Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 732 : Quá khứ của Abet Necrapheto
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:48 17-12-2025
.
Tử chiến không lùi.
Đó là cách nói ẩn dụ cho thành ngữ “Bối thủy trận”,chiến đấu khi phía sau lưng là nước , chỉ việc dốc hết sức làm một việc khi không còn đường lui.
(Dịch giả-kun : thành ngữ tiếng Hàn, Bae-su-jin (배수진), Hán tự là Bối thủy trận.)
Và tôi thật sự rất thích câu nói này.
Chẳng phải đúng sao?
Nó chứa đựng một sự thật nhất định.
Con người chỉ thật sự bộc phát toàn bộ sức mạnh khi bị dồn vào đường cùng.
Hơn nữa, kể cả không bàn đến triết lý sâu xa ấy, thì nếu phía sau là nước, bạn sẽ không phải lo lắng về phía sau nữa, mà có thể dồn toàn bộ tinh thần vào kẻ địch trước mặt.
Nó mang tính thực tế rất cao.
Giống như lúc này đây.
Rầm!
Trước mặt chúng tôi là những kẻ thù bắt buộc phải đánh bại.
Vù—!
Sau lưng chúng tôi, cả thành phố đang cháy rực.
Nhờ vậy, không có kẻ địch nào có thể xuất hiện từ phía sau, nhưng đồng thời đường lui của chúng tôi cũng đã bị chặn lại.
Tuy nhiên, điều đó chẳng có gì quan trọng.
Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định bỏ chạy.
Rầm!
Xét theo một khía cạnh nào đó, Lee Han-soo luôn sống như thế này.
Luôn phải chiến đấu trên những con đường không có lối thoát.
Bởi vì không còn lựa chọn nào khác.
‘Khoa nhi của bệnh viện.’
Tôi đã liều mạng chiến đấu với bệnh tật.
‘Công viên giải trí.’
Tôi chiến đấu với nỗi đau bị bỏ rơi.
‘Căn phòng của tôi.’
Và từ đó trở đi, tôi tiếp tục một cuộc chiến bất tận với sự cô độc — một cuộc chiến không có người chiến thắng.
[Chúng ta sinh ra là chiến binh. Nếu không chiến đấu, chúng ta sẽ chết.]
Theo một nghĩa nào đó, đó là một cuộc đời rất giống với người Barbarian.
Nhưng trên thực tế, giữa tôi và họ vẫn có một khác biệt mang tính quyết định.
[Ngươi vẫn chưa bỏ được thói quen chạy trốn.]
Khi không còn lựa chọn nào khác, tôi chiến đấu.
Mà điều đó đồng nghĩa với việc: nếu vẫn còn lựa chọn khác, tôi sẽ luôn luôn chọn trốn tránh.
Rầm!
Tôi ghét chiến đấu.
Không ai hiểu rõ hơn tôi rằng chiến đấu vất vả đến mức nào.
Quan trọng hơn, tôi chưa từng có thứ gì đủ giá trị để liều mạng vì nó.
Rầm!
Cho đến bây giờ.
“Ravennnnnn!!”
Ngay khoảnh khắc tôi hét lên cái tên đó, đồng đội đã theo tôi trong kế hoạch điên rồ này lập tức thi triển ma pháp.
「Alluva Raven thi triển ma pháp tấn công cấp 4 [Water Cannon].」
「Alluva Raven thi triển ma pháp hỗ trợ cấp 6 [Elemental Transform].」
Ngọn lửa trong thành phố lại lan rộng dữ dội hơn nữa.
Vùuu—!
Astarotta theo sát phía sau tôi, mỗi nhát kiếm đều mang theo sức phá hoại khủng khiếp, chứng minh vì sao anh ta lại là cận vệ của quốc vương.
“…Quái vật!”
“Loại quái vật này từ đâu chui ra vậy?!”
Trận chiến áp đảo đến mức chênh lệch quân số gần như không còn ý nghĩa.
Dĩ nhiên là phải như vậy.
Trong thế giới này, ngay cả một Necromancer nửa mùa được gọi là Kẻ thu thập Xác chết cũng đã đủ để xem như một đạo quân, thì tên này càng không cần phải nói.
Là Hiệp sĩ Hộ vệ mạnh mẽ nhất của quốc vương Raphdonia, thực lực của anh ta không cần phải bàn cãi.
Tôi cũng không khác gì.
Giờ đây, khi nhân vật Shield Barbarian của tôi đã gần như đã hoàn chỉnh, dù chúng có mang ai tới, tôi cũng không nghĩ mình sẽ thua.
‘Đội hình thế này cũng rất ổn.’
Điều tôi thích nhất là không cần phải bảo vệ hậu phương.
Ầm! Ầm!
Tôi lao thẳng vào phá vỡ đội hình địch như một cỗ xe tăng, mặt đất rung chuyển theo từng bước chân, còn Astarotta theo sau, nghiền nát mọi thứ trong tầm mắt như một cối xay.
“Bethell—raaaaa!!”
“Đừng quá hưng phấn. Chúng chỉ là binh lính cấp thấp, đám thực sự nguy hiểm chắc còn ở phía sau.”
Kiểu khuyên nhủ này thật phá hỏng bầu không khí
Nếu tôi là quốc vương, anh ta đã chẳng dám mở miệng.
‘…Nhưng anh ta nói không sai.’
Bọn này chỉ đang cầm chân chúng tôi. Trận chiến thực sự còn chưa bắt đầu.
Kẻ thu thập Xác chết, Huyết Kỵ Sĩ, cùng các thành viên chủ lực của Orcules vẫn chưa lộ diện.
Vậy nên—
Rầm! Lách tách!
Tôi phải tiến nhanh hơn nữa khi còn có thể.
Một khi bọn chúng đã sẵn sàng, việc phá vây sẽ khó hơn rất nhiều.
Bịch bịch bịch bịch!
Tôi tăng tốc.
Rầm! Rầm!
Càng tăng tốc độ tay chân, tiếng va chạm càng vang dội. Nhưng đến một lúc nào đó, quân địch bắt đầu rút lui.
“Rút lui!”
“Giữ khoảng cách! Chỉ cần giữ khoảng cách!”
Chúng tôi càng truy kích, bọn chúng càng lùi sâu. Nói là giữ khoảng cách, nhưng thực chất chẳng khác gì quay lưng bỏ chạy.
Bởi vì chúng tôi cũng đang dốc toàn lực truy đuổi.
“Áaaa!!”
Rầm!
“X-xin tha—!”
Phập!
Không biết tôi đã truy sát như vậy bao lâu, nghiền nát đầu những kẻ chậm chân.
‘Nếu tính ra thì… chắc đã đi được nửa đường.’
Chỉ cần lặp lại những hành động vừa rồi thêm một lần nữa, tôi sẽ đến được Quận 7, nơi gần như quê nhà của tôi.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi đã thiêu rụi hơn một nửa Quận 8.
“Á… không—!”
Rầm!
Trong lúc đốt cháy các con phố như đang chơi trò đuổi bắt chết chóc, tôi thoáng cảm thấy mình giống phản diện.
Nhưng tôi không hề thấy day dứt.
Đây là một thế giới mà nếu còn xem kẻ địch là “con người” thì bạn sẽ rất khó sống sót.
Bất ngờ, một thứ gì đó lóe lên trước mắt tôi.
Vù—!
Xem ra cuộc dạo chơi này sẽ kết thúc tại đây.
Loé!
Một luồng sáng chói lòa bất ngờ bao trùm không gian, cùng với làn sóng ma lực khổng lồ bắn thẳng về phía tôi từ xa.
「Phòng ngự thành công.」
「Lá chắn Aegis hấp thụ toàn bộ sát thương.」
May mắn là vì chiếc khiên có diện tích lớn nên tôi đã xoay sở chặn đứng hoàn toàn đòn tấn công đó, nhưng tôi vẫn chưa thể thả lỏng.
Việc bọn chúng tung lực lượng tinh nhuệ ra có nghĩa là chúng đã sẵn sàng chặn tôi lại.
‘Đến lúc rồi…’
Thời điểm để chiến đấu toàn lực.
「Nhân vật thi triển kỹ năng [Iron Forrtress].]」
「[Nhân vật thi triển kỹ năng [Scales of Greed].]」
Ngay khi cả Chế độ Nghiền Nát Kỵ Sĩ lẫn Chế độ Nghiền Nát Pháp Sư được kích hoạt, từ phía trước bắt đầu xuất hiện một nhóm khoảng hai mươi người.
Vì đây là một trò chơi mà trang bị quyết định rất nhiều, nên trang phục của họ không hề đồng bộ. Thế nhưng, bất chấp ngoại hình mỗi người mỗi khác, tôi vẫn có thể cảm nhận được từ họ một khí tức tinh nhuệ khó tả.
Tất nhiên, điều đó chẳng khiến tôi căng thẳng chút nào.
“Đến đây là hết.”
Một gương mặt cực kỳ quen thuộc bước ra từ giữa đám tinh nhuệ ấy. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy gương mặt đó, khí thế của đám người đó lập tức tụt xuống thấy rõ.
“Dù ngươi có giỏi đến đâu thì cũng không thể cầm cự trước từng này người được. Pssit.”
Ừ thì, trước đó hắn còn đang bỏ chạy bán sống bán chết, thậm chí vứt bỏ cả đồng đội.
Vậy mà giờ đây, chỉ vì có thêm ‘bạn mới’, hắn đã có thể ưỡn ngực lên như thế—.
“Abet Necrapeto! Đồ khốn nạn!!”
Ngay lúc đó, Lilianne Viviane gào lên đầy cuồng loạn khi trông thấy hắn.
“P-Pssit… Cô Viviane, lâu rồi không gặp? Thấy cô vẫn bình an vô sự, tôi mừng lắm! Giờ tôi đã quay lại cứu cô rồi, hay là cô sang bên này đi—.”
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy! Ngươi chết chắc rồi, đồ khốn!!”
“Pssit… Vậy là cô đã quyết định phản bội Orcules và đứng về phía bọn chúng sao?”
“Chính ngươi là người phản bội bọn ta trước!”
“Tôi phản bội khi nào? Kết quả cuối cùng thì sao? Cô Viviane chẳng hề bị thương, cũng chưa chết, còn tôi thì đang dẫn viện binh đến cứu cô đây.”
“…Cái gì? Yandel! Không, oppa Yandel! Xin anh giúp em giết tên đó! Từ nay anh bảo gì em cũng làm…!”
Viviane, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, bắt đầu đưa ra những lời hứa mà tôi còn chưa hề yêu cầu.
Tên Kẻ thu thập Xác chết tặc lưỡi khi nhìn cô.
“Tsk, tsk… Vậy là đã quá muộn rồi. Người ta nói, phụ nữ một khi đã theo đàn ông thì coi như hết đường cứu vãn….”
“Aaaaargh!!”
Đáng buồn thay, nhìn cảnh cô ta gào thét và run rẩy vì tức giận, rõ ràng Viviane đã hoàn toàn thua trong màn đấu khẩu này.
Nhưng để một pháp sư hắc ám—người cần phải chiến đấu cùng phe chúng tôi—lại rơi vào trạng thái phẫn nộ như vậy thì không phải là điều tốt.
“Thật thảm hại.”
Vì thế, tôi chen vào bằng một câu ngắn gọn.
“Sự ghen tị của một kẻ nhỏ mọn.”
“…Cái gì?”
Quả nhiên, hắn phản ứng ngay lập tức, đúng như tôi dự đoán.
“N-Ngươi nói cái gì…?”
“Ta nói, sự ghen tị của một kẻ nhỏ mọn thật thảm hại.”
“N-Ngươi đang nói linh tinh gì vậy! Bọn ta, đang cãi nhau, đương nhiên ta phải—!”
“Trọng điểm của ta là ‘nhỏ’.”
Vừa bị tôi cắt ngang, lại còn nhắc thẳng đến kích thước, hắn lập tức cứng đờ, như thể hoàn toàn không ngờ tới.
Xét theo thuật ngữ trong game, hắn đã rơi vào trạng thái choáng.
“Thảm hại.”
“…”
“Ngay cả lời bào chữa của ngươi cũng vậy.”
Với đòn kết liễu ấy, hắn hoàn toàn đông cứng, không thốt nổi thêm một lời.
“Wow….”
Ngay cả Viviane, người vừa nãy còn gào thét trong cơn thịnh nộ, giờ cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc trước màn áp đảo bằng lời nói ấy.
Nhìn cảnh hắn bị lột sạch thể diện chỉ trong chớp mắt, có vẻ cơn giận của cô ta cũng đã dịu đi phần nào.
“Cuộc nói chuyện dừng ở đây.”
Một người đàn ông có vẻ là chỉ huy khu vực này của địch bước lên, đẩy Kẻ thu thập Xác chết sang một bên.
Hừm, kẻ này thật lạ mặt.
“Bjorn Yandel, huyền thoại của ngươi kết thúc tại đây.”
“Hả?”
“Nhưng đừng lo. Ta sẽ kế thừa những vinh quang mà ngươi đã gây dựng nên.”
Tôi còn tưởng hắn là nhân vật ghê gớm gì, nhưng không ngờ lời thoại của hắn lại là của những tên phản diện hạng ba.
Vù—!
Tôi bật cười rồi ném thẳng một chiếc rìu tay.
“Hãy nhớ lấy cái tên của kẻ sẽ giết ngươi. Ta là Nort—!”
“Ồ, ít nhất thì ngươi cũng đỡ được cú đó.”
“…Khốn nạn! Giết hắn!”
Lời nói của hắn bị cắt ngang và khi mệnh lệnh được thét ra, trận chiến chính thức bắt đầu.
*****
Hắn cũng muốn trở nên đặc biệt.
Có ai trên đời này lại chưa từng khao khát điều đó không?
Dĩ nhiên là không.
Mọi con người đều mong mình trở nên đặc biệt.
Điều đó cũng đúng với một cậu bé da trắng sinh ra tại nước Mỹ.
Cậu bé ấy từ nhỏ đã rất yêu thích phim hoạt hình.
Những bộ hoạt hình của Mỹ luôn đầy rẫy các anh hùng rập khuôn, nhưng nhân vật mà cậu yêu thích nhất lại luôn là phản diện, những kẻ để lại ấn tượng sâu sắc chỉ trong phút chốc rồi rời khỏi sân khấu.
Phản diện trông có vẻ đặc biệt hơn rất nhiều so với các anh hùng, những kẻ dù may mắn có được sức mạnh nhưng chỉ biết thốt ra những lời sáo rỗng.
Cậu bé ngưỡng mộ những tên phản diện, nhưng hiện thực thì khắc nghiệt.
Cậu ta không đặc biệt.
Khi lớn lên, cậu dần chấp nhận sự thật đó, giống như vô số người khác, những người trưởng thành chấp nhận rằng mình chỉ là người bình thường.
Cậu bé trở thành một người đàn ông.
Hắn cũng là một kẻ tầm thường.
Dù có cố gắng thế nào, sự thật ấy cũng không thể thay đổi.
Ít nhất, đó là điều hắn từng tin.
Cho đến khi hắn tải về một bản mod gian lận cho một trò chơi mà hắn đã bỏ cuộc vì quá khó và phá đảo nó.
“Bắt đầu dẫn truyền.”
Những thứ hắn chỉ từng thấy trong truyện tranh, tiểu thuyết hay phim ảnh bắt đầu hiện ra ngay trước mắt.
Thế giới trong game mở ra trước mặt hắn.
‘Abet Necrapheto.’
Người đàn ông béo lùn, xấu xí ngày nào giờ đã có một cái tên mới.
Ở thế giới này, hắn không còn là một kẻ tầm thường nữa.
Hắn sở hữu tri thức mà NPC không có, và một tương lai hứa hẹn sẽ khiến hắn trở nên ngày càng đặc biệt hơn.
Cho dù bị gán cho cái mác “Ác linh” và bị mọi người xa lánh, hắn vẫn coi sự khước từ ấy như một phần tạo nên cái gọi là “đặc biệt” của bản thân.
Và trên thực tế, hắn ta quả thực rất đặc biệt.
Hắn có thiên phú, và nhanh chóng vươn lên trở thành kẻ mạnh trong số những Ác linh.
Hắn có danh tiếng, và có cả sự đố kỵ của kẻ khác.
Nhưng càng đạt được nhiều thứ, hắn ta lại càng trở nên liều lĩnh.
Giống như những phản diện trong các bộ hoạt hình, những kẻ luôn làm mọi thứ theo ý mình.
[Vì sao ngươi phải chết? Vì ngươi yếu!]
[À, tiện thể thì ta đang cần một cái xác thích hợp!]
Để trở nên mạnh hơn, hắn không màng đến thủ đoạn hay hậu quả, và cuối cùng, điều đó dẫn đến sự sụp đổ.
Hắn bị điều tra, và thân phận Ác linh bị bại lộ.
Một ngày nọ, khi đang chờ đợi án tử:
[Trong thành phố này, không còn chỗ cho ngươi sống.]
Hắn đã có một cuộc gặp gỡ mang tính định mệnh.
[Đi theo ta đi, Abet Necrapheto. Ta sẽ tạo ra một thế giới nơi ngươi có thể tồn tại.]
Orcules.
Một tổ chức khủng bố điên cuồng, dám công khai thách thức hoàng gia của thành phố này.
Không có lý do gì để từ chối bàn tay đó.
Dù cho đó không phải là con đường sống duy nhất, thì trong mắt hắn ta, tổ chức này vẫn rất “ngầu”.
Hắn theo thủ lĩnh của họ xuống thành phố ngầm, và—
[Kẻ thu thập Xác chết…!]
Chẳng mất bao lâu, danh tiếng của hắn đã vượt xa quá khứ.
[Pssit—!!]
Theo thời gian, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn.
[Sao mặt ai cũng có bộ mặt như đưa đám thế? Cười lên đi!]
Hắn không thể kìm nén niềm hân hoan của mình.
Dù là vì những ánh nhìn đổ dồn về phía hắn ở bất cứ nơi đâu.
Hay là vì việc người khác cười hay khóc dựa theo từng hành động của hắn.
.
Bình luận truyện