[Dịch] Tướng Dạ
Chương 61 : Hàng tỷ giọt mưa trút xuống
Người đăng: buoiproo999
Ngày đăng: 02:20 24-02-2021
.
Trong khoảng từ cửa chính Triều phủ tới cỗ xe ngựa chợt có thêm mười bốn mũi tên bay nhanh như chớp, mũi tên lướt qua bên người Triều Tiểu Thụ đâm thủng vố số giọt mưa, đường bay quái dị tránh qua tên xa phu xông phẳng vào trong xe, chỉ để lại trên màn che mười bốn lỗ thủng.
Tiêu Khổ Vũ trong xe khẽ cau mày, gương mặt vốn cực kỳ già nua của hắn càng thêm tiều tụy, hắn nhìn chằm chằm không gian trước mặt, niệm lực gần như vô cùng vô tận tràn ngập khắp khoang xe mơ hồ khiến cho làn sương bên trong nhuốm đẫm mùi hương hoa lan nhàn nhạt, hình ảnh nơi đây bất chợt quái dị khác thường.
Mưa tên tia chớp ngoài thùng xe sắp tới gần lão già, thì đột nhiên giống như tiến vào một vùng không gian bất động, mười mấy mũi tên lập tức mất đi toàn bộ tốc độ, đứng yên bất động như vật chết.
Mười bốn mũi tên phiêu phù một cách quái dị trên không trung, không một mũi nào có thể chạm vào bộ quần áo cổ xưa kia, mũi tên gần nhất lơ lửng chỉ cách mi tâm Tiêu Khổ Vũ không tới ba thốn, hai mũi khác lơ lửng trước mắt, những mũi còn lại thì ở trước hai tay hắn.
Những mũi tên đang lơ lửng bỗng nhẹ nhàng rơi xuống như bên ngoài lá non bị mưa tạt rụng rời, đầu tên dẫu có sắc, thân dẫu có cưng, nhưng mất đi tốc độ từ dây xoắn từ thanh cung bằng gỗ dương kia liền lập tức mất hết lực sát thương, như một đống rác rưởi rớt xuống trước người Tiêu Khổ Vũ.
Chẳng qua cho dù là cường giả được cung phụng trong quân đội như Tiêu Khổ Vũ đi chăng nữa thì đối phó với mười bốn mũi tên này cũng hao tổn tinh thần, trong chốc lát niệm lực khống chế nguyên khí xung quanh xuất hiện một sơ hở.
Đối với nhân vật như Triều Tiểu Thụ thì bất cứ sơ hở nào của kẻ địch đều là cơ hội. Phát hiện lực ép trên trái tim yếu đi, đau đớn như ngàn châm hơi khí hải cũng giảm bớt, bước chân trở nên ổn định hơn hẳn, hắn rít lên một tiếng, bộ thanh sam nơi người không gió mà bay, cả người như biến thành một phiến lá rụng đung đưa trong gió lướt tới cỗ xe ngựa.
Tên xa phu ngồi nơi đó thét lớn, cái roi ngựa đang cầm chẳng biết làm từ loại vật liệu gì chợt quất mạnh. Dưới lớp áo vải thô lấp lóe ánh hào quang màu vàng đất thể hiện rõ thân phận võ giả của hắn.
Bên cạnh một niệm sư tuổi già cảnh giới kinh người tất nhiên phải là cận vệ võ lực cường hãn, điểm này ngay cả Ninh Khuyết cũng có thể dễ dàng đoán ra, tự nhiên Triều Tiểu Thụ biết rõ.
Một roi quất xuống mưa lùi gió tránh, kình phong chiêu này thổi cho quần áo Triều Tiểu Thụ bay lên phần phật, chỉ tiếc cả người hắn giờ như một phiến lá nhẹ nhàng tránh đi. Tay trái Triều Tiểu Thụ nhanh chóng bấm kiếm quyết, từ xa đâm thẳng tới tên xa phu, hướng đầu ngọn tay chỉ trong cơn mưa hỗn loạn bất chợt xuất hiện lên một tia sáng trắng.
Tên xa phu lại thét lên, cây roi vừa quất bay một chỉ liền định vung thêm phát nữa để ngăn cản Triều Tiểu Thụ thì cảm giác nơi bụng mình đau quặn lên.
Hắn trợn lồi hai mắt nhìn xuống thì chỉ thấy một thanh đao kiểu dáng bình thường chẳng biết từ lúc nào đã đâm sâu vào trong bụng hắn.
Kẻ vừa chạy vừa bắn trong màn mưa - Ninh Khuyết - biết rõ đại niệm sư lẫn tên xa phu đều là người tu hành nhưng chẳng hề nhùn bước, chỉ chậm hơn Triều Tiểu Thụ một chút mà thôi. Sau khi tới nơi, hắn lăn mình một cái chui xuống dưới người con tuấn mã tránh khỏi tầm mắt mắt của tên xa phu rồi lặng lẽ rút đao.
Cả người treo dưới bụng ngựa, tay phải nắm chặt cây đao rồi từ phía sau mông ngựa tà tà chém lên một đao, đao này đâm rất chuẩn xác tránh khỏi nhưng nơi có thể có nhuyễn giáp rồi xuyên thẳng vào bụng tên xa phu.
Lưỡi đao đâm vào bụng cũng chưa phải vết thương chí mạng, Ninh Khuyết mặt không chút biểu tình đảo cổ tay, cây đao nơi tay xoắn một cái lập tức biến nội tạng của tên tùy tùng thành một đống bùi nhùi.
Mắt tên xa phu nhìn thanh đao không ngừng xoáy vào bụng mà lộ vẻ tuyệt vọng, cổ họng hắn run rẩy, mặt đao vốn lạnh buốt do thấm nước mưa đã lâu nhưng với hắn lại nóng không chịu nổi.
Ninh Khuyết lúc này nào có rảnh mà quan tâm vẻ mặt của người sắp chết, tay hắn bám lấy càng xe vọt người lướt quau tên xa phu rồi theo bóng Triều Tiểu Thụ vọt vào trong cỗ xe ngựa thần bí.
Màn che phất lên, mưa xuân lạnh buốt lập tức bay vào.
Triều Tiểu Thụ sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt sáng ngời vung tay lên đánh bật đoản trượng đánh úp của Tiêu Khổ Vũ.
Sắc mặt Tiêu Khổ Vũ chợt biến, vội điều động tất cả niệm lực trong cơ thể ý đồ đánh chết tươi tên giang hồ trước mặt ngay lập tức.
Ninh Khuyết từ giữa gối của Triều Tiểu Thụ chui qua, hét thảm lên một tiếng rồi quỳ thẳng xuống dưới, mũi đao sắc bén trong tay mạnh mẽ cắm phập vào bàn chân của Tiêu Khổ Vũ.
Tiên Khổ Vũ gằn lên một tiếng như dã thú già cỗi đau đớn, lão gắng gượng vùng dậy, chỉ có điều vết thương nhức nhối nơi bàn chân đã ngắt đứt minh tưởng, cho dù vậy bàn tay già nua như cành khô của hắn mở rộng giống một chiếc quạt bồ hương, sắp vỗ mạnh xuống.
Triều Tiểu Thụ mặt không đổi sắc dũng mãnh lao thẳng về phía ngực lão già khiến toàn bộ niệm lực lão vừa tích tụ lập tức tan biến, sau đó hắn lật tay rút ra một con dao găm sáng như tuyết hung ác đâm vào cổ đối phương!
Phập!
Một đao.
Hai đao.
Ba đao.
Mười bốn đao.
Triều Tiểu Thụ quỳ xuống trước thân thể già cỗi của Tiêu Khổ Vũ, tay trái vẫn ghi chặt nơi vai phải của hắn, tay phải cầm thanh dao găm sắc bén không ngưng đâm vào mà vẻ mặt chẳng chút gì thay đổi. Máu tươi không ngừng bắn lên thanh sam hóa thành từng đóa hoa máu mang theo mùi vị tang thương khó hiểu.
Cho tới lúc lão già chỉ còn lại chút thịt mỏng manh nơi cổ, dù là ông trời cũng không cách nào phục sinh được hắn mới thu hồi dao găm trong tay rồi chậm rãi từ trong xe đứng dậy.
...
...
Một cỗ xe khác đứng lánh ngoài xa vẫn không hề có cử động gì, một mực đứng lặng trong đêm mưa xuân bất kể từ lúc bắt đầu đồ sát, lúc chiến đấu thảm thiết trong phủ hay là trận chiến kinh tâm động phách nơi phố, tên bay, đao chém niệm sư đều không khiến cho người thanh niên hơi to béo trong xe động dung, hắn chỉ lẳng lặng ngắm nhìn đôi bàn tay nhìn như ngó sen của mình tới xuất thần.
Trong thế giới người tu hành có vài điều luật bất thành văn được công nhận, ở cùng cảnh giới, niệm sư về cơ bản có thể quét ngang kiếm sư, phù sư. Ví như trận ở Bắc Sơn, lão già Lữ Thanh Sơn có thể dễ dàng áp chế tên thư sinh bị trục xuất khỏi thư viện kia, nhưng trận chiến tối nay kết quả cuối cùng lại vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
"Cùng là cảnh giới Động Huyền thượng phẩm, đại kiếm sư lại giết chết đại niệm sư, đúng là khiến người ta bất ngờ. Triều Tiểu Thụ ngươi đúng là giỏi, quy luật trong tu chân giới lại bị hắn trong chiến đấu kiên cường phá bỏ."
Người thanh niên hơi to béo tuy còn trẻ nhưng cũng đã là cung phụng trong phủ thân vương, hắn lúc này yên lặng tán thưởng sự hung hãn cường liệt của Triều Tiểu Thụ, thế nhưng trong đôi mắt vẫn là cái vẻ không quan tâm đó. Lúc trước hắn quả thật khinh thường chẳng thèm động thủ, bởi vì hắn tin tưởng, chỉ cần hắn ra tay thì cho dù là Triều Tiểu Thụ và tên gia hỏa kia có mạnh tới đâu cũng phải nhận lấy cái chết.
Vì hắn... chính là kẻ được mệnh danh vô địch dưới Tri Mệnh, Vương Cảnh Lược.
- Đi thôi, đêm nay để ta tiễn truyền kỳ thành Trường An này một đoạn đường cuối cùng.
Vương Cảnh Lược nhẹ nhàng chà xát ngón tay mập mạp trơn bóng của mình rồi mỉm cười, trong lời nói đầy tự tin mãnh liệt, còn kèm theo một tia hưng phấn khó tả, mỗi lần muốn giết chết một vị cường giả hắn đều rất hưng phấn.
Xe ngựa vẫn không động, cũng không có người trả lời mệnh lệnh của hắn. Vương Cảnh Lược hơi nhíu mày, vầng trán rộng nhăn lên một nếp rất nhỏ, hắn nheo nheo con mắt, không mở tấm rèm xe lên mà cẩn thận cảm nhận nguyên khí chấn động xung quanh xe ngựa nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường, cũng chẳng thấy tung tích tên tùy tùng trong ngõ nhỏ.
Bên ngoài xe là một mảnh yên ắng tịch mịch, chỉ có tiếng mưa rơi khôn cùng làm bạn, cường giả trẻ tuổi được xưng là dưới Tri Mệnh vô địch đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, chỉ là hắn chẳng phát hiện ra lý do tại sao cả.Hắn lẳng lặng ngồi trong xe, trầm mặc trong thời gian rất dài nghe tiếng mưa rơi ngoài xe, bỗng nhiên đưa tay xốc tấm rèm xe phía trước lên.
Màn xe hơi nhấc lên, một mảnh vải từ trong xe nhẹ bay ra ngoài, được nửa trượng thì tà tà rơi xuống mặt đất.
Vương Cảnh Lược hơi híp mắt nhìn mảnh vải nằm nơi xa, tay phải hơi cong bắn ra một đạo chỉ phong, một mảnh vải khác nơi màn xe lần nữa bay ra để rồi tiếp tục bị cắt nát, chìm trong vũng nước.
Xung quanh xe ngựa như có một thanh đao vô hình.
Không cảm giác được niệm lực của người tu hành nào, chỉ có thiên địa nguyên khí nơi tấm vải bị cắt xảy ra biến hóa nho nhỏ, nếu như hắn không phải là một trong những cường giả trẻ tuổi của Đại Đường thì có lẽ không thể phát hiện ra sự biến đổi nguyên khí rất nhỏ kia.
Như nghĩ đến một loại khả năng nào đó, sắc mặt Vương Cảnh Lược khẽ tái nhợt đi.
Một lát sau, kiêu ngạo cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ hãi, hắn thét lên một tiếng, mười ngón tay mập mạp như dưỡng qua trăm hoa xòe ra, một cơn chấn động mạnh mẽ từ trong xe lập tức phóng thẳng ra bên ngoài đẩy bay luôn cửa sổ xe ngựa, rồi hắn gầm lên một tiếng định phóng ra ngoài.
Nhưng sau một giây hắn vội chật vật dừng lại, cả người đứng ngây ra như một bức tượng khắc trong mưa.
Toàn bộ con ngõ như trở thành một thế giới khác, ý đồ mạnh bạo phá vòng vây của hắn đã dẫn phát khí cơ hung hiểm trong trời đất, nền đá xanh phủ đầy nước mưa run rẩy kịch liệt, thỉnh thoảng lại bật lên không trung rồi lại rơi xuống tựa như mấy nhóm nam nữ đang nhảy múa điên cuồng trong ngày hội xuân ở Đại Hà Quốc.
Mà bầu trời trên con ngõ thì biến thành tác phẩm nghệ thuật của thần, tất cả những giọt mưa rơi xuống như trở thành những thanh đao sắc bén không thể ngăn cản.
Vô số giọt mưa hóa thành vô số đao nhỏ trút xuống cỗ xe nơi đầu ngõ, rơi vào mái hiên đập tan cạnh vách, rơi xuống càng xe đập thành vụn gỗ, con tuấn mã đằng trước trúng phải không kịp kêu lên một tiếng đã bị gọt thành thịt nát.
Vạn giọt mưa xuân rơi xuống ngõ nhỏ, trong đêm mưa ngoài cái thùng xe ra tất cả đã trở thành mảnh vụn, mà quái dị nhất là mưa xuân rớt xuống thùng xe lại rất nhẹ nhàng, vỗ lên mặt Vương Cảnh Lược đang tái nhợt không hề để lại bất kỳ vết máu nào.
Vương Cảnh Lược trong mưa nhìn cực kỳ thê thảm, cả người ngồi bên trên tấm bản gỗ sàn xe còn sót lại, y phục thì đã sớm ướt đẫm, mấy sợi tóc dính tán loạn trên trán. Hắn ngây người nhìn những giọt mưa trên bầu trời đang không ngừng rơi xuống kia, thân thể bắt đầu không kìm chế được mà run rẩy kịch liệt, chẳng biết là do lạnh quá hay là quá sợ hãi.
Hắn khó khăn cúi đầu nhìn khắp ngõ nhỏ, lại nhìn trên mặt đất những hạt mưa đang nhảy múa, thấy những giọt mưa cùng bốn ngõ nhỏ xung quanh như tạo thành một chữ "Tỉnh" (井), bờ môi tái nhợt của hắn mấp máy, thì thào tự nhủ:
- Phù chữ Tỉnh?
Mưa từ trên trán, từ tóc chảy xuống, Vương Cảnh Lược ngơ ngơ ngẩn ngẩn xoay đầu trong đêm mưa cố gắng tìm lấy bóng dáng kẻ địch, sự sợ hãi cùng tự tin hàng ngày nay đã bị nỗi kinh hoàng đến tuyệt vọng thay thế. Hắn bỗng nhiên ho khan liên tục, vội khom người cố gắng dùng tay vuốt rũ bớt mưa trên mặt, rồi giống như một đứa trẻ bị bắt nạt khóc bù lên:
- Không thể nào... Tại sao có thể là thần phù sư...
- Là ai vẽ bức phù này?
----------oOo----------
Bình luận truyện