Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Chương 63 : Rời Nhà
Người đăng: nguumatrau
Ngày đăng: 13:40 02-10-2023
.
Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí vội vã rời đi. Vẻ mặt Vương Trường Tuyết tràn đầy ưu sầu.
Liễu Thanh Nhi vỗ vỗ bả vai Vương Trường Tuyết, an ủi: “Trường Tuyết, yên tâm đi! Ta tin tưởng cha cháu và tam thúc sẽ không để cho cháu gả cho tên Lâm Ngọc Đình kia. Nữ sợ gả sai chồng, nếu như cháu gả cho tên Lâm Ngọc Đình kia thì cả đời này của cháu sẽ bị hắn hủy hoại. Nếu phải để cho cháu gả cho tên Lâm Ngọc Đình kia thì tam thẩm là người đầu tiên không đồng ý.”
Nàng vẫn luôn muốn sinh thêm một cô con gái nhưng đáng tiếc không thể toại nguyện. Trong lúc Vương Trường Sinh đảm nhiệm chức vụ Thiên Sư ở huyện Bình An, Vương Trường Tuyết đã giúp Liễu Thanh Nhi đưa đồ cho Vương Trường Sinh. Liễu Thanh Nhi thật sự rất thích Vương Trường Tuyết, nàng vẫn luôn yêu thương Vương Trường Tuyết như con ruột. Nàng cũng không muốn nhìn thấy Vương Trường Tuyết gả cho một tên công tử bột phong lưu thành tính.
“Đúng vậy! Nhị tỷ, tỷ yên tâm đi! Đệ tin tưởng phụ thân và đại bá sẽ không gả tỷ cho tên Lâm Ngọc Đình kia đâu.”
Vương Trường Sinh gật đầu phụ họa.
Thời gian một chén trà trôi qua, vẻ mặt Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí hưng phấn trở về.
“Trường Tuyết, nhị bá đã đồng ý. Nhưng diễn trò phải diễn cho đầy đủ, sau đó chúng ta sẽ phái người đi khắp nơi tìm con. Con nhất định phải trốn thật xa, hơn nữa nơi này nhất định phải an toàn. Nhị bá đã thương lượng với chúng ta, để con đi đến Bạch Long Cốc, Nguỵ Quốc tránh đầu sóng ngọn gió. Chờ mọi chuyện qua đi, sẽ đón con trở lại. Bạch Long Cốc là phường thị do ngũ đại tông môn ở Nguỵ Quốc mở. Chỉ cần con không rời khỏi phường thị thì tuyệt đối an toàn. Gia tộc sẽ chu cấp cho con một khoản linh thạch, sẽ không để cho con phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nếu có thời gian, chúng ta sẽ phái người đến thăm con.”
Vương Trường Tuyết nghe vậy, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, khi nào thì khỏi hành.”
“Càng nhanh càng tốt. Càng kéo dài thời gian thì càng có nhiều sơ hở. Cháu đi gặp Trường Phong đi, kể rõ tình huống cho hắn, sau đó ta sẽ phái người đưa cháu đi.”
Vương Trường Sinh do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Cha, con cũng đi, để con tiễn nhị tỷ.”
Lần này Vương Trường Tuyết rời đi, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại.
Vương Minh Viễn vui mừng gật đầu, nói: “Không uổng công Trường Tuyết thương con, vậy con tiễn Trường Tuyết đi!”
Vương Minh Trí thở dài, sống mũi cay cay, lấy tất cả linh thạch ở trong Túi Trữ Vật ra đưa cho Vương Trường Tuyết, dặn dò: “Trường Tuyết. Sau này cha không thể ở bên cạnh con, con phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy, làm việc gì cũng phải cẩn thận. Sau này nếu rảnh rỗi, cha sẽ tới thăm con.”
“Cha, con không cần nhiều linh thạch như vậy đâu, cha giữ lại đi!”
Vương Trường Tuyết rưng rưng nước mắt, từ chối.
“Trường Tuyết, con ra bên ngoài, có rất nhiều chỗ phải dùng đến linh thạch, con cầm lấy đi! Nơi này có 600 viên linh thạch, 500 viên là do gia tộc chu cấp cho con, còn 100 viên là một chút tâm ý của ta và tam thẩm. Con cầm lấy đi, đi trên đường sẽ cần dùng, con trở về chuẩn bị vài bộ y phục đi, gặp Trường Phong xong thì sẽ lên đường!”
Vương Minh Viễn lấy ra một Túi Trữ Vật màu xanh, đưa cho Vương Trường Tuyết.
Vương Trường Sinh suy nghĩ một lúc rồi lấy toàn bộ linh thạch có trên người ra đưa cho Vương Trường Tuyết, nói: “Nhị tỷ, đây là một chút tâm ý của đệ. Tỷ nhận lấy đi! Đi ra ngoài, ăn mặc, đi lại đều cần dùng đến linh thạch.”
Vương Trường Tuyết cắn chặt môi, vành mắt đỏ ửng, mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt, nàng nhận lấy số linh thạch này.
Vương Trường Tuyết trở lại chỗ ở, thu dọn mấy bộ y phục, mang theo cả Tuyết Vân Kê do mình nuôi dưỡng.
Sau thời gian một chén trà, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết đi vào một tiểu viện ngói đỏ thanh nhã.
Trong viện có một toà lầu các màu đỏ cao hai tầng, bốn phía lầu các phân bố rải rác mười tám cây Xích Viêm Trúc cao hơn mười trượng.
Sự phân bố của Xích Viêm Trúc nhìn có vẻ như lộn xộn nhưng kỳ thật lại ẩn giấu huyền cơ. Mỗi một cây Xích Viêm Trúc có thể xem như một trận kỳ, mười tám cây Xích Viêm Trúc tạo thành một Tụ Hỏa Trận nhất giai trung phẩm, khiến cho tiểu viện trở thành nơi có Hỏa linh khí nồng đậm nhất Thanh Liên sơn. Mà lầu các màu đỏ được xây trên trận nhãn của Tụ Hỏa Trận, nếu như tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa ở đây sẽ làm ít mà đạt hiệu quả cao.
Nơi này, chính là nơi ở của Vương Trường Phong.
Vừa đi vào viện tử, một cỗ sóng nhiệt nóng bỏng lập tức đập vào mặt. Càng đến gần lầu các màu đỏ, nhiệt độ lại càng cao. Trên trán Vương Trường Sinh đã chảy ra một tầng mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô.
Vương Trường Tuyết lấy ra Truyền Âm Phù, thấp giọng nói vài câu rồi ném về phía trước. Truyền Âm Phù hóa thành một luồng hồng quang bay vào trong lầu các màu đỏ.
Không lâu sau, cửa phòng lầu các màu đỏ mở ra, một thanh niên mặc hồng sam khuôn mặt trắng nõn bước ra.
Thanh niên mặc hồng sam có dáng người vừa cao vừa gầy, hai mắt sáng ngời, người này chính là Vương Trường Phong.
Vương Trường Phong năm nay 27 tuổi, đã tu luyện tới Luyện Khí tầng tám. Là người được Vương gia lựa chọn để đột phá Trúc Cơ.
Khi Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Trường Phong, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.
“Nhị muội, cửu đệ, sao các ngươi lại tới đây?”
Vương Trường Phong mỉm cười, thuận miệng hỏi.
Vương Trường Tuyết thở dài một hơi, kể lại sự tình một lần.
Vương Trường Phong cau mày. Vương gia không đắc tội nổi Lâm gia, đành phải để Vương Trường Tuyết chịu ủy khuất.
Hắn trịnh trọng hứa hẹn: “Nhị muội, muội tuyệt đối không được gả cho tên Lâm Ngọc Đình kia, ra ngoài trốn cũng không sao. Nếu không phải gia tộc chúng ta không đủ thực lực thì muội cũng không cần phải đến Ngụy Quốc để tránh đầu sóng ngọn gió. Chờ ta đột phá Trúc Cơ thành công, ta lập tức đến Ngụy Quốc đón muội về. Trước tiên muội cố gắng chịu chút ủy khuất, ở lại Bạch Long Cốc một thời gian.”
“Đại ca, ý tốt của huynh muội xin nhận. Huynh không được vì muội mà nóng lòng đột phá Trúc Cơ, dẫn đến việc xảy ra sai lầm trong tu luyện. Nếu thật sự như vậy thì muội chính là tội nhân của gia tộc.”
Vương Trường Tuyết có chút không yên lòng dặn dò.
“Muội yên tâm đi! Ta sẽ không làm loạn đâu.” Vương Trường Phong gật gật đầu, nói với Vương Trường Sinh: “Cửu đệ, ta đã tu luyện đến điểm mấu chốt, không thể đưa nhị muội đến Nguỵ Quốc được. Làm phiền đệ đưa nhị muội đến nơi an toàn.”
“Đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ đưa nhị tỷ đến Bạch Long Cốc.”
Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng.
Vương Trường Phong dặn dò Vương Trường Tuyết thêm vài câu rồi lấy 300 viên linh thạch mình tích góp được, đưa cho Vương Trường Tuyết. Vương Trường Tuyết từ chối không được, đành phải nhận lấy.
Trở lại thư phòng, hai chân Vương Trường Tuyết mềm nhũn, quỳ xuống dập đầu ba cái với Vương Minh Trí, đôi mắt nàng đã ửng đỏ, nói: “Con gái không thể ở bên cạnh phụ thân, mong phụ thân hãy bảo trọng thân thể.”
Vương Minh Trí nghẹn ngào nói: “Đứng lên đi! Đều là do cha vô dụng, con hãy ở lại Bạch Long Cốc cho tốt, không được rời khỏi Bạch Long Cốc. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, cha lập tức đón con trở về.”
“Sinh nhi, sau khi con và lục thúc đưa Trường Tuyết đến Bạch Long Cốc thì hai người trực tiếp đi đến Tiên Duyên thành luôn! Không cần trở về nữa.”
“Sinh nhi, Tiên Duyên thành không phải là huyện Bình An, ở đây ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, con đừng có mà chạy lung tung, hãy thành thật ở trong Tiên Duyên thành, tất cả đều phải nghe theo nhị thập ngũ thúc công của con, con biết chưa? Mẹ có làm lương khô, con mang theo đi để trên đường còn có cái mà ăn!”
Liễu Thanh Nhi dặn dò rồi lấy một Túi Trữ Vật màu xanh ra, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhận lấy Túi Trữ Vật, luôn miệng đáp ứng.
Từ biệt phụ mẫu, Vương Trường Sinh và Vương Trường Tuyết đi theo Vương Minh Chiến rời khỏi Thanh Liên sơn.
Khi Lâm Hoài Thịnh gửi tin tức về Lâm gia, Tống Tuệ Vân liền tức điên lên, sớm không bỏ trốn muộn không bỏ trốn, lại cố tình bỏ trốn khi Lâm gia tới cửa cầu hôn, tưởng nàng là kẻ ngốc sao?
Tống Tuệ Vân thân là gia mẫu Lâm gia, nàng chưa bao giờ tức giận như vậy. Việc hôn nhân này liên quan đến nhi tử bảo bối của nàng, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nàng lập tức bưng hai đĩa điểm tâm, chạy tới thư phòng nơi Lâm Hoài An đang xử lý tộc vụ, kể lại sự việc thêm mắm dặm muối.
Nghe xong lời kể của Tống Tuệ Vân, Lâm Hoài An cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Tống Tuệ Vân thấy vậy, vội vàng châm củi thêm lửa: “Phu quân, đại bá công vừa mới tuyên bố hôn sự của Ngọc Hinh, đảo mắt một cái Vương gia đã cự tuyệt lời cầu thân của chúng ta, đồng thời còn tìm một cái cớ đầy sơ hở. Coi chúng ta là kẻ ngu không nhìn ra được hay sao? Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.”
“Không thể bỏ qua như vậy được? Vậy thì sao? Đối phương cự tuyệt lời cầu thân thì ngươi muốn tiêu diệt gia tộc của đối phương sao?”
Một giọng nói lạnh lùng của nam tử vang lên.
Một ông lão râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào bước vào, vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Lâm Hoài An khẽ biến, vội vàng đứng lên, cung kính nói: “Tam bá công, sao ngài lại tới đây.”
“Hừ, nếu như ta không đến thì gia tộc đã chôn xuống một tai họa diệt tộc rồi.”
Ông lão mặc hồng bào trừng mắt, lạnh lùng nói.
Lâm Hoài An ngượng ngùng cười, giải thích: “Tam bá công nói đùa rồi, sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy. Tuệ Vân chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, tôn nhi sẽ không đụng tới Vương gia.”
“Hy vọng là thế! Phải vất vả lắm gia tộc chúng ta mới có thể dựa vào cây đại thụ Vân Tiêu chân nhân này, để có một viễn cảnh phát triển tốt hơn. Ngươi thì ngược lại, lại đi cầu thân cho Ngọc Đình, người ta không đáp ứng thì ngươi lại muốn dùng sức mạnh? Nếu thật sự làm như vậy, những gia tộc khác sẽ nghĩ Lâm gia chúng ta như thế nào? Họ sẽ nghĩ Lâm gia chúng ta đang cưỡng ép mua bán? Gia tộc nào dám cự tuyệt thì chúng ta sẽ tiêu diệt bọn họ? Thật ngu xuẩn, làm sao ngươi biết được Vương gia có quen biết tu sĩ Kết Đan hay không? Chúng ta cũng không phải là những tán tu đơn độc, mọi việc đều phải nghĩ cho hậu nhân một chút.”
Tống Tuệ Vân nhếch miệng, nhỏ giọng phản bác: “Tam bá công, tôn nhi không nói sẽ tiêu diệt Vương gia nhưng Vương gia lại coi chúng ta là kẻ ngốc. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác còn tưởng Lâm gia chúng ta dễ bị bắt nạt! Phải cho Vương gia một bài học mới được!”
“Chuyện của Vương gia dừng ở đây. Triển vọng phát triển của Lâm gia chúng ta hiện tại đang rất tốt. Việc cấp bách bây giờ là phải mở rộng mối làm ăn của chúng ta, bổ sung máu mới, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn được. Đương nhiên, Vương gia không biết tốt xấu, nếu có cơ hội lại trừng phạt Vương gia cũng không muộn.”
“Vâng, tam bá công, tôn nhi xin ghi nhớ.”
Lâm Hoài An lên tiếng đáp ứng, Tống Tuệ Vân bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
.
Bình luận truyện