Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Chương 60 : Tống Tuệ Vân
Người đăng: nguumatrau
Ngày đăng: 21:44 29-09-2023
.
Xem linh áp cường đại đang phát ra từ thanh niên mặc thanh sam, hiển nhiên là tu sĩ Trúc Cơ.
Sắc mặt nam tử trung niên căng thẳng, nhíu mày nói: “Đạo hữu đây là có ý gì? Các ngươi cùng một phe sao?”
“Ta không biết hắn. Hắn dám phục kích đạo hữu là do hắn ngu xuẩn. Nhưng hắn không bỏ rơi đồng bạn để bỏ chạy, cũng coi như hắn là kẻ có tình có nghĩa. Nể mặt tại hạ mà tha cho hắn một mạng, thế nào?”
Thanh niên mặc thanh sam chậm rãi nói, vẻ mặt lãnh đạm.
Nam tử trung niên đảo mắt một vòng, chắp tay hỏi: “Đạo hữu xưng hô thế nào, là người của môn phái nào?”
Có được một con linh cầm nhị giai cộng thêm tuổi còn trẻ mà đã Trúc Cơ. Hơn phân nửa là đệ tử của môn phái tu tiên.
“Tại hạ chỉ là nhàn vân dã hạc. Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, đánh hay hòa là do đạo hữu quyết định.”
Thanh niên mặc thanh sam có chút không vui.
Nam tử trung niên do dự một lúc, chắp tay nói: “Xem như nể mặt đạo hữu, tha cho hắn một mạng vậy!”
Trên mặt thanh niên mặc thanh sam lộ ra thần sắc hài lòng, ra lệnh cho Trần Hổ: “Mau lên đây đi! Ta đưa ngươi rời khỏi nơi này.”
Trần Hổ đầu tiên là sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Trong lòng mừng rỡ, cảm ơn một tiếng rồi cất bước đi về phía cự điêu màu xanh.
Như thể nhớ ra điều gì đó, hắn bước nhanh tới bên cạnh thi thể Lữ Nhị Nương. Hắn kéo Túi Trữ Vật ở bên hông Lữ Nhị Nương xuống rồi ném qua một bên, sau đó hắn thu thi thể vào trong Túi Trữ Vật.
Lữ Nhị Nương là thê tử của hắn, hắn muốn tìm một nơi để mai táng Lữ Nhị Nương, nhập thổ vi an.
Thanh niên mặc thanh sam thấy cảnh này, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Sau khi Trần Hổ leo lên lưng cự điêu màu xanh thì cự điêu màu xanh vỗ cánh, giương cánh bay lên không trung.
Gió lạnh gào thét thổi qua, Trần Hổ do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối. Không biết vãn bối có thể làm gì cho tiền bối? Xin tiền bối chỉ rõ.”
Thanh niên mặc thanh sam cười nhạt một tiếng, nói: “Ngươi là người thông minh nên ta cũng không muốn vòng vo. Ta có thể cho ngươi linh vật Trúc Cơ, giúp ngươi Trúc Cơ, đổi lại sau này ngươi làm việc cho ta, thế nào?”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Trần Hổ hơi sững sờ, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
“Đơn giản như vậy? Haha, ngươi cho rằng linh vật Trúc cơ dễ cầm như vậy sao? Ăn cái này đi.”
Thanh niên mặc thanh sam khinh thường cười một tiếng, lấy ra một viên dược hoàn màu trắng lớn chừng quả long nhãn.
Trần Hổ nhận lấy dược hoàn màu trắng, nuốt xuống không chút do dự.
“Thật sảng khoái, ta thích, ngươi không sợ đây là độc dược sao?”
Vẻ mặt Trần Hổ bình tĩnh, giải thích: “Nếu tiền bối đã muốn giết ta thì chỉ đơn giản như giết chết một con kiến. Thay vì khiến tiền bối cảm thấy không được thoải mái, còn không bằng ta nuốt viên đan dược này vào. Nếu thật sự là độc dược thì ta cũng không hối hận, ta chỉ hy vọng tiền bối cho phép ta chôn cất thi thể Nhị Nương.”
“Haha, lá gan lớn lại còn có tình có nghĩa. Quả nhiên ta không nhìn lầm người, đi theo ta! Ngươi sẽ có cơ hội báo thù.”
Thanh niên mặc thanh sam cười, cự điêu màu xanh ở dưới chân tăng tốc độ phi hành, biến mất cuối chân trời.
······
Năm ngày sau, đoàn người Vương Minh Chiến về tới Thanh Liên sơn. Vương Trường Sinh đi theo Vương Minh Chiến đến thư phòng của Vương Minh Viễn.
Vương Minh Chiến báo cáo với Vương Minh Viễn tình huống của Thiên Hà tiểu hội, đồng thời cũng nói chuyện Vương Trường Sinh luyện chế linh khí rồi mang bán.
“Tam ca, sự tình chính là như vậy. Trình độ luyện khí của Trường Sinh đã đạt đến trình độ luyện khí sư nhất giai, đệ cảm thấy có thể bồi dưỡng hắn thành luyện khí sư. Nếu như chúng ta mặc kệ hắn thì tài nguyên đầu tư lúc trước chẳng phải sẽ lãng phí sao?”
Vương Minh Chiến hảo tâm đề nghị.
Vương Minh Viễn gật đầu, nói: “Nhị bá để Sinh nhi ở lại Thanh Liên sơn trồng trọt linh cốc là vì muốn bồi dưỡng hắn trở thành luyện khí sư. Một phần nguyên liệu luyện chế linh khí trung phẩm ít nhất cũng phải 30 viên linh thạch. Ngũ muội và thập nhất đệ đang học luyện chế linh khí trung phẩm nên tiêu hao rất lớn. Dựa vào việc bán Huyền Kim khoáng thạch thì lợi nhuận hàng năm của chúng ta đã tăng lên rất nhiều. Nhị thập ngũ thúc trấn thủ ở Tiên Duyên thành đã đề nghị ta phái một luyện khí sư đến Tiên Duyên thành. Linh khí luyện chế ra sẽ được bày bán ở trong tiệm, để tiết kiệm nhân lực.
“Hiện tại, cửa hàng luyện khí chỉ bán linh khí hạ phẩm và linh khí trung phẩm. Để Sinh nhi và thập nhất đệ đi một chuyến đi! Ngũ muội ở lại gia tộc.”
“Tam ca. Để Sinh nhi ở lại gia tộc không phải sẽ tốt hơn sao? Ngũ tỷ và thập nhất đệ có thể luyện chế ra linh khí trung phẩm, linh khí hạ phẩm lại không dễ bán. Ở Tiên Duyên thành có rất nhiều cửa hàng luyện khí.”
Vương Minh Viễn mỉm cười, giải thích: “Chúng ta có thuê một cửa hàng ở Bạch Vân lĩnh, Vân Châu để buôn bán linh khí. Linh khí do ngũ muội luyện chế ra sẽ bán ở Vân Châu. Không thể bỏ hết trứng vào một rỏ được. Sở dĩ ta phái Sinh nhi đến Tiên Duyên thành, trước tiên là vì thăng tiên đại hội sắp diễn ra, để hắn đi đến đó mở mang tầm mắt. Thứ hai, cửa hàng luyện khí do chúng ta mở sẽ bổ sung thêm một nghiệp vụ mới là tu bổ linh khí, dự định tiếp nhận một ít công việc tu bổ linh khí hạ phẩm.”
“Tu bổ linh khí hạ phẩm? Linh khí hạ phẩm cũng không đắt. Nếu linh khí hạ phẩm hỏng rồi thì ai sẽ cầm đi tu bổ? Tiền sửa mấy lần cũng đủ mua một kiện mới.”
Vương Minh Viễn thở dài một hơi, nói: “Kinh doanh cũng không dễ dàng! Trong Tiên Duyên thành có rất nhiều cửa hàng luyện khí. Vì để thu hút khách nhân nên các cửa hàng luyện khí khác đã đưa ra rất nhiều ưu đãi. Nhị thập ngũ thúc đề nghị với ta, phàm là tu sĩ mua ba món linh khí trung phẩm ở cửa hàng luyện khí của chúng ta thì chúng ta có thể tu bổ miễn phí một kiện linh khí hạ phẩm cho người đó. Nếu có ai mua mười món linh khí trung phẩm thì sẽ tặng người đó một món linh khí hạ phẩm. Khách quen đến tu bổ linh khí sẽ được giảm giá hai phần, hy vọng có thể thu hút thêm nhiều khách nhân hơn.”
Vương Trường Sinh lập tức hiểu ra, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Cha, khi nào thì khởi hành?”
“Chắc khoảng hai ba tháng nữa! Con thành thật ở lại chỗ ở tu luyện, rảnh rỗi thì đi thỉnh giáo ngũ cô cô và thập nhất thúc về thuật luyện khí. Khi nào xuất phát cha sẽ thông báo cho con, con lui xuống trước đi! Cha có chuyện cần thương lượng với lục thúc.”
Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng rồi xoay người rời đi.
······
Một dãy núi nào đó được hồng diệp thụ bao phủ. Từ sườn núi trở lên bị sương mù màu đỏ dày đặc che lấp, không thể nhìn rõ bên trong đang diễn ra chuyện gì.
Đây là nơi cư trú của gia tộc tu tiên đệ nhất Ninh Châu, Lâm gia.
Tống Tuệ Vân xuất thân là Tống gia quận Bình Dương, nàng là nữ nhi của gia chủ tiền nhiệm Tống gia Tống Tử Dương.
Tống Tuệ Vân đã gả vào Lâm gia hơn 30 năm, nàng có hai con gái và một con trai. Lâm Ngọc Đình là tiểu nhi tử của nàng, mặc dù tư chất không tốt nhưng miệng của Lâm Ngọc Đình lại rất ngọt ngào, rất được Tống Tuệ Vân yêu thích.
Lâm Ngọc Đình đã đến tuổi thành thân nhưng hắn là người phong lưu thành tính, thanh danh lại không tốt. Tống Tuệ Vân đã thay Lâm Ngọc Đình nói chuyện hôn sự với mấy nhà nhưng đối phương đều không đáp ứng.
Mắt thấy nhi tử đã hơn 20 tuổi nhưng vẫn chưa thành thân mà hài tử của bạn đồng lứa đã chạy đầy đất. Tống Tuệ Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi lo lắng.
Một ngày nọ, nàng gọi Lâm Ngọc Đình tới trước mặt nàng.
Lâm Ngọc Đình nói chuyện với Tống Tuệ Vân một hồi, khiến Tống Tuệ Vân bật cười.
Tống Tuệ Vân nhìn Lâm Ngọc Đình với vẻ mặt cưng chiều, nàng lấy ra mười mấy bức họa, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Ngọc Đình! Ở đây có bức họa của mấy vị cô nương, con nhìn xem, con thích cô nương nào? Mẹ sẽ bảo cha con phái người tới cửa cầu hôn, Ngọc Hinh cùng với hậu nhân của Vân Tiêu chân nhân đã kết làm song tu đạo lữ. Dựa vào cây đại thụ của Vân Tiêu chân nhân. Lần này, ta muốn xem còn gia tộc nào dám cự tuyệt chúng ta nữa.”
.
Bình luận truyện