Thần Thư Kỷ Nguyên
Chương 1 : Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Người đăng: Minh Tâm
.
Ngày mùa hè chói chang, sắc trời đang lúc nóng bức tựa như lửa đốt, con ve không ngừng kêu to.út ô
Ở trong một sơn thôn xa xôi thuộc huyện Đông Lai, quận Giang Lăng, Anh Châu, nước Đại Sở, một gã thiếu niên trong tay cầm bút lông đang chấm nước viết lên trên phiến đá.
"Phú gia bất dụng mãi lương điền, thư trung tự hữu thiên chủng túc."
"An cư bất dụng giá cao lâu, thư trung tự hữu hoàng kim ốc."
"Thú thê mạc hận vô lương môi, thư trung tự hữu nhan như ngọc."
"Xuất môn mạc hận vô nhân tùy, thư trung xa mã đa như thốc."
"Nam nhi dục toại bình sinh chí, ngũ kinh cần hướng song tiền độc."
Thiếu niên lấy nước làm mực không ngừng viết lên trên đất, luyện tập chữ bút lông, mỗi chấm mỗi phẩy đều tràn đầy ý nhị. Nhưng do khí trời nóng bức, vệt nước trên phiến đá rất nhanh sẽ khô mất.
"Mười ba năm rồi, đi tới thế giới này đã có mười ba năm rồi!" Thiếu niên thở dài một tiếng, nói thầm trong lòng.
Đời trước, hắn hăng hái làm việc nghĩa, vì cứu người rơi xuống nước, kết quả hắn cũng không có nổi lên theo.
Nhắm mắt một cái, một đời đã trôi qua; trợn mắt một cái, một cuộc đời bắt đầu rồi.
Hoài thai mười tháng, nhìn thấy thân hình trẻ sơ sinh, thiếu niên biết rõ mình chuyển thế sống lại rồi. Tử vong cũng không phải là kết thúc, mà chỉ là một bắt đầu khác. Một đời trước đã kết thúc, cuộc sống mới bắt đầu rồi. Người bình thường sau khi uống xong canh Mạnh Bà sẽ quên mất chuyện cũ trước kia, mà hắn tựa hồ đã uống thiếu một chén canh Mạnh Bà, vẫn nhớ các ký ức của kiếp trước.
Tên gọi của đời này kêu là Lưu Tú. Phụ mẫu hắn hi vọng hắn thi đỗ tú tài, cho nên đặt tên cho hắn là Lưu Tú.
Trong mười ba năm đi tới thế giới này hắn đều là sinh hoạt ở sơn thôn nhỏ này, xa nhất cũng bất quá là tới được thị trấn mà thôi. Thời gian mười ba năm này chỉ có một giai điệu chủ, đó chính là đọc sách.
Đồng sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ, hàn lâm vân vân năm cái cấp bậc, mỗi cấp là một cái ngưỡng cửa.
Đời sau một ít người đều là xem đồng sinh coi như học sinh tiểu học, tú tài coi như hóc sinh trung học, cử nhân coi như học sinh cấp 3, tiến sĩ coi như sinh viên đại học, mà hàn lâm tương đương với tốt nghiệp tiến sĩ. Bọn họ cảm thấy tú tài chẳng đáng một đồng, giống như không lăn lộn được tới hàng ngũ Giải nguyên, Trạng nguyên chính là bất tài, vô dụng.
Nhưng khi đến thế giới này rồi Lưu Tú mới biết đồng sinh tương đương với học sinh cấp 3, tú tài tương đương với sinh viên đại học, cử nhân tương đương với tốt nghiệp thạc sĩ, mà tiến sĩ tương đương với tốt nghiệp tiến sĩ, còn hàn lâm tương đương với trên tiến sĩ. Ở kiếp trước sinh viên đại học chẳng đáng một đồng, chỉ cần tốt nghiệp vào nghề chính là thất nghiệp; nhưng ở đời này tú tài lại rất có giá.
Chỉ cần là đã trúng tú tài liền có thể miễn đi lao dịch; chỉ cần trúng được cử nhân lièn có thể miễn đi thuế ruộng; nếu là thi đậu tiến sĩ... vậy chỗ tốt sẽ càng nhiều nữa. Đọc sách chính là nghề nghiệp tốt nhất.
Đời sau sinh viên đại học đều thường xuyên vì xe hơi, nhà lầu, gái đẹp vân vân mà buồn rầu. Nhưng ở thời đại này, chỉ cần là đọc sách giỏi, trúng được tú tài, chính là nhân thượng nhân; mà trúng được cử nhân càng là nhân trung chi long; nếu đậu tiến sĩ rồi, vậy chính là mọi thứ đều có, nhà lầu, xe hơi, gái đẹp gì đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Cử nhân, tiến sĩ quá xa xôi, ta chỉ cầu năm nay trúng được tú tài, miễn đi lao dịch trong nhà!" Lưu Tú thở ra một hơi, nghĩ tới mơ ước trong lòng.
Trên thế giới, thiên tài chỉ là số ít, phần lớn vẫn là người thường, là đông đảo chúng sinh.
Trên thế giới, những người thành long thành phượng, đấu phá thương khung, vĩnh sinh vô lượng kia dù sao vẫn là số ít, đa số mọi người đều là tầm thường vô vi, thuộc về hàng ngũ phế vật.
Lưu Tú có tự mình biết mình, hắn cũng chỉ là một thành viên trong chúng sinh mà thôi, mạnh hơn một chút so với phế vật, cũng gần với phế vật. Kiếp trước cũng chẳng qua là đại học hạng ba mà thôi, còn như thi đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại...gần như là chuyện nằm mơ. Mà đời này muốn thi đậu cử nhân cũng chẳng dễ hơn bao nhiêu so với thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại.
Người quý ở chỗ tự biết lấy mình, kiếp trước thành tích học tập của hắn bình thường, khoảng cách Thanh Hoa, Bắc Đại rất xa xôi. Mà đời này, khoảng cách tiến sĩ xa không thể với tới, khoảng cách cử nhân cũng khó khăn rất lớn, cho nên tú tài mới là mục tiêu của hắn.
Tú tài, ưu tú nhân tài. Thi đỗ tú tài cũng không tệ rồi.
Chỉ cần thi đỗ tú tài liền có thể miễn đi lao dịch, khi đó tình huống trong gia đình sẽ khá hơn. Nếu như lại kinh doanh cẩn thận một phen, mua vào vài chục mẫu đất, nói không chừng còn có thể trở thành tiểu địa chủ, có được tam thê tứ thiếp bảy lão bà, trải qua cuộc sống hủ bại mà hạnh phúc.
Nghĩ tới các loại đãi ngộ khi trở thành tú tài, Lưu Tú chỉ cảm thấy vui mừng không ngớt.
Lúc này cửa chính có tiêng động vang lên, sau đó liền thấy phụ thân gánh cây cuốc đi vào, trên người dính đầy bùn đất.
Lưu gia nhất mạch, tám đời tổ tông đều là người chịu khổ, đều là hạng người nghèo túng. Gia gia hắn năm đó là một gã cố nông, tuy ăn không đủ no, nhưng vẫn không nghèo đến mức chết đói, chỉ là chuyện cưới vợ cho lão cha là không có hi vọng rồi. Nghĩ tới cả đời chịu khổ, lão cha không cam lòng nên đã chạy tới nơi chiêu binh trong thành, trở thành một gã binh lính, còn có mười mấy vị đồng hương đi cùng.
Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy!
Một gã bần cùng khốn khổ nếu muốn nổi bật hơn người tựa hồ chỉ có một con đường là làm lính.
Tùy tùng đại tướng quân ở bên ngoài chinh chiến dài hơn mười năm, đến khi khải hoàn thì chỉ có một mình phụ thân còn sống trở về, các đồng hương còn lại đều đã chết hết.
Mười năm chinh chiến, phụ phân tích góp được một chút tiền bạc mua ruộng mua đất, khoảng chừng hơn ba mươi mẫu, một nửa đem cho thuê, một nửa tự mình cày cấy, bắt đầu làm giai tầng phú nông. Ngày thường xuống đất cày ruộng nhờ có lão cha ra sức hắn mới có tư cách đọc sách. Đọc sách cũng phải dùng tiền, còn tiêu hao rất lớn, gia đình bình thường còn thật sự không chịu đựng nổi.
"Cha, cha về rồi à!" Lưu Tú chào hỏi.
"Nhi tử, cố gắng đọc sách, tranh thủ thi đỗ Trạng nguyên!" Phụ thân nói.
"Con biết rồi!" Lưu Tú đáp lại, mặc dù biết thi đỗ Trạng nguyên là không có chút hi vọng nào, có thể hắn vẫn trả lời như thế.
Để cây cuốc xuống, lão cha đập phủi bụi đất trên người, rửa mặt một cái, thay đổi xiêm y sạch sẽ, quạt cây quật, nhìn con trai luyện chữ, rất là cao hứng.
"Nhi tử, con có biết tại sao phải đọc sách không?"
"Thưa cha, là vì nổi bật hơn người!"
"Nhi tử, nhớ kỹ, chúng ta là dân nghèo, không phải là những môn phiệt quý tộc kia, không có uan hệ, không có nhân mạch. Muốn nổi bật hơn người chỉ có hai con đường có thể đi: một là làm lính, ở trên chiến trường chém giết thu được quân công; hai là đọc sách, đi lên con đường nhân thượng nhân."
"Như thế nào là người thượng đẳng? Người đọc sách chính là người thượng đẳng! Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao. Chỉ cần đọc sách giỏi, trúng được Trạng nguyên, lão đa sẽ hướng về đại tướng quân cầu hôn. Năm đó đại tướng quân đã nói qua, nếu nhi tử người nào thi đỗ Trạng nguyên thì sẽ gả khuê nữ cho kẻ đó!"
Lão cha vừa nói vừa uống một hớp rượu, mùi rượu trùng thiên.
"Biết rồi thưa cha!" Lưu Tú nói "Con muốn quang tông diệu tổ, kiếm được một cái tên tuổi!"
Bình luận truyện