Tam Quốc: Tiểu Hầu Gia

Chương 2 : Chủ Động Xuất Chiến

Người đăng: DHN

Ngày đăng: 10:01 15-06-2024

.
“Tại hạ Tôn Nhân, xin chỉ giáo.” Một hắc bào thiếu niên bước ra, ôm quyền hành lễ. Thiếu niên đó chính là Tôn Nhân không quá bảy thước, dáng vẻ gầy gò, không cường tráng, càng thêm mảnh khảnh, có một tia yếu đuối, không dương cương. Dưới trướng của Ngô Quyền làm sao lại có mặt hàng như vậy a? Lưu Biểu mang theo ý cười, lại một lần nữa nghi vấn: “Lỗ giáo úy, các hạ thật sự điều động Tôn Nhân xuất chiến sao? Lỗ Túc liếc nhìn Tôn Nhân, lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại thả lỏng, trên gương mặt kiên quyết nở một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Giang Đông xuất chiến chính là tiểu tướng Tôn Nhân, thỉnh Lưu Kinh Châu chỉ giáo.” Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại vô cùng tự tin. Lưu Tú nhìn Tôn Nhân không chút khinh thường. Trong ký ức kiếp trước chính là Tôn Nhân đã đánh bại toàn bộ thế hệ trẻ phủ Kinh Châu, khiến Lưu Biểu mất hết sạch mặt mũi. Lưu Biểu đảo mắt nhìn đám người trong đại sảnh, hỏi: "Ai nguyện ý đứng ra xuất chiến?" "Châu Mục tiểu tướng Thái Uy, xin chiến!" Thái Uy chưa đầy hai mươi, là cháu trai của Thái Mạo. Hắn có tướng mạo đường đường, hai mắt sáng ngời hữu thần, nhìn về phía Tôn Nhân ánh mắt càng là nhất định thủ thắng. Lưu Biểu gật đầu nói: "Chuẩn!" Thái Ngụy đi vào trong đại sảnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, chắp tay nói: “Mời!” "Đối chiêu" Tôn Nhân hét lên một tiếng, rút kiếm ra và đâm vào không trung. Đối mặt với kiếm của Tôn Nhân, Thái Uy lộ ra rất thong dong, không trốn không né, rút kiếm nghênh đón. Hai người tại trong sảnh giao thủ, xê dịch bước chân, kiếm quang lấp lóe, trong lúc nhất thời chiến đấu vô cùng kịch liệt.. Lưu Biểu để ở trong mắt, khẽ gật đầu, khóe miệng toát ra một nụ cười. Nhưng vào lúc này, Tôn Nhân kiếm phân âm dương, một kiếm quét ngang. “Keng!” Thanh kiếm sắt va chạm với trường kiếm của Thái Uy , một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, hất văng trường kiếm của Thái Uy. Sau một khắc, Tôn Nhân lấn người mà tiến, đột nhiên phát động công kích. Cơ thể gầy gò tiến lại gần, Tôn Nhân tung một đấm ra ngoài. "BA!" Cú đấm trúng vào ngực Thái Uy . Sức mạnh hùng hồn dữ dằn bạo phát từ trong một quyền bạo phát ra. Thái Uy kêu thảm một tiếng, cơ thể vạm vỡ bay về phía sau, rồi ngã phịch xuống đất, không thể đứng dậy được nữa. Tôn Nhân không có tiếp tục dây dưa, lui về sau một bước, chắp tay nói: “đã nhường!” Cảnh tượng này khiến nụ cười trên mặt Lưu Biểu cứng lại, lúng túng không thôi. Lúc trước hắn còn tự hào về võ nghệ của Thái Uy , nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Thái Uy đã thất bại và không còn sức đánh trả. Đôi mắt của Lưu Tú tinh quang lóe lên. Thái Uy cùng Tôn Nhân giao thủ, hắn thấy rất rõ ràng, Tôn Nhân không chỉ có tinh thông kiếm thuật mà còn giỏi cận chiến. Tay phải cầm kiếm chém giết, tay trái trong nháy mắt áp sát Thái Uy, một quyền đánh vào Thái Uy trên lồng ngực, kỹ xảo thời gian lực lượng, vừa mạnh vừa chuẩn. Trong chốc lát, đại sảnh trở nên tĩnh mịch xuống. Một bên Lưu Biểu, sĩ khí càng rớt xuống vô hạn. Lỗ Túc cũng không hùng hổ dọa người chậm rãi nói: "Dưới Lưu Kinh Châu còn có ai nguyện ý đứng ra xuất chiến? Nếu không có ai, xin Lưu Kinh Châu lệnh Hoàng Tổ xin lỗi." Lưu Biểu mặt trầm như nước, nói: “Ai dám xuất chiến?” Lời nói rơi xuống nhưng không có người đáp lại, khiến Lưu Thiệu bề ngoài lúng túng không thôi. "Phụ thân, nhi tử xin chiến." Lưu Tông đứng lên, ánh mắt quyết liệt. "Chuẩn!" Lưu Biểu khẽ gật đầu, thời điểm then chốt vẫn là nhi tử của mình đáng tin. Lưu Tú phát giác được thần sắc của Lưu Biểu, trong lòng cười lạnh. Lưu Biểu đặt hy vọng rất lớn nhi tử thứ hai Lưu Tông này, nhưng ông không biết rằng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn. Thất bại của Lưu Tông ở kiếp trước thật nực cười biết bao. Lưu Tông cởi trường bào, cầm bội kiếm đi tới đại sảnh, chắp tay nói: "Mời!" Tôn Nhân khinh thường nói: "Ngươi đến trước đi!" Lưu Tông tức giận tự nhủ: "Ngươi coi thường ta, sau này hãy quỳ xuống đất cầu xin ta thương xót." Hét một tiếng, Lưu Tông vung một kiếm ra. Mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng tới Tôn Nhân. Trường kiếm đâm tới, Tôn Nhân nhưng là không trốn không né, đầu hơi hơi chuyển lệch, tránh ra một kiếm của Lưu Tông. Lưu Tông gầm lên, nộ khí bừng bừng, trường kiếm đột nhiên chém ngang, thẳng đến hướng cổ Tôn Nhân. “Thật là vô vị!” Tôn Nhân than nhẹ một tiếng, dưới chân xê dịch, lắc nhẹ thân người tránh đi. Lưu Tông liên tục hai kiếm cũng không có đụng tới Tôn Nhân, giận dữ nói: “có bản lĩnh thì đừng tránh né, đánh một trận đường đường chính chính đi.” Tôn Nhân nói: “Cùng ngươi đánh nhau thật là vô vị biết bao.” "Giết!" Tiếng quát khẽ, lại giống như kim qua thiết mã thét dài. Sát khí bàng bạc sát phạt trên người Tôn Nhân bạo phát đi ra. Trong lòng Lưu Tông run lên, kiếm trong tay cũng theo đó chậm đi một nhịp. "Cất kiếm!" Tôn Nhân lại xuất chiêu và dùng kiếm chém vào thân kiếm của Lưu Tông. "Keng!" Kim thiết giao kích, tia lửa tung tóe, chẳng mấy chốc, thanh kiếm trong tay Lưu Tông rơi xuống đất. Thanh kiếm trong tay Tôn Nhân đã chĩa vào cổ họng Lưu Tông, chỉ cần mũi kiếm tiến thêm ba phần, nó sẽ xuyên qua cổ họng của Lưu Tông. Ừng ực! Lưu Tông nuốt khan, trên trán toát mồ hôi lạnh. Tôn Nhân khuôn mặt nghiêm nghị đột nhiên cười lên, trong nháy mắt giống như gió xuân thổi qua trên mặt, khí tức lạnh lùng uy hiếp tiêu tan. Ánh mắt nhu hòa hỏi: "Lưu Tông, ngươi có chịu phục?" Lưu Tông liên tục gật đầu, hoảng sợ nói: "Ta nhận thua!" Lưu Tông rùng mình khi nghĩ đến cuộc đọ kiếm với Tôn Nhân, trước đây hắn cũng so tài với bọn Thái Uy , hôm nay hắn đối mặt với Tôn Nhân nhưng lại bị thảm bại hoàn toàn, điều này khiến Lưu Tông cảm thấy vô cùng thất lạc. Nụ cười trên mặt Lỗ Túc càng rộng hơn, lại một lần nữa truy vấn: "Lưu Kinh Châu, Tông công tử bại trận, còn có nhân tuyển nào khác ra ứng chiến không?" Lưu Biểu sắc mặt u ám, sau khi trừng mắt nhìn Lưu Tông, liếc nhìn những người khác trong số các tướng quân có mặt, Thái Mạo Trương Duẫn, Văn Sính, Hoàng Trung và những người khác đều là những tướng lĩnh kỳ cựu trong quân, lại không thể ra trận. Thế hệ tướng quân trẻ tuổi trong số đó chỉ có Thái Uy là tương đối xuất chúng, nhưng Thái Uy đã bị đánh bại, còn những thế hệ trẻ khác không dám bước ra. Lỗ Túc thần sắc bình tĩnh, hỏi: “Nếu như Lưu Kinh Châu dưới trướng không người ứng chiến, liền thỉnh Lưu Kinh Châu hạ lệnh Hoàng Tổ xin lỗi.” Lưu Biểu không trả lời Lỗ Túc mà lại hỏi: “Ai thay bản quan xuất chiến?” "Phụ thân, nhi tử nguyện ý xuất chiến." Giọng nói to lớn vang vọng trong đại sảnh. Đám người lần theo âm thanh nhìn lại, ánh mắt rơi trên người Lưu Tú. Nhìn thấy người đứng lên là Lưu Tú rất nhiều người ánh mắt nghi hoặc không thôi, căn bản vốn không nhận biết Lưu Tu. Hỏi thăm một phen phía sau mới hiểu được Lưu Tu là tam nhi tử của Lưu Biểu. Lưu Tông trở lại chỗ ngồi, mỉa mai nói: "Tam đệ, ta cũng không làm được, ngươi đi lên càng không được, không muốn mất mặt xấu hổ a." Trong mắt Lưu Tú hiện lên một tia lạnh lùng. Trước mặt mọi người, Lưu Tông vẫn kiêu ngạo như vậy, khiến Lưu Tú chán ghét. Lưu Biểu nhận ra Lưu Tú, ngập ngừng hỏi: "Ngươi xác định muốn tham chiến?" Một câu nói thể hiện sự nghi ngờ của Lưu Biểu . Lưu Tông yêu cầu xuất chiến, Lưu Biểu sẵn sàng đồng ý. Khi đến thời điểm Lưu Tú, Lưu Biểu không hề tin tưởng, đây là cách Lưu Biểu cấp cho Lưu Tú tình cha a. Lưu Tú trấn áp sự bất đắc dĩ và oán hận trong lòng. trong lòng và bình tĩnh nói: “Nếu thất bại,ta sẵn sàng cam chịu trừng phạt”. “Không biết tự lượng sức mình!” Lưu Tông cong môi, không có để Lưu Tú trong mắt. Lưu Biểu không có lựa chọn nào khác, bởi vì Lưu Tú nói có ý tứ, nên gật đầu nói: “ Tự giải quyết cho tốt!" Lưu Tú đi đến giữa đại sảnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, chắp tay nói: “Mời!” Tôn Nhân cau mày, ánh mắt nghiêm túc. Đối mặt với Lưu Tú, Tôn Nhân trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác khó tả. Thân thể đối phương rõ ràng là gầy gầy, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, rất kỳ quái. "Xin mời!" Tôn Nhân cũng không khinh thường, chậm rãi rút kiếm ra tay, kiếm trong tay đã đâm ra ngoài. Mũi kiếm xuyên qua không khí, phát ra một tiếng huýt sáo sắc bén, nhanh như tia chớp. Mọi người trong đại sảnh đều thay đổi sắc mặt, từ phân tích chiêu kiếm vừa rồi, Tôn Nhân không có dùng hết sức lực khi chiến đấu với Thái Ngụy và Lưu Tông, năng lực hiện tại của hắn chính là sức mạnh thực sự của Tôn Nhân. ...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang