Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 735 : Như một con côn trùng
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 18:54 19-12-2025
.
Luồng gió lạnh buốt thổi quét dữ dội, cuốn bay lớp bụi dày đặc, để lộ phía sau nó là một bộ xương đang bốc cháy.
Whoosh—!
Kẻ thu thập Xác chết, giờ đây chỉ còn trơ lại xương cốt, bị bao trùm trong ngọn lửa đen kịt. Thế nhưng, Staff of the Underworld, thứ không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng, vẫn được nắm chặt trong bàn tay xương khô ấy.
‘…Trông hắn thật sự rất thảm hại.’
Khí thế áp đảo mà hắn từng phô bày khi khoe khoang về sự bất tử của mình trong Rừng Goblin đã hoàn toàn biến mất.
Lý do thì vô cùng đơn giản.
Một phút bất tử, đó là những gì kỹ năng [Momentarily Immortal] mang đến cho hắn.
Và trong khoảng thời gian đó, chỉ số vật lý của hắn đã tăng vọt do hiệu ứng chuyển hóa các chỉ số siêu năng và tinh thần sang vật lý.
Hơn nữa, bản thân hiệu quả của các kỹ năng Necromancer của hắn không hề suy giảm.
Không, thậm chí nó còn được chúc phúc bởi Underworld, khiến thông số của hắn trở nên vượt trội hơn trước kia. Nhưng hắn đã chọn một con đường sai lầm.
Trong suốt một phút ấy, thay vì nhắm thẳng vào điểm yếu của tôi như trước…
Tatata-dat!
Không một chút do dự, hắn chọn quay lưng lại với tôi và bỏ chạy.
Cảnh tượng đó khiến tôi liên tưởng đến một loài côn trùng quen thuộc. Ngày trước, khi còn sống trong căn nhà cho thuê dưới tầng hầm, mỗi lần tôi bật bếp trong gian bếp, lũ gián cũng sẽ tán loạn bỏ chạy y hệt như vậy.
(Dịch giả-kun : không biết gọi là gì. Ae biết mấy cái phòng bị chôn một nửa dưới đất, chỉ ló ra một cái cửa sổ trong phim Nhật hay phim Hàn không?)
‘…Nhanh thật.’
Sự chúc phúc của Underworld kết hợp với [Momentarily Immortal] khiến tốc độ của hắn nhanh đến kinh người. Vì thế, tôi lập tức bắt đầu truy đuổi.
Kuwung! Kuwung!
Đôi chân dài và thô của tôi đã dồn hết sức lực, thế nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn cứ giãn ra. Không hiểu làm sao hắn có thể chạy nhanh đến vậy chỉ với mấy khúc xương chân nhỏ bé kia.
‘Dù sao thì cuối cùng hắn cũng sẽ chết.’
Mặc cho khoảng cách ngày càng bị nới rộng, tôi không hề cảm thấy sốt ruột.
Trên vùng bình nguyên trống trải mênh mông này, nơi không có chỗ ẩn nấp, dù nó có chạy xa đến đâu, tôi vẫn kiên trì bám theo hướng nó bỏ trốn.
Và rồi…
‘Một phút.’
Khi mốc thời gian ấy trôi qua, hiệu ứng của [Momentarily Immortal] kết thúc, và da thịt lại một lần nữa bắt đầu bao phủ lại thân thể vốn chỉ còn lại xương đó.
Tatata-dat!
Giờ đây, Kẻ thu thập Xác chết lại tiếp tục tháo chạy trong trạng thái bình thường, chỉ cầm theo mỗi cây quyền trượng.
‘…Nhưng khoảng cách vẫn không thu hẹp.’
Việc hắn vẫn chạy nhanh như vậy ngay cả sau khi hiệu ứng bất tử kết thúc quả thật có chút khó chịu, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Tôi vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi Âm Giới đóng lại.
‘Thời gian tối đa là 24 giờ, đúng không?’
Bất kể những gì đã xảy ra kể từ khi tôi tới đây, những thứ đó cùng lắm cũng chỉ diễn ra trong khoảng 30 phút.
Nói cách khác—
Tôi vẫn còn lại hơn 23 giờ.
Kuwung! Kuwung!
Tôi duy trì sải chân đều đặn, khẽ nở một nụ cười.
‘Xem ngươi có thể chạy được bao lâu.’
Người Barbarian sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
*****
Bạn đã từng chơi trò đuổi bắt chưa?
Nếu đã từng, hẳn bạn sẽ hiểu. Dù chỉ là một trò chơi, việc bị ai đó rượt đuổi vẫn mang lại cảm giác căng thẳng tột độ cùng sự phấn khích nghẹt thở.
Vậy thì, hãy thử tưởng tượng một ván đuổi bắt ngoài đời thực mà nếu người bị bắt sẽ bị đập vỡ hộp sọ sẽ như thế nào.
Thực ra, Necrapheto chưa từng biết đến cảm giác đó.
Bởi lẽ, từ trước đến nay, hắn luôn là kẻ truy đuổi.
Tatata-dat!
Đôi chân không ngừng chuyển động của hắn bắt đầu đau nhức. Có lẽ do áp lực tâm lý, hắn cảm thấy bản thân kiệt sức nhanh hơn bình thường.
“Hộc… hộc…!”
Hơi thở gấp gáp nghẹn lại nơi cổ họng.
‘…L-làm ơn… bỏ cuộc đi!’
Khoảng cách giữa hắn và kẻ “đuổi bắt” vẫn còn khá xa, thế nhưng hắn không tài nào cảm thấy an tâm.
Kuwung! Kuwung!
Ngay cả từ đằng xa, hắn vẫn nghe rõ tiếng bước chân trầm ổn đó. Quyết tâm của kẻ truy đuổi, sự kiên định rằng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, được truyền tới một cách rõ ràng.
‘Muốn cắt đuôi hắn… mình phải nới rộng khoảng cách…’
Trong cơn hoảng loạn, Necrapheto sử dụng mọi thủ đoạn có thể. Hắn liên tục triệu hồi xác chết từ hư không, cố gắng cản trở con đường của gã Barbarian.
[Grurururuk!]
Hắn dựng nên một bức tường xác chết khổng lồ.
[Kyahhh!]
Những móng vuốt thối rữa vung lên, chỉ để quấy nhiễu sự tập trung của đối phương.
“Ồ, tốc độ tích lũy tăng lên thật nhanh.”
Chỉ là hắn không hề hay biết, gã Barbarian đi phía sau mình đang nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Tatata-dat!
Thời gian trôi đi.
Một phút… hai phút… ba phút… bốn phút…
Kuwung! Kuwung!
Mười phút… hai mươi phút… ba mươi phút… bốn mươi phút…
‘Một giờ…’
Dù không thể xác định chính xác, hắn có cảm giác chừng ấy thời gian đã trôi qua. Thế nhưng tình hình chẳng thay đổi chút nào.
Hắn đã triệu hồi tên tay sai nhanh nhất của mình và cưỡi lên nó, còn gã Barbarian thì vừa đâm xuyên qua cả một quân đoàn xác chết, hiển nhiên khoảng cách phải…
‘…Vì sao nó không hề nới rộng?!’
Khoảng cách vẫn gần như y nguyên.
Có hai lý do chính cho vấn đề này.
Thứ nhất, dù có triệu hồi xác chết để cản đường, chúng hầu như không gây được ảnh hưởng đáng kể nào đến gã Barbarian tựa xe tăng kia.
Và thứ hai là…
‘[Gigantification]’
Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy trạng thái [Gigantification] sẽ kết thúc. Thông thường, các kỹ năng biến thân kiểu này sẽ tiêu hao MP mỗi giây, khiến việc duy trì lâu dài là điều không thể.
‘Nếu không phải vì thứ đó, mình đã sớm nới rộng được khoảng cách rồi!’
Bao giờ kỹ năng đó mới kết thúc?
Hắn không biết.
Nhưng hắn hy vọng nó sẽ sớm chạm tới giới hạn. Hắn tin rằng chẳng bao lâu nữa, [Gigantification] sẽ tan biến, và khi đó hắn có thể bỏ xa đối phương.
Đó là một hy vọng hão huyền—bắt nguồn từ sự ngu dốt.
Abet Necrapheto hoàn toàn không hề hay biết.
「Bjorn Yandel đã kích hoạt một kỹ năng loại biến hình.」
「Nhờ hiệu ứng của [Primal Cells], mức tiêu hao năng lượng linh hồn của kỹ năng này sẽ giảm một nửa, và chỉ số cao nhất tăng lên 1,5 lần.」
Đối với một Shield Barbarian đã hoàn thành khoảng 70%,
「Bjorn Yandel thi triển [Soul Dive].」
「Năng lượng linh hồn được hồi phục một lượng tương ứng với lượng đã tiêu hao.」
Nếu không khiến đối phương tiêu hao MP bằng những kỹ năng khác, thì việc kỹ năng [Gigantification] kết thúc…
Sẽ không bao giờ xảy ra.
Whooosh!
Đúng lúc ấy, cảm nhận được một luồng khí lạnh phía sau, Necrapheto vội vàng quay đầu lại.
「Bjorn Yandel đã kích hoạt Long Giáp của Aegis].」
Một chiến binh linh hồn khổng lồ xuất hiện, lớn đến mức khiến cảm giác về độ cao hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
‘…T-Tại sao kkỹ năng quái quỷ này lại có hồi chiêu ngắn đến vậy?!’
Thực chất đó không phải là kỹ năng, mà là hiệu ứng của một trang bị.
Nhưng việc Necrapheto không hề biết đến điều đó là hoàn toàn dễ hiểu.
Long Giáp của Aegis là một Secret Number, thứ thậm chí còn không tồn tại trong game.
Hắn không có cách nào biết được rằng điều kiện kích hoạt của nó đã nhanh chóng được đáp ứng nhờ chính quân đoàn xác chết do hắn triệu hồi.
‘…Chính vì thế mà mình mới cố kéo giãn khoảng cách…!’
Hắn cảm thấy vô cùng oan ức. Một kẻ đỡ đòn mà lại có thể liên tục sử dụng thứ năng lực có sát thương gian lận như vậy liệu có công bằng không?
À, dĩ nhiên là không còn thời gian để than vãn.
Tat!
Hắn nhảy vọt, lao khỏi lưng con thú triệu hồi của mình để tránh chiếc rìu khổng lồ tựa như sự trừng phạt của thần linh giáng xuống từ bầu trời.
Và kết quả là…
Kwahhhhh!
Hắn vừa đủ để tránh đòn trực diện, nhưng sinh vật mà hắn đang cưỡi thì biến mất không để lại dấu vết.
Nhờ hiệu ứng của Underworld, nó sẽ dần được phục hồi, nhưng với tốc độ này, ít nhất cũng phải mất vài tiếng mới trở lại trạng thái ban đầu.
“Chậc, cứ tưởng lần này có thể thổi bay được hắn rồi chứ.”
Nhờ thính giác nhạy bén, hắn nghe rõ lời lẩm bẩm của gã Barbarian từ phía xa.
Câu nói đó kéo hắn trở lại thực tại. Necrapheto vội vàng đứng dậy và bắt đầu chạy bằng chính đôi chân của mình.
Tatata-dat!
Khoảng năm phút sau, hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn.
“…Ư—!”
Hắn đã tránh được đòn đánh trực diện, nhưng có thật là đã né hoàn toàn hay không?
‘Chân… chân mình…’
Chân phải thì vẫn ổn, nhưng chân trái thì không còn nghe lời nữa. Dù hắn cố ép nó di chuyển, mỗi bước đi đều kéo theo một cơn đau nhói dữ dội—
Ưgh!
Cơn đau ngày càng tăng. Và kết quả là tốc độ của hắn giảm xuống như một hệ quả không thể tránh khỏi.
Necrapheto không ngoái đầu nhìn lại.
Hắn dồn toàn bộ ý thức vào việc chạy trốn, cố gắng tiết kiệm từng khoảnh khắc. Thế nhưng, âm thanh phía sau ngày càng đến gần.
Kuwung! Kuwung!
Từng bước, từng bước. Dù hắn có tuyệt vọng chạy thế nào, tiếng bước chân ấy vẫn áp sát.
Kuwung!
Cuối cùng, khi âm thanh đã ngay sát phía sau…
“Ưgh!”
Hắn cảm thấy tóc mình bị nắm chặt, cả cơ thể bị nhấc bổng lên.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.”
Khi mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy là nụ cười của gã Barbarian, một nụ cười như đang chế giễu hắn.
“Pssit.”
Hắn bật cười gượng gạo.
*****
Cuối cùng, cuộc truy đuổi cũng đi đến hồi kết.
Tổng thời gian tiêu tốn chỉ hơn một giờ một chút…
‘Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi phải nhanh chóng hoàn thiện cơ chế di chuyển của mình.’
Sau khi an toàn khép lại cuộc rượt đuổi, tôi nhìn lại những thiếu sót của bản thân và suy nghĩ về cách cải thiện.
Gần đây, đã có quá nhiều tình huống bực bội xảy ra với tôi chỉ vì thiếu khả năng cơ động.
Lần này cũng vậy. Nếu có kỹ năng gì đó tương tự [Leap] của Manticore, có lẽ tôi đã kết thúc cuộc truy đuổi này dễ dàng hơn nhiều.
“Pssit…”
Đúng lúc tôi đang mải suy nghĩ, sinh vật trong tay tôi bỗng bật cười gượng gạo.
“S-sao chúng ta không thương lượng nhỉ?”
Vì sao cứ hễ bị dồn vào đường cùng là bọn chúng lại nói những lời nhảm nhí như vậy?
“Không thể nào.”
“N-nhưng nếu nói chuyện đàng hoàng thì chúng ta có thể tìm được phương án đôi bên cùng có lợi mà…”
“Không bao giờ.”
“……”
“Không có gì để nói nữa sao? Vậy thì đến lúc chết rồi.”
Tôi siết chặt nắm tay, định cho sinh vật bị tôi nhấc bổng chẳng khác gì một đứa trẻ này yên giấc vĩnh viễn. Nhưng ngay lúc đó—
“…Hả?”
“Ta-ta không thể chết như thế này được…!!”
Sinh vật bị tôi nắm tóc đột ngột rút một con dao từ hư không và vung mạnh.
Whoosh!
Dĩ nhiên, mục tiêu của con dao không phải là cơ thể tôi, thứ mà dù hắn có dành cả ngày để đâm cũng chẳng trầy xước, mà là chính mớ tóc đang bị tôi nắm giữ.
Và—
Thud.
Lăn người trên mặt đất để vô hiệu hoá lực phản chấn,hắn lập tức kéo giãn khoảng cách với tôi.
‘Ngay cả trong tình huống này, hắn vẫn nhìn thấy cơ hội chạy trốn.’
Giống hệt như lúc bỏ rơi Viviane rồi trốn chạy, gã này thực sự có một bản năng sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ.
Well, tôi cũng chẳng thể trách hắn ta vì điều đó.
“Nếu muốn sống đến mức ấy, thì đnags lẽ ngay từ đầu ngươi đừng làm những chuyện có thể khiến mình chết.”
Nói xong, tôi giáng chiếc búa từ trên cao xuống. Nhưng—
Kwahhh!
Hắn lăn người sang bên, né đòn một cách gọn ghẽ.
Tôi đã đoán trước là hắn sẽ né, nên lập tức tung cú đá nhắm thẳng vào đầu. Nhưng chuyện gì thế này?
Tat.
Dù rõ ràng chân đã bị thương, hắn vẫn có thể thực hiện một cú nhào ngược để tránh đòn.
‘Chỉ cần một cú đánh trúng là đủ.’
Có lẽ chính hắn cũng hiểu điều đó, nên hắn đang chống cự trong tuyệt vọng.
Whoosh!
Tôi vung búa.
Whoosh!
Tôi với tay ra.
Kwahhh!
Tôi lại giáng búa xuống, nhưng tất cả đều trượt.
‘A… thật sự rất khó chịu.’
Cảm giác giống như cố bắt một con ruồi bằng tay không. Không nguy hiểm, nhưng cực kỳ khó bắt. Tôi chỉ còn cách việc kết liễu hắn đúng một cú đánh, vậy mà cú đánh ấy cứ liên tục trượt mất.
“Ngươi không thể chết gọn gàng một chút được à?”
Hơi bực thật, nhưng càng bực thì tôi càng phải giữ bình tĩnh.
“…Hộc, hộc.”
Ngay cả những viên đá lăn trên mặt đất thôi cũng có thứ để học hỏi.
Gạt bỏ sự cáu kỉnh, tôi quan sát hắn, như thể một võ lâm cao thủ đang trong trạng thái thiên nhân hợp nhất, liên tục né tránh đòn đánh của tôi bằng toàn bộ sự tập trung.
Và khi nhìn cảnh đó, tôi chợt nhận ra một điều.
Whoooosh!
Lý do đòn đánh của tôi không trúng… là do tâm thế.
Hắn đã dồn toàn bộ giác quan của mình vào để né từng cú đánh. Còn tôi thì chưa.
Tôi có thật sự dốc hết những gì tôi có cho mỗi đòn đánh không?
Câu trả lời là không.
Vậy thì—
‘Ừ. Trong trường hợp này, thứ có hiệu quả sẽ là một đòn tấn công vào tinh thần.’
Tôi tiếp tục vung búa, những cú vung chỉ xé gió, đồng thời cất tiếng.
Theo phán đoán của tôi, đây là những lời có thể phá vỡ sự tập trung của hắn nhất.
“Ngươi có biết không, Abet Necrapheto .”
“……”
“Thực ra, ta là một Ác linh.”
“…?”
Đồng tử của hắn khẽ rung lên, nhưng vẫn kịp uốn người né búa bằng cách ngửa ra sau.
Hmm, vậy vẫn chưa đủ sao?
“Ta sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc.”
Tôi lập tức nói tiếp, không cho hắn cơ hội lấy lại bình tĩnh.
“Ở trên diễn đàn Stone Ivan, ta từng dùng biệt danh là ‘Elfnuna.’”
“…Cái gì?”
Ồ, cuối cùng cũng có một phản ứng ra hồn. Dù sao Elfnuna cũng là một nhân vật có tên tuổi.
Quan trọng hơn cả, tôi đã nói câu vừa rồi chuẩn tiếng Anh.
Whoooosh!
“Ư—!”
Có lẽ sự tập trung của hắn đã bị xáo trộn, chiếc búa của tôi vừa sượt qua sống mũi hắn.
Hả? Vẫn né được sao?
“Chú hề, Abet Necrapheto.”
Khi tôi nhắc đến cái tên mà hắn chỉ từng dùng trong Hội Bàn Tròn, đồng tử của hắn mở to đến cực hạn. Ánh mắt ấy như đang gào lên:
‘…Làm sao ngươi biết cái tên đó?!’
Làm sao à?
Hehe.
Một cảm giác giải thoát không thể lý giải dâng lên, và tôi nói ra sự thật mà tôi vẫn luôn muốn nói với hắn.
“Ta chính là…”
“Người đeo mặt nạ Sư Tử.”
“…!!!!!!”
À, thoải mái thật đấy.
Nhìn ánh mắt phủ nhận thực tại ấy, toàn bộ áp lực trong tôi như tan biến.
“…N-ngươi?”
Cuối cùng, nó đứng khựng lại và hỏi.
“Ngài Sư Tử…?”
Tôi gật đầu.
Đúng vậy. Tôi chính là Sư Tử mà hắn hâm mộ nhất.
Vì thế…
「Nhân vật đã thi triển [Swing].」
Đến lúc ngươi nên đi chết rồi.
Kwah!
Như một con côn trùng.
.
Bình luận truyện