[Dịch] Tướng Dạ
Chương 56 : Xe ngựa nơi mưa, ba kiếm tái hiện
Người đăng: buoiproo999
Ngày đăng: 17:28 21-02-2021
.
Đêm mưa rét, Xuân Phong Đình, ngoài ngõ Triều phủ.
Vị trung niên mập mạp đứng bên cạnh thùng xe lom khom hạ giọng nói:
- Triều Tiểu Thụ quả nhiên là người tu hành, cảnh giới xem ra vẻ không thấp. Cục diện hiện tai có chút khó giải quyết...
Người trong xe ho khan hai tiếng đoạn lạnh nhạt nói:
- Vội gì chứ? Trong phủ không phải mời tới hai người sao? Nếu cả bọn hắn cũng không chống lại tên gia hỏa lăn lộn giang hồ kia, lúc đó chúng ta ra tay cũng không muộn... Về phần những tên giang hồ kia chết thì cũng đã chết, đối với Trường An chỉ như bớt đi vài con chuột mà thôi.
Mấy trăm tên giang hồ từ bốn phương tám hướng Trường An ở trong mắt thế ngoại cao nhân bọn họ chỉ là những con chuột hèn mọn chuyên chui nhúc trong những rãnh nước đen ngòm, đang liều mạng chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
Thế những Lão Triều Xuân Phong Đình là người tu hành, còn bọn hắn chỉ là những tên giang hồ bình thường, chênh lệch hai bên thực như trời và đất. Bóng kiếm lướt đi mang theo qua cổ mang theo từng đóa hoa máu kèm theo một cái đầu rơi xuống đất, tên cầm búa thì ngón tay đứa lìa, tên cầm đao thì ngã rầm xuống nước. Sức chiến đấu cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng chẳng đáng là gì dưới cái bóng kiếm lúc ẩn lúc hiện kia. Cho dù cứng rắn tới đâu, nhìn thấy đồng bọn liên tục ngã xuống như vậy cũng sẽ trở nên tuyệt vọng.
Triều Tiểu Thụ bình tĩnh bước về phía trước, thanh sam trên người sớm bị mưa xối cho ướt nhẹp. Ninh Khuyết mỗi lần nhìn thấy hắn đi trong mưa xuân đều cảm giác cái vị đại ca hắc đạo thành Trường An này như thể hòa vào với tự nhiên, dung nhập cơn mưa xuân thấm đẫm mặt đất, không thể nào đỡ nổi, thậm chí là còn chẳng muốn chống đỡ.
Mấy tên bang chúng đến từ tây thành nam thành ngơ ngác nhìn người nam tử trung niên thong thả bước đi trong mưa như đang chứng kiến một con ác quỷ đang nhìn bọn hắn gật đầu, sau đó đưa vuốt xé tan bọn hắn ra thành từng mảnh. Bọn hắn cũng chẳng thể nào áp chế nỗi kinh hoàng trong lòng mình được nữa, không biết là ai hô lên một tiếng, lập tức mấy tên khác bỏ chạy tán loạn.
Mông lão gia nam thành, Tuấn Giới tây thành và Miêu thúc chẳng biết đã bỏ chạy từ bao giờ. Xung quanh Xuân Phong Đình, trong cơn mưa rả riết, ngoại trừ thi thể thì chỉ còn những tên giang hồ đang bị trọng thương không ngừng run rẩy, tất cả đều nằm bẹp dưới đất, mảnh không gian yên tĩnh lạ thường. Nơi này cho dù bỏ qua thi thể và người bị thương, thì cái mùi máu tươi nồng nặc đến nỗi nước mưa cũng không thể nào gột sạch, và cả cái đình nhỏ bị đánh sập một góc nữa.
Ninh Khuyết mang thái độ trầm mặc đi theo sau lưng Triều Tiểu Thụ tiến về phía trước. Hai tay hắn vẫn nắm chặt chuôi đao, thân đao sáng như tuyết nằm ngang trước ngực hứng lấy những giọt mưa không ngừng rớt xuống. Từ đầu đến cuối hắn không sử một đao nào, trận đồ sát này cứ đơn giản như thế mà chấm dứt. Nhưng hắn không vì thế mà buông lỏng, càng không có gì áy náy bởi hắn rõ ràng hung hiểm thật sự còn chưa xuất hiện. Nếu có cơ hội đi theo người tu hành chiến đấu, thì chí ít cũng sẽ gặp được vài ba kẻ địch là người tu hành.
Một bước, hai bước, Triều Tiểu Thụ chậm rãi tiến về trước cửa nhà. Vỏ kiếm bên hông đã trống trơn, thanh kiếm mỏng không biết đã ngao du nơi nào trong màn mưa. Hắn duỗi hai tay ra khẽ đẩy, cánh cửa đại môn bị mưa đêm thấm ướt nhẹp khẽ vang lên một tiếng cọt kẹt quái dị.
Cửa viện được mở ra, bên trong là mưới mấy tên lính Đại Đường tinh nhuệ mặc áo tơi đang cầm cung nỏ đang chờ đợi, vẻ mặt hiện lên sự kiên nghị mà lạnh lùng. Phía sau tấm màn mưa chính là Thính Vũ Lâu, nam tử mặc trường bào màu trắng điểm tinh vân bên trên nhướng mày, đoản kiếm trong vỏ đeo bên hông đã rung nhè nhẹ. Khổ hạnh tăng đội nón lá từ từ ngẩng đầu, tràng hạt trong tay có chụt cứng đờ. Cỗ xe ngựa ở phía xa vẫn yên tĩnh, người ho khan trong xe lúc trước không biết đã đi nơi nào.
Yên tĩnh vô cùng, tiếng gió len lỏi qua cành lá cùng xà nhà, tiếng mưa rơi tí tách nơi ao nhỏ trong đình viện vang lên mồn một. Mấy người nhìn nhau, không ai định ra tay trước cả.
Im lắng rất lâu, mà có lẽ chỉ trong chớp mắt. Triều Tiểu Thụ lướt ánh mắt lướt qua binh sĩ cầm nỏ rồi dừng lại tại giữa gian lầu, trên người khổ hannhj tăng cùng kiếm khách nói lạnh nhạt:
- Đây là nhà ta, mời các ngươi ra ngoài.
- Không ai phải rời đi cả.
Kiếm khách mặc trường bào màu trắng điểm tinh vân trả lời:
Triều Tiểu Thụ nhìn đến thanh đoản kiếm đang rung nhẹ bên hông kẻ này. Như có điều suy nghĩ, hắn bỗng mở miệng:
- Vài ngày trước, có phải ngươi giết một tiểu huynh đệ của ta trong mưa?
Kiếm khách mặc trường bào khẽ nghiêng người về trước, ý bào chính hắn.
Khóe môi Triều Tiểu Thụ hơi nhếch lên, nhìn hắn nói:
- Vậy hôm nay ngươi sẽ là kẻ chết đầu tiên.
Nước mưa theo nơi ngói Thính Vũ Lâu chảy xuống rồi biến thành một tấm mành nước. Cái bát đồng trước mặt khổ hạnh tăng chứa nước mưa ngày càng nhiều, cuối cùng cũng đã tràn ra.
Triều Tiểu Thụ ra tay.
Hắn nâng tay phải lên, cách màn mưa trùng điệp, cách trận địa cung nỏ của đám binh lính tinh nhuệ Đại Đường, chỉ thẳng vào tên kiếm khách mặc trường bào.
Ngón tay vừa chỉ, màn đêm tĩnh mịch như bị xé rách bởi một tiếng rít chói tai, thanh bội kiếm mỏng manh ẩn giấu trong màn mưa cuối cùng cũng xuất hiện, như một tia chớp vọt tới từ bên trên Thính Vũ Lâu.
Ánh mắt tên kiếm khách co rụt lại, ngón giữa tay phải chợt búng, thanh đoản kiếm treo ở bên hông vốn kích động không ngừng liền phá vỏ bay ra, hóa thành một đạo thanh quang chắn ngay trước người hắn.
Triều Tiểu Thụ đã nói kẻ chết đầu tiên hôm nay chính là hắn, ngón tay xuyên qua màn mưa cũng chỉ trúng hắn, chỉ có điều mục tiêu của kiếm đầu tiên lại chính là tên khổ hạnh tăng bên cạch.
Vị khổ hạnh tăng kia dẫu im lặng nhưng vẫn luôn cảnh giác động tĩnh xung quanh. Nguyên khí trong trời đất vừa chấn động là hắn biết ngay Triểu Tiểu Thụ đã động thủ, hắn không biết mình là mục tiêu của chiêu này, nhưng bản năng của một đệ tử phật tông đã khiến hắn lập tức vỗ ra một chưởng lên tấm ván gỗ bên cạnh khiến bụi bay mù mịt. Chiếc bát đồng phía trước như bị người đá cho một cước văng lên không trung bắn ra vô số bọt nước.
Bóng kiếm màu tro nhạt lướt qua không trung xuyên phá đám bọt nước lóng lánh trong suốt như lưu ly bị chiếc bát đồng chặn lại. Thanh kiếm mỏng manh với tốc độ cực nhanh hung hăng đâm mạnh vào chiếc bát đồng to lớn phát ra một tiếng ầm vang đinh tai nhức óc.
Khuôn mặt khổ hạnh tăng bên dưới nón lá hơi đen, lúc này bỗng trở nên tái nhợt, rõ ràng hắn đã chịu thiệt thòi không nhỏ. Tên kiếm khách mặc trường bào nhíu mày, cổ tay đảo rất nhanh, trong chớp mắt hắn bấm ra hai đạo kiếm quyết. Thanh đoản kiếm bay múa xung quanh hắn hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh đâm thẳng về Triều Tiểu Thụ đứng nơi cổng viện. Thanh tiểu kiếm của Triều Tiểu Thụ lúc này đang va chạm cùng bát đồng của khổ hạnh tăng làm sao có thể kịp quay về hộ thân?
Ninh Khuyết đang nắm chặt thanh đao sau lưng Triều Tiểu Thụ bỗng nhiêu động, cả người hắn vọt nhanh về bên trái, nhưng khi sắp đến bên cạnh Triều Tiểu Thụ thì hắn cướng ép dừng bước. Không phải vì hắn sợ tên kiếm khách, cũng không phải sợ thanh đoản kiếm kia, mà vì hắn phát hiện mình chưa cần phải ra tay.
Thanh kiếm mỏng của Triều Tiểu Thụ vốn đang đánh vào chiếc bát đồng, dù không thể đâm xuyên bát đồng nhưng cũng nương theo lực va chạm mạnh mẽ đó, mấy đạo phù vân bí ẩn trên thân kiếm đột nhiên phóng đại lên rồi thoát ra khỏi thân kiếm, hóa thành năm mảnh kiếm cực mỏng bắn ra.
Từ không sinh một, một sinh ba, ba lại sinh năm.
Triều Tiểu Thụ một kiếm hóa năm.
----------oOo----------
Bình luận truyện