Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]

Chương 67 : Thanh Lân Mã

Người đăng: nguumatrau

Ngày đăng: 18:29 04-10-2023

.
Bốn tháng rất nhanh đã trôi qua. Trong phòng khách, Vương Trường Sinh cầm trên tay một con khôi lỗi hắc ưng, hắn đang khắc linh văn. Hiện tại hắn đang luyện chế khôi lỗi nhất giai trung phẩm - . Sau nhiều lần luyện tập, hiện tại xác suất luyện chế thành công khôi lỗi nhất giai hạ phẩm đã đạt đến tám thành. Ngoại trừ điều đó ra, khôi lỗi thú do hắn luyện chế ra đã hoạt động ngày càng linh hoạt. Để chế tạo một khôi lỗi thú nhất giai hạ phẩm, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày, còn chậm thì phải mất năm ngày. Chất lượng của những khôi lỗi thú do hắn luyện chế ra cũng không tệ, giá thành lại tương đối thấp nên rất được hoan nghênh. Lợi nhuận của khôi lỗi thú nhất giai hạ phẩm cũng không cao. Hắn không vừa lòng với việc luyện chế khôi lỗi thú nhất giai hạ phẩm nữa, mục tiêu hiện tại của hắn là khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm. là khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm, tốc độ phi hành của nó còn nhanh hơn linh khí trung phẩm. Nhược điểm duy nhất chính là cần phải dùng linh thạch để sử dụng. Chi phí để luyện chế khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm cũng cao hơn, cần 50 viên linh thạch mới có thể mua được một phần nguyên liệu. Đương nhiên, giá của một con khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm cũng sẽ cao hơn, ít nhất cũng phải 120 viên linh thạch. Khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm có thể phóng thích pháp thuật nhất giai, lực công kích của nó mạnh hơn khôi lỗi thú nhất giai hạ phẩm. Dưới chân Vương Trường Sinh, có năm con rối hắc ưng nằm rải rác trên mặt đất. Đây là những sản phẩm thất bại, thời điểm khắc linh văn đã xảy ra sai sót, nên đã bị hỏng. Thời gian trôi qua từng chút một, trên trán Vương Trường Sinh đã chảy ra một tầng mồ hôi. Sau khi khắc xong đạo linh văn tật phong cuối cùng, trên khuôn mặt mệt mỏi của hắn lộ ra một nụ cười. Khắc xong linh văn, chỉ còn lại một công đoạn cuối cùng là phụ hồn. Hắn điều phối linh dịch xong rồi dùng thần thức khống chế linh dịch bao phủ khôi lỗi hắc ưng lại. Linh văn trên người khôi lỗi hắc ưng dường như có lực hấp dẫn đặc biệt nào đó, linh dịch lần lượt tràn vào trong linh văn, linh văn lập tức sáng lên. Con khôi lỗi hắc ưng này được khắc tổng cộng bốn loại linh văn là: tật phong, kiên cố, cường lực và thủy tiễn. Trên cánh được khắc linh văn tật phong, như vậy khôi lỗi hắc ưng mới có thể phi hành được. Hai móng được khắc linh văn cường lực, có thể dùng hai móng vuốt để công kích địch nhân. Trên thân thể được khắc linh văn kiên cố, giúp tăng khả năng chống chịu va đập. Phần đầu được khắc phù văn thủy tiễn, có thể phóng thích Thủy Tiễn Thuật. Nếu chỉ phóng thích Thủy Tiễn Thuật thì một viên linh thạch hạ phẩm chỉ có thể phóng thích mười lần. Nếu chỉ dùng móng vuốt công kích địch nhân thì có thể kéo dài đến nửa canh giờ. Vương Trường Sinh lấy một bình sứ màu đen ra, phóng ra một chùm ánh sáng màu xanh lục to bằng quả trứng gà, từ từ bay về phía khôi lỗi hắc ưng. Sau khi chùm sáng màu xanh lục chui vào trong đầu khôi lỗi hắc ưng thì khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm đã được luyện chế thành công. “Cuối cùng cũng thành công.” Vương Trường Sinh thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Hắn phải dùng tới sáu phần nguyên liệu mới luyện chế ra một con khôi lỗi thú nhất giai trung phẩm, xác xuất thành công rất thấp. Chỉ tính riêng linh thạch bị lỗ thôi mà đã gần 200 viên linh thạch. Cũng may mà lúc trước hắn đã bán được rất nhiều khôi lỗi thú nhất giai hạ phẩm, kiếm được rất nhiều linh thạch. Mặc dù hiện tại đang thua lỗ nhưng sau khi nâng cao xác xuất thành công, hắn sẽ có thể thu được lợi nhuận. Vương Trường Sinh cất khôi lỗi hắc ưng đi, hắn dự định mang tới quảng trường để bán cho tán tu. Hắn vừa ra khỏi cửa, Vương Minh Chiến đã đi tới trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu. “Lục thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Trường Sinh nhíu mày, lo lắng hỏi. “Chỉ sợ là chúng ta phải rời khỏi Bạch Long Cốc rồi.” Vương Minh Chiến thở dài rồi quay về phòng. Sau khi đóng cửa phòng lại, Vương Minh Chiến cười khổ một tiếng, nói: “Một vị chấp sự của Thiên Binh Lâu tìm tới ta, hắn nói là hi vọng cháu có thể luyện chế khôi lỗi thú cho Thiên Binh Lâu. Bọn họ sẽ cung cấp nguyên liệu còn cháu chỉ cần tập trung vào việc luyện chế khôi lỗi thú thôi. Sau khi luyện chế xong một kiện khôi lỗi thú, bọn họ sẽ cho cháu một khoản linh thạch. Nếu cháu không đồng ý thì không cho phép chúng ta bán khôi lỗi thú trong phường thị nữa, trong lời nói của hắn có ý uy hiếp.” Vương Trường Sinh nghe xong lời này liền cau mày lại. Hắn thật sự không ngờ tới mình lại bị Thiên Binh Lâu chú ý đến. Nói thật, hắn không nỡ rời khỏi nơi này, lợi nhuận từ việc chế tạo khôi lỗi thú rất lớn. Bạch Long Cốc lại có nguồn tài nguyên tu tiên rất phong phú, nếu hắn ở chỗ này tám đến mười năm, hắn có lẽ có thể tiết kiệm đủ linh thạch để mua Trúc Cơ Đan. Thế nhưng Thiên Binh Lâu đã tìm tới cửa, bọn hắn cho hắn hai con đường, hoặc là luyện chế khôi lỗi thú cho Thiên Binh Lâu, hoặc là rời đi. Thiên Binh Lâu là cửa hàng do môn phái tu tiên Thiên Binh Môn của Ngụy Quốc mở ra, bọn họ không thể trêu chọc nổi Thiên Binh Lâu. “Chính cháu luyện chế khôi lỗi thú thì còn có thể tranh thủ thời gian để tu luyện. Nhưng nếu cháu luyện chế khôi lỗi thú cho Thiên Binh Lâu thì bọn hắn sẽ biến cháu thành một công cụ chế tạo tài phú. Tuy bọn hắn sẽ không để cho cháu mệt chết nhưng sẽ lấy hết thời gian của cháu, vậy thì thời gian tu luyện của cháu sẽ rất ít. Cũng may mà bọn hắn đã cho chúng con đường thứ hai là để chúng ta rời khỏi Bạch Long Cốc. Ta đã thương lượng với Trường Tuyết, ta và cháu sẽ rời khỏi Bạch Long Cốc còn nàng sẽ ở lại đây.” “Cái gì? Sao lại để nhị tỷ ở lại đây? Thiên Binh Lâu sẽ không gây phiền phức cho nhị tỷ sao.” Vương Minh Chiến lắc đầu, nói: “Có lẽ là không, chúng ta đã động chạm đến lợi ích của Thiên Binh Lâu nên bọn hắn mới bảo chúng ta rời khỏi đây. Nhị tỷ của cháu đã được Bách Linh Lâu thuê làm học đồ điểm tâm, mỗi tháng được ba viên linh thạch, bao ăn ở, mỗi ngày làm việc năm canh giờ. Nàng dự định đến Bách Linh Lâu học làm điểm tâm. Dù sao nàng cũng là học nghệ nửa vời, giữa nàng và linh trù sư chuyên làm điểm tâm vẫn có khoảng cách rất lớn. Bách Linh Lâu là cửa hàng do Bách Linh Môn mở nên Thiên Binh Lâu sẽ không làm khó nhị tỷ của cháu đâu. Dù sao nhị tỷ của cháu cũng không động đến lợi ích của Thiên Binh Lâu, chúng ta vẫn là trở về Tống quốc thôi. Ở Tiên Duyên thành, cháu có thể luyện chế khôi lỗi thú, cháu còn có gia tộc chống lưng cho cháu ở Tống quốc.” “Dạ vâng, chỉ có thể như vậy. Lúc nào thì chúng ta khởi hành?” “Chúng ta sẽ khởi hành càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng để cẩn thận, chúng ta cần phải mua mấy tấm linh phù để phòng thân. Đúng rồi, Trường Sinh, trên người cháu còn bao nhiêu linh thạch?” Vương Trường Sinh thành thật trả lời: “Còn 452 viên, làm sao vậy? Linh thạch trên người lục thúc không đủ sao.” “Trong Bạch Long sơn mạch có một loại yêu thú tên là Thanh Lân Mã, có thể chạy trên đất liền, cũng có thể phi hành trên không trung. Nghe nói, một con Thanh Lân Mã trưởng thành có thể đi được nghìn dặm trong một ngày. Có một số cửa hàng bán linh thú có bán Thanh Lân Mã, ta muốn mua một con Thanh Lân Mã để đi đường, như vậy mới có thể rút ngắn thời gian trở về. Sử dụng Ngự Phong Thuật để đi đường thật sự là quá chậm, còn sử dụng linh khí phi hành lại không thể bay trong thời gian dài được. Quan trọng nhất là ta lo lắng Thiên Binh Lâu sẽ lừa gạt chúng ta. Trên đường chúng ta tới đây phần lớn là đồi núi, núi cao rừng rậm, nếu chúng ta ngự khí phi hành thì rất dễ trúng mai phục. Vậy nên mua một con linh mã thay cho việc đi bộ là thích hợp nhất.” “Không thành vấn đề, vậy thì chúng ta mua một con Thanh Lân Mã để thay cho việc đi bộ đi.” Vương Trường Sinh cảm thấy Vương Minh Chiến nói rất có lý liền đáp ứng. Một khắc sau, Vương Trường Sinh và Vương Minh Viễn xuất hiện trong một tiểu viện có diện tích khá rộng. Trong viện có mấy chục con Thanh Lân Mã đang bị buộc lại, bọn chúng có kích thước lớn nhỏ khác nhau, sau lưng Thanh Lân Mã mọc lên một đôi cánh màu xanh, trên đầu có một ít lân phiến màu xanh lớn cỡ nắm tay. “Hai vị đạo hữu, đây chính là tất cả Thanh Lân Mã của cửa hàng chúng ta, từ nhất giai hạ phẩm cho đến nhị giai trung phẩm chúng ta đều có. Thanh Lân Mã nhất giai hạ phẩm mỗi ngày đi được nghìn dặm, cũng có thể ngự không phi hành, tốc độ phi hành vượt xa linh khí hạ phẩm, giá của nó là 300 viên linh thạch. Nhất giai trung phẩm mỗi ngày đi được 3,000 dặm, giá của nó là 600 viên linh thạch. Nhất giai thượng phẩm mỗi ngày đi được 5,000 dặm, giá bán của nó là 1,000 viên linh thạch, không biết các vị đạo hữu muốn loại nào?” Một gã trung niên giống như chấp sự chỉ vào mười mấy con Thanh Lân Mã, nhiệt tình giới thiệu. Sau một hồi mặc cả, Vương Trường Sinh mua một con Thanh Lân Mã cao nửa trượng với giá 290 viên linh thạch, hắn cũng tiêu 10 viên linh thạch để mua năm cân . Thanh Hoa Thảo là linh thảo nhất giai hạ phẩm, rất dễ gieo trồng, trong một năm có thể cao bằng một người, thường dùng để chăn nuôi linh mã, giá thành của nó tương đối rẻ. Sau khi rời khỏi cửa hàng bán linh thú, bọn họ đến cửa hàng bán linh phù, mua hai tấm Độn Địa Phù và hai tấm Đại Hỏa Cầu Phù. Vào ban đêm, Vương Trường Sinh hạ cấm chế lên Thanh Lân Mã để thuận tiện sử dụng. Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng. Vương Trường Sinh và Vương Minh Chiến rời khỏi khách điểm, đi thẳng ra bên ngoài cốc. Sau khi rời khỏi Bạch Long Cốc, Vương Trường Sinh thả Thanh Lân Mã ra, hai người cưỡi Thanh Lân Mã chạy về phía Tống quốc. Tốc độ của Thanh Lân Mã cực nhanh. Không lâu sau, hai người đã biến mất vào trong núi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang