồi. Chúng ta đợi ở đây, chỉ là muốn nói tiếng cám ơn với nhị vị ân nhân, nếu có cơ hội, nhất định báo đáp ân tình của nhị vị."
Hai người còn lại cũng đều gật đầu.
Kỳ thật chưởng quầy kia không có cho bọn họ vịt quay, mà là kêu người lấy chút đồ ăn cho bọn họ ăn, vịt quay này là thứ vô cùng đắt tiền, nhưng vò rượu kia cũng đã cho rồi, dù sao cũng là Hàn Nghệ trả tiền, chẳng qua đối với ba tên ăn mày này mà nói, đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Thẩm Tiếu sảng khoái cười nói: "Không có gì, không có gì, ngươi ngồi trước cửa tiệm ta, lại trùng hợp gặp được ta, đó là có duyên với ta, một bữa cơm thì có là gì, Hàn huynh, huynh thấy sao?"
Nếu ngươi nói như vậy, chỉ sợ ăn mày khắp thiên hạ sẽ đều đến ngồi trước tiệm nhà ngươi a. Hàn Nghệ thấy mặt của chưởng quầy kia đã sắp đổi sang màu xanh, cũng ngại gật đầu nói phải, chỉ cười cười, trong ánh mắt lại lóe ra một tia hoang mang, mấy người Phù Tang này bọn họ sao lại chạy đến Đại Đường ta làm ăn mày chứ?
"Được rồi, chúng ta còn có việc, ta đi trước." Thẩm Tiếu vẫy tay nói.
"Ân công đi thong thả, ân công đi thong thả."
Mấy người Phù Tang này cũng coi như là biết phải cảm ơn, liên tục nói lời cảm tạ, mặc dù Thẩm Tiếu bọn họ đã đi rất xa rồi.
Ra khỏi Đệ Nhất Lâu, bốn người vòng ra ngoại thành đi về phía tây bắc, ở thời Đường, thanh lâu kỹ viện là không thể tùy tiện mở, trên đường phố lớn là chắc chắn không được, dù sao cũng là nơi không được thanh nhã, mà phải mở bên cạnh tường thành.
Đi tới nửa canh giờ, đi đến một chỗ bên bờ sông, hai bên hàng liễu lả lướt, xa xa nghe thấy phía trước truyền đến từng tràng cười vui vẻ.
Lúc này trời đã tối, Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đèn đỏ treo trên cao, bóng người tán loạn, lại nghe tiếng hát ngân nga, vừa nhìn đã biết là nơi bướm hoa.
Thẩm Tiếu chỉ vào phía trước nói: "Nơi đó chính là phố Trì Liễu."
Phố Trì Liễu này có thể nói là đã tới sát góc tường rồi, nhưng ngành nghề thanh lâu này là không sợ vị trí địa lý xấu, từ xưa đến nay đều là thế, nó mở ở chô nào, chỗ đó sẽ sầm uất, vừa vào đêm sẽ thành nơi náo nhiệt nhất.
Nhưng dọc đường đến đây, Hàn Nghệ căn bản không nhìn thấy người nào, bởi vì ở Đường triều là cấm tiêu, nói cách khác, sau khi đêm xuống, mọi người không thể đi lại trên đường phố, nếu không chính là kẻ trộm, cái này hơi vô lý, tuy nhiên, cũng không phải cấm toàn bộ, ngoài thành sẽ không cấm tiêu, dù sao cũng phải nói, nhân dân Đường triều vẫn có người sống về đêm, chẳng qua là phải lén lút.
"Vậy thì đi nhanh thôi." Hàn Nghệ sốt ruột thúc giục.
"Đợi một chút."
Thẩm Tiếu đột nhiên giữ chặt Hàn Nghệ, nói: "Hàn huynh, ta phải nói trước với ngươi, lát nữa nếu như ngươi sợ, cũng đừng trách ta."
Hàn Nghệ sửng sốt: "Không phải nơi đó toàn nữ nhân xấu xí đó chứ?
"Không phải, không phải." Thẩm Tiếu lắc đầu nói: "Ca kỹ tốt nhất của Dương Châu đều tập trung ở đây."
Hàn Nghệ nói: "Vậy tại sao ta phải sợ? Ngươi đừng coi ta là Tiểu Béo được không."
Thẩm Tiếu thở dài: "Việc này thật sự là một lời khó nói hết, dù sao lát nữa các người cũng phải cẩn thận, chớ để bị té, nhớ đấy, nhớ đấy."
Móa! Đây là đi chơi kỹ viện, hay là đi trộm hoàng cung hả! Còn té nữa? Chẳng lẽ những nữ nhân đó sẽ nhào người đến sao, nếu là như thế, thì cũng bớt được khối việc rồi. Hàn Nghệ nghe vậy cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trước đây Hàn Nghệ cũng chưa từng tới, không biết là tình huống gì, nếu Thẩm Tiếu đã rất nghiêm túc dặn dò hắn như vậy thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra, gật đầu nói: "Đi thôi, ta nhớ kỹ rồi."
"Vậy được! Chúng ta đi thôi."
Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã đi theo Thẩm Tiếu bước vào phố Trì Liễu, một loại cảm giác quỷ dị bao quanh bọn họ.
Không đến chốc lát, cuối cùng bốn người đã đi đến phố Trì Liễu, Thẩm Tiếu vừa bước chân trước vào phố Trì Liễu đã nghe thấy một giọng nói cao vút như phá cả cuống họng "A..., Thẩm công tử đến rồi."
Tình huống gì đây?
Trong lòng Hàn Nghệ căng thẳng, nhìn ngó xung quanh theo bản năng.
Thẩm Tiếu thở dài một tiếng: "Biết ngay là vậy mà."
Chỉ trong chớp mắt, chỉ nghe lầu trên lầu dưới truyền đến tiếng động mở cửa phòng, mở cửa sổ, từ đầu phố kéo dài cho đến cuối phố.
"Thẩm công tử đâu?"
"Cuối cùng Thẩm công tử đã tới."
"Thẩm công tử...!"
Đều là giọng của nữ nhân.
Oa! Đây cũng quá khoa trương rồi, siêu sao điện ảnh cũng chỉ tới vậy thôi nha!
Hàn Nghệ nhất thời sợ ngây người.
Đúng lúc này, nghe được phía trước truyền đến tiếng bước chân như sấm, mơ hồ chỉ thấy bóng người đông nghìn nghịt vây xung quanh.
Hùng Đệ đâu có thấy qua tràng diện cỡ này, sinh lòng khiếp đảm, nuốt nuốt nước bọt: "Hàn đại ca, hay là chúng ta đi trước đi."
Hàn Nghệ cũng bắt đầu sinh ra thoái ý, đây quả thực là giống như chạy nạn nha!
Đùa à, người muốn đến là các ngươi, lúc này các ngươi lại muốn trốn trước, có nghĩa khí không thế. Thẩm Tiếu vội nói: "Tiểu Béo, các ngươi chớ sợ, chớ sợ, các nàng đều mang thiện ý thôi."
Thiện ý? Ngươi lừa ai đấy.
Hàn Nghệ bắt đầu hiểu được vì sao lúc nãy Thẩm Tiếu lại nói với hắn những lời kia.
Số Momo để donate ủng hộ dịch giả: 0385035032
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện