Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Chương 64 : Bày Quầy Hàng
Người đăng: nguumatrau
Ngày đăng: 01:39 04-10-2023
.
Tương truyền rằng hơn một nghìn năm trước, Bạch Vân sơn mạch xuất hiện một con ác long tam giai, con ác long đã sát hại rất nhiều tu sĩ cấp thấp. Sau này, các tu sĩ Kim Đan thuộc năm tông môn ở Ngụy Quốc đã ra tay chém giết ác long.
Vì để phòng ngừa xuất hiện chuyện tương tự như vậy, năm tông môn Nguỵ Quốc đã thành lập một phường thị nằm sâu bên trong Bạch Vân sơn mạch, đặt tên là Bạch Long Cốc. Bạch Vân sơn mạch cũng đổi tên thành Bạch Long sơn mạch.
Bạch Long Cốc là phường thị do năm tông môn Nguỵ Quốc liên hợp với nhau mở ra. Có thể thường xuyên mua được linh vật độc nhất vô nhị của năm tông môn ở đây. Hơn nữa, tài nguyên yêu thú ở Bạch Long sơn mạch rất phong phú nên đã hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ đến Bạch Long Cốc, hoặc là mở cửa hàng làm ăn, hoặc là săn giết yêu thú.
Trải qua hơn một nghìn năm phát triển, Bạch Long Cốc đã trở thành phường thị lớn nhất Nguỵ Quốc và được năm tông môn Nguỵ Quốc rất coi trọng.
Chỉ tính riêng tiền thuê cửa hàng thì mỗi năm cũng có thể mang về mười mấy vạn linh thạch cho năm tông môn Nguỵ Quốc, chứ đừng nói đến những khoản thu khác. Vì thế, năm tông môn Nguỵ Quốc đã phái ba vị tu sĩ Kim Đan đến tọa trấn Bạch Long Cốc để chấn nhiếp đám đạo chích. Ngoài ra, còn có các đệ tử tuần tra đến từ năm tông môn Nguỵ Quốc, bọn họ không ngừng tuần tra phụ cận Bạch Long Cốc cả ngày lẫn đêm.
Kể từ đó, Bạch Long Cốc nghiễm nhiên trở thành phường thị lớn nhất Nguỵ Quốc, cực kì phồn hoa.
Trong Bạch Long Cốc, con đường đan xen khắp nơi.
Trên một con đường rộng rãi và sạch sẽ, Vương Minh Chiến dẫn theo Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc này, bọn họ đã rời khỏi Thanh Liên sơn hơn bốn tháng.
Sau khi tiến vào lãnh thổ của Ngụy Quốc, ba người Vương Minh Chiến không quản ngày đêm đi thẳng đến Bạch Long Cốc, cuối cùng cũng chạy đến Bạch Long Cốc.
Một bên Vương Trường Sinh đi về phía trước, một bên đánh giá các cửa hàng ở hai bên đường, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bạch Long Cốc không hổ là phường thị lớn nhất Nguỵ Quốc, xét về diện tích thôi đã bằng mười mấy cái Thiên Hà phường thị cộng lại. Những cửa hàng ở đây kinh doanh đủ các loại thương phẩm nhưng phần lớn là kinh doanh vật liệu yêu thú.
Vương Trường Tuyết nhìn người đi trên đường, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia lo lắng.
Nàng chưa bao giờ đi xa nhà chứ đừng nói là tới Bạch Long Cốc, để một mình nàng sống ở đây vài năm, chắc chắn có chút không thích ứng.
Trên đường đi, Vương Trường Sinh nhìn thấy mấy vị tu sĩ ăn mặc cổ quái, thậm chí có cả người cưỡi sài lang hổ báo thay cho đi bộ. Người qua đường đều tỏ ra không mấy kinh ngạc.
Đi dạo hơn một canh giờ, ba người tìm được một khách điếm rẻ nhất, bọn họ thuê hai gian phòng phòng phổ thông với giá hai viên linh thạch một tháng.
Phụ cận khách điếm có quán ăn, tiệm may, tiệm gạo, tiệm đan dược nên việc mua nhu yếu phẩm hàng ngày tương đối thuận tiện.
Sau khi tìm được chỗ ở, Vương Minh Chiến tìm một quán mì, gọi ba bát mì gà.
Rất nhanh, tiểu nhị đã bưng ba bát mì gà lên.
Mì gà là món ăn rẻ nhất trong quán mì, một bát mì gà có giá là một viên linh thạch, mì thịt bò thì có giá là hai viên linh thạch.
“Trường Tuyết, mấy năm tới cháu sẽ sinh sống ở đây. Ngoại trừ tu sĩ của Ngụy Quốc, còn có tu sĩ của Đại Tống và tu sĩ của Bắc Đường, ở đây ngư long hỗn tạp. Cháu làm việc gì cũng phải cẩn thận, không được rời khỏi phường thị. Nếu có thời gian, lục thúc sẽ đến thăm cháu.”
Vương Minh Chiến dặn dò.
“Chất nhi biết rồi, lục thúc.” Vương Trường Tuyết gật đầu, do dự một lúc rồi nói: “Lục thúc, cửu đệ, chất nhi muốn mở một cửa hàng bán điểm tâm, chỉ ăn không ngồi rồi thì linh thạch cũng sẽ có một ngày xài hết. Chất nhi đã rời khỏi gia tộc, không thể đòi gia tộc chu cấp tài nguyên tu luyện nữa. Huống chi nơi đây cách Thanh Liên sơn rất xa, cũng không thể để tộc nhân đi đường xa đến đây để đưa tài nguyên tu luyện cho chất nhi được. Chất nhi đã suy nghĩ kĩ rồi, chất nhi muốn tự lực cánh sinh, mở một cửa hãng bán điểm tâm.”
Trên người Vương Trường Tuyết có hơn 1,000 viên linh thạch. Nàng cũng không biết mình sẽ phải ở lại Bạch Long Cốc trong bao lâu, linh thạch sẽ có một ngày dùng hết. Để tộc nhân lặn lội đường xa đến đây đưa tài nguyên tu luyện cho nàng, chuyện này không thực tế, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định tự lực cánh sinh.
Vương Minh Chiến nhíu mày, nói: “Mở cửa hàng bán điểm tâm sao, tiền thuê cửa hàng cũng không rẻ. Nếu làm ăn không tốt, linh thạch đầu tư sẽ trôi theo dòng nước.”
“Vừa rồi chất nhi đã quan sát, ở Bạch Long Cốc không có nhiều cửa hàng bán điểm tâm. Lúc ở nhà, chất nhi đã từng học làm điểm tâm cùng với nhị thẩm. Trước đây, chất nhi đã mua một quyển điển tịch về cách làm điểm tâm ở Thiên Hà phường thị, vừa hay bây giờ có thể dùng được. Giá cả đồ vật ở Bạch Long Cốc tương đối đắt, một bát mì gà có chút chất béo đã là một viên linh thạch, một cân linh cốc nhất giai trung phẩm có giá là ba viên linh thạch. Chất nhi còn chưa tích cốc, cho nên sau một năm chỉ tính lương thực thôi cũng đã phải bỏ ra không ít linh thạch, nếu như không kinh doanh nhỏ để bù vào thì lúc tiêu hết linh thạch thì phải làm sao bây giờ.”
Vương Minh Chiến cảm thấy Vương Trường Tuyết nói có lý. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đến Bạch Long Cốc. Giá cả ở Bạch Long Cốc quả thực rất cao, chỉ tính đồ ăn và chỗ ở, một năm trôi qua, chính là một khoản chi tiêu lớn. Thanh Liên sơn cách Bạch Long Cốc quá xa, phái người đưa tài nguyên tu luyện cho Vương Trường Tuyết phải hao phí nhân lực. Nếu tộc nhân vận chuyển tài nguyên tu luyện xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đợi Vương gia kịp phản ứng thì Vương Trường Tuyết đã chết đói rồi.
Vương Trường Tuyết có thể tự lực cánh sinh là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất là không cần gia tộc phải bận tâm, lo lắng. Thứ hai, tương đương với việc Vương gia có thêm một cứ điểm mới. Sau này, linh khí do gia tộc luyện chế ra có thể mang đến bán ở Bạch Long Cốc.
“Cứ vậy đi, ăn mỳ xong chúng ta sẽ đi dạo một vòng, tìm hiểu giá cả của các món điểm tâm và tiền thuê cửa hàng, rồi quyết định cũng không muộn.”
Vương Trường Tuyết cảm thấy Vương Minh Chiến nói có lý, liền đáp ứng.
Ăn uống xong, ba người đi dạo dọc theo con phố.
Khi đi ngang qua một cửa hàng tên là Thiên Binh Lâu, Vương Trường Sinh đi vào xem qua. Đại sảnh rất rộng rãi, trên kệ bày rất nhiều binh khí, chỉ có khoảng mười mấy kiện linh khí hạ phẩm, còn linh khí trung phẩm trở lên thì nhiều vô số kể.
Các kệ trên lầu hai bày rất nhiều pháp khí lập lòe linh quang, có đủ các loại, kiểu dáng pháp khí khác nhau khiến cho người xem nhìn tới hoa cả mắt.
Trên lầu ba là nơi đặt hàng luyện chế linh khí và pháp khí. Đương nhiên, giá cả cũng không hề rẻ, muốn đặt hàng luyện chế một kiện linh khí hạ phẩm ít nhất cũng phải là 100 viên linh thạch, pháp khí lại càng không cần phải nói.
Sắc trời dần tối, ba người Vương Trường Sinh trở về chỗ ở của mình.
Sau khi đi dạo một ngày, ba người đã thu thập được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Sau khi thống kê lại, hiện tại chỉ có mười bảy cửa hàng bán điểm tâm ở Bạch Long Cốc, giá cả không chênh lệch quá nhiều, hương vị cũng không khác biệt mấy. Tiền thuê cửa hàng tương đối đắt, tiền thuê của một gian thạch ốc đơn sơ lớn hơn mười trượng đã là 300 viên linh thạch một năm. Đối với cửa hàng lớn hơn một chút thì giá thuê là 500 viên linh thạch trở lên.
Sau khi ba người thương lượng cùng nhau, bọn họ dự định bày một quầy hàng ở quảng trường.
Bạch Long Cốc cố ý bố trí một khu vực bày quầy hàng dành cho những tán tu không có tiền thuê cửa hàng. Chiều dài và chiều rộng của một quầy hàng không được quá một trượng, tiền thuê là 2 viên linh thạch một tháng. Nếu như linh cao không bán được thì cũng không lỗ nhiều linh thạch.
Vì để tiết kiệm linh thạch, Vương Trường Sinh và Vương Minh Chiến ở cùng với nhau trong một gian phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Minh Chiến đi đến chỗ quản lý để thuê một quầy hàng nhỏ. Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết thì đi mua nguyên liệu. Vì để tiết kiệm linh thạch, bọn họ đã tới rất nhiều cửa hàng, sau khi so sánh giá cả của ba cửa hàng, bọn họ đã bỏ ra 50 viên linh thạch mua một lượng lớn nguyên liệu.
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Tuyết vội vàng lấy công cụ ra, bắt đầu làm điểm tâm.
Vào lúc hoàng hôn, ba người Vương Minh Chiến đi đến quảng trường bày quầy hàng bán điểm tâm.
Vương Trường Tuyết đã làm ra mười cân điểm tâm gồm mười một loại điểm tâm khác nhau, hương vị cũng khác nhau.
Điểm tâm cũng không dễ bán, mãi đến sáng hôm sau, chỉ mới bán được nửa cân.
Vương Trường Tuyết cũng không nản lòng. Lần thứ hai bày quầy hàng, nàng lớn tiếng thét to:
“Mọi người đi ngang qua, hãy đến xem qua một chút. Bách Hoa Cao vừa mới làm, chẳng những có thể lấp đầy bụng mà còn rất có ích đối với việc tu luyện. Điểm tâm ăn ngon hơn nhiều so với những viên đan dược vô vị.”
.
Bình luận truyện