Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 731 : Cuộc trò chuyện với Hầu tước

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:48 17-12-2025

.
Ricardo Rüchenprague. Cuộc đối thoại với hắn, đáng tiếc thay, đã kết thúc rất nhanh. [ Đừng nghĩ rằng ngươi sẽ được chết tử tế. ] Sau khi ném lại một câu khiêu khích cuối cùng về phía đường truyền đó, dù phía bên kia có nói gì đi nữa thì cũng hoàn toàn im lặng. Ban đầu tôi còn tự hỏi có phải hắn đang chơi trò “im lặng để gây áp lực” hay không, nhưng nghĩ kỹ lại thì khả năng đó không cao. ‘Có lẽ là vì quá tức giận nên hắn đã đập nát máy liên lạc.’ Ừ, càng nghĩ thì càng thấy hợp lý. Giọng nói run rẩy khi đó không thể là giả—nó là thật. À, hơn nữa tôi còn có bằng chứng. Suy cho cùng thì hắn là ai chứ? Từng được gọi là “Kiếm Thánh”, hiện tại lại là kẻ đứng đầu tổ chức khủng bố khét tiếng Orcules. Đương nhiên, sức mạnh của hắn là điều không cần bàn cãi, và… ‘Những kẻ như vậy đúng là đều giống nhau cả.’ Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bình tĩnh trời sập cũng mặt không biến sắc. Theo kinh nghiệm của tôi, những nhân vật lớn như hắn rất kém trong khoảng chịu đựng kiểu khiêu khích này. Bởi vì từ trước tới nay, bọn họ chưa bao giờ phải nghe ai dám chế giễu mình như vậy. À, ngoại trừ Lee Baek-Ho. Hắn cũng là cường giả của thời đại này, nhưng hắn cũng đã trải qua sự dạy dỗ từ văn hoá game toxic của Hàn. ‘Giờ này chắc hắn đang run lên vì tức giận, lao thẳng về phía tôi.’ Dĩ nhiên, đây chỉ là mong muốn chủ quan, tôi không thể khẳng định. Nhưng dù sao thì việc tôi vừa làm cũng không phải là vô nghĩa. Ít nhất tôi cũng đã khiến hắn phải trực tiếp nói chuyện với tôi. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để làm tình cảnh ngặt nghèo của Amelia nới lỏng đi đôi chút— Xẹt—! Đột nhiên, giữa làn nhiễu sóng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bộ đàm. ‘Thủ tướng…?’ Nhưng vì được nói bằng mật ngữ nên tôi không hiểu. Tôi lập tức liếc sang Viviane, ra hiệu cho cô ta mau chóng dịch. “…Là Thủ tướng. Ông ấy yêu cầu toàn bộ các chỉ huy rời khỏi kênh liên lạc hiện tại.” Vậy là đến đây thì việc nghe lén kênh liên lạc kết thúc sao? Tôi cũng không cảm thấy thất vọng gì. Ngay từ khi bắt đầu thu hút sự chú ý, tôi đã đoán được bước đi này. Chỉ có điều, chuỗi thông tin liên lạc dồn dập sau đó khiến tôi thấy khó hiểu. [Breta Cie, Saela Sa.] [Tiri Bi, Saela Sa.] [Tiri Ei, Saela Sa.] “Bọn họ đang nói gì vậy?” “Chỉ là quy trình đơn giản thôi. Họ báo khu vực rồi rút khỏi kênh. Vậy thì chúng ta cũng rời đi chứ? Xem ra từ giờ cũng chẳng nghe được gì hữu ích nữa. Số người trên mạng lưới liên lạc đang giảm rất nhanh…” “Không, cứ ở lại. Chưa chắc đâu.” Vivian nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi ‘chưa chắc là sao?’, nhưng vẫn làm theo mà không phàn nàn. Và một lúc sau— “Yên tĩnh hơn rồi.” “Đúng vậy, bây giờ trên kênh chỉ còn lại hai người.” Vậy là ngoài chúng tôi ra, chỉ còn đúng một người khác. “Đưa nó cho ta.” Tôi nhận lại bộ đàm từ tay Vivian. “Hả? Anh định làm gì?” “Ta có linh cảm là hắn sắp nói gì đó.” “…Anh biết người còn lại là ai sao?” Ngay cả khi không có quả cầu giao tiếp bị phá hủy, hệ thống liên lạc cũng sẽ tự động cắt kết nối với những kẻ đã chết để bảo mật kênh. Mà bây giờ chỉ còn lại đúng một người. Điều đó có ý nghĩa gì? ‘Còn có thể là ai nữa?’ Và đúng như dự đoán, ngay sau khi số người giảm xuống còn hai, một âm thanh vang lên từ bộ đàm. [Chậc.] Tiếng tặc lưỡi khẽ vang lên, như thể ai đó đang suy nghĩ. “Lâu rồi không gặp, ngài Thủ tướng. À, hay tôi nên gọi là cựu Thủ tướng, hoặc là thủ lĩnh quân phản loạn?” Tôi chào hỏi trước khi ông ta kịp tự giới thiệu, nhưng điều bất ngờ là ông ta đã đáp lại một cách tự nhiên, như cách chúng tôi đã từng nói chuyện cách đây vài ngày. [Anh lúc nào cũng gây náo loạn, bất kể đi tới đâu. Vừa xuất hiện đã khuấy động mọi thứ, thật đúng là phong cách của anh.] Cuộc đối thoại diễn ra thân mật đến mức kỳ lạ, giống như giữa những người từng rất quen biết. ‘Mà, nói như vậy cũng không sai.’ Trước khi bị giam cầm, tôi đúng là đã từng nói chuyện với Thủ tướng như thế này. Chỉ là khi đó, ông ta vẫn còn là Thủ tướng của Raphdonia. “Nếu nói về gây rắc rối, chẳng phải ông cũng không kém gì tôi hay sao?” [Hừm, lần này thì anh nói cũng có lý.] Dù giờ đã là kẻ địch, tôi vẫn vô thức bật cười khẽ. Nhưng không có thời gian để tán gẫu. “Tại sao?” [Anh vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề như thế này.] “Tôi không thích lãng phí thời gian.” [Cách tiếp cận đó không phải lúc nào cũng dẫn tới đáp án. Sự thật cũng giống như kho báu giấu sâu trong mê cung vậy, chỉ khi lạc lối đủ lâu, anh mới có thể tìm thấy nó.] À, đây là đang nói đạo lý vì lớn tuổi hơn tôi sao? Nghe thì hoa mỹ đấy, nhưng… “Ông đang nói nhảm cái gì vậy? Ông còn chưa từng đặt chân vào Mê cung bao giờ.” Những lời đó mà để Raven nói ra còn hợp lý hơn. [Để ta nói thẳng.] “Định thương lượng à?” Trước câu hỏi của tôi, ông ta không khẳng định cũng không phủ nhận. Giống như một thương nhân thiếu kiên nhẫn, ông ta trực tiếp đưa ra điều kiện cuối cùng của mình. [Ta sẽ bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho đồng đội của anh.] “Sao tôi có thể tin kẻ suốt ngày tìm cách giết chúng tôi?” [Ta đã ra lệnh cho toàn bộ quân đội: đồng đội của Bjorn Yandel phải bị bắt sống, bằng mọi giá.] Tôi liếc sang Viviane để xác nhận, và cô ta khẽ gật đầu. [Vì một lý do nào đó, anh luôn là cái gai trong mắt ta. Cho nên ta nghĩ, giữ mạng đồng đội của ngươi lại, biết đâu sẽ có ích vào một ngày nào đó.] Hừm… Việc kẻ địch đánh giá quá cao mình chưa bao giờ là dấu hiệu tốt. Nhưng ít nhất, tôi cũng biết được một chuyện. Chưa có ai trong số các đồng đội của tôi bị bắt. Nếu có, hắn đã dùng họ để uy hiếp tôi chứ không phải ngồi thương lượng như bây giờ. [Vậy câu trả lời của anh là gì?] Câu hỏi của Hầu tước vang lên, kèm theo ánh mắt sắc lạnh của Astarotta nhìn về phía tôi. Anh ta không có ý xen vào, chỉ lặng lẽ quan sát xem tôi sẽ quyết định thế nào. ‘Haiz…’ Câu trả lời vốn đã được định sẵn. “Tôi từ chối.” [Tại sao?] Giống như những lần trước đó, Hầu tước lập tức hỏi lý do. Nhưng không giống hắn, tôi không định phí thời gian cho những lời thừa thãi. Tôi đã chờ khoảnh khắc này rất lâu—cơ hội để nói thẳng điều này với hắn. “Tôi đã thề tại Núi Băng.” […] “Tôi sẽ chém rơi đầu tên khốn đã sắp đặt tất cả chuyện này.” Trông thì không giống, nhưng thực ra tôi là một con người khá hẹp hòi. Vì vậy, cái tên đã ghi trong danh sách cần giết của tôi chưa từng có tiền lệ nào bị gạch bỏ. [À… ta hiểu rồi.] Sau một khoảng lặng ngắn, Hầu tước cất giọng, mang theo chút cay đắng. [Cuối cùng thì, chúng ta đã sai ngay từ bước đầu tiên.] Không phải lời bào chữa hay tự biện minh, mà là một sự chấp nhận đầy cam chịu. Trong giọng nói ấy, tôi thậm chí còn cảm nhận được một chút hối tiếc, và vì lý do nào đó, điều đó khiến tôi khó chịu. Nếu cuối cùng cũng sẽ hối hận— Siết chặt. Thì lẽ ra nên đừng làm ngay từ đầu. “Ông cũng biết rõ như tôi rằng chính ông là kẻ đã đi sai bước đầu tiên.” Giọng tôi vô thức trở nên gắt gỏng, nhưng Hầu tước không phản ứng mạnh. Ngược lại, ông ta còn bật cười khẽ. [Khục, tình cảnh này cũng chẳng xa lạ gì. Cuộc đời ta vốn luôn là một mớ chỉ rối, càng cố gỡ thì lại càng thắt chặt.] Giờ là đang hồi tưởng cuộc đời sao? Thôi thì cũng phải, nếu tôi đang phải đối đầu với hoàng gia, có lẽ tôi cũng sẽ như vậy. Dù sao thì nói thêm cũng chỉ là vô ích, nên tôi hỏi điều cuối cùng. “Còn Ragna Fefroc thì sao?” Có lẽ đây là câu hỏi mang tính cá nhân nhất. Thế nhưng, trái với dự đoán, ông ta vẫn thẳng thắn trả lời. [Đứa trẻ đó đang ngủ, không biết gì cả. Ở nơi an toàn nhất trên thế giới. Và khi nó tỉnh lại, mọi thứ sẽ đã kết thúc, bằng cách này hay cách khác.] “Nơi an toàn nhất trên thế giới sao? Dù nơi đó có là ở đâu đi nữa thì thế này cũng khác xa cách ông đối xử với chính con trai mình nhỉ?” [Anh, hơn ai hết, phải hiểu vì sao ta lại làm như vậy.] Ừ, đúng là vậy. Con trai của Hầu tước là một Ác linh. Có lẽ đó cũng là lý do ông ta phải mang Ragna, người đang ẩn mình trong thư viện, ra ngoài ánh sáng. À, còn một chuyện nữa tôi suýt quên hỏi. “…Người phụ nữ trong bức chân dung bí mật ở phòng làm việc của ông, bà ấy là mẹ ruột của Ragna sao?” [Phải. Cô ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng.] Hả? Vì sao hôm nay ông ta lại dễ nói chuyện như thế? Tôi thấy kỳ lạ, nhưng đáng tiếc, đó cũng là hồi kết. [Dù sao thì, giờ mọi chuyện cũng đã rõ ràng.] “Chẳng phải vốn dĩ vẫn luôn là như vậy sao?” [Hừ, nhưng khoảnh khắc này có ý nghĩa đặc biệt với ta. Cái giả định “nếu như”… chính nó đã khiến ta trở thành kẻ mắc kẹt giữa hai con đường.] Tôi có thể xem đó là lời lảm nhảm của một ông già, nhưng nó lại giống như điều ai đó nói ra ngay trước khi giác ngộ được điều gì đó. Mà điều đó thì chẳng hề đáng hoan nghênh, đặc biệt là khi ông ta là kẻ địch của tôi. [Khi cuộc trò chuyện này kết thúc, ta sẽ hủy bỏ mệnh lệnh bắt sống và thay bằng lệnh giết tại chỗ.] Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, như thể một điều gì đó thật sự sắp bắt đầu. [Trong quá trình đó, một vài người đồng đội mà ngươi trân trọng sẽ chết. Không, bọn họ chắc chắn sẽ chết. Ta sẽ đảm bảo điều đó.] “Nếu ông định đe dọa tôi, thì thứ tự làm sai rồi.” [Chẳng phải quá rõ ràng sao?] “…?” [Đó không phải là lời đe dọa.] Giọng điệu của ông ta cho thấy ông ta chỉ đang trần thuật sự thật, chứ không hề uy hiếp. [Ta chỉ muốn ngươi biết rằng, cuối cùng thì, ta cũng không khác ngươi là mấy.] Trớ trêu thay, chính khoảnh khắc này, lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, tôi cảm thấy bị áp đảo khi nói chuyện với Hầu tước. [Ngươi có biết, suốt thời gian qua, việc phải mỉm cười trước mặt những kẻ như các ngươi là một gánh nặng lớn đến mức nào đối với ta không?] “…” [Giờ thì đến lượt ngươi phải cảm nhận nỗi đau mà ta đã chịu đựng.] Hừ, ai mà ngờ được ông ta lại có một mặt đàn ông đến như vậy chứ. ***** Với những lời cuối cùng đó, đường liên lạc với Hầu tước bị cắt đứt. “Ông ta đi rồi…” Sau khi xác nhận rằng số người còn kết nối trong mạng liên lạc đã giảm xuống còn một, tôi ném chiếc bộ đàm giờ đã vô dụng vào trong tòa nhà đang bốc cháy. “Đừng để tâm quá. Nó chẳng qua chỉ là những lời chửi rủa của một kẻ phản bội thôi.” Astarotta lên tiếng, vừa quan sát tôi vừa nói như để an ủi. “Ngươi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.” Lựa chọn đúng đắn… Ừ, có lẽ là vậy. Nếu tôi chấp nhận đề nghị của Hầu tước, có thể trong cuộc chiến này sẽ không có ai phải chết. Nhưng đổi lại, sau đó chắc chắn sẽ kéo theo một thảm họa còn lớn hơn nhiều. “Vậy thì, coi như phần thưởng, anh có thể nói cho tôi biết vì sao Hầu tước lại phát động cuộc chiến này được không?” “Không thể. Bệ hạ nói rằng ngươi phải nghe điều đó trực tiếp từ chính hắn.” Ha… những người này thật sự làm tôi muốn phát điên. Đây đâu phải một trò chơi phiêu lưu thu thập rồi tự mình ghép từng mảnh thông tin lại chứ. ‘…Hay đúng là như vậy?’ Giờ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn. [Dungeon & Stone] đúng là một trò chơi rác rưởi. “Xem ra chúng cũng đã tụ tập khá đông rồi.” Trong lúc tôi lẩm bẩm, Astarotta đảo mắt nhìn quanh và nói, gián tiếp hối thúc rằng đã đến lúc chúng tôi phải di chuyển. Vì thế, tôi tạm gác chuyện về Thủ tướng sang một bên và nhanh chóng tổng hợp tình hình hiện tại. Chúng tôi đang ở giữa một thành phố bị nuốt trọn bởi lửa. Quân phản loạn, dù đã được lệnh giữ khoảng cách, vẫn vây quanh chúng tôi từ xa; theo thời gian, từng đợt chi viện liên tục kéo đến, khiến lực lượng của chúng ngày càng đông hơn. ‘Và tôi vẫn không biết liệu Rüchenprague có đang trên đường tìm tới tôi hay không.’ Chưa kể, tôi cũng không rõ Amelia, người được cho là đang ở Quận 4, hay các thành viên khác của Clan đang ẩn náu trong thánh địa có an toàn hay không. Trên tất cả, Hầu tước vừa trải qua một thứ giống như “đại ngộ” rồi tuyên bố sẽ giết toàn bộ đồng đội của tôi… [Ác linh đến từ thế giới khác, ‘— — — —’, sau khi mất đi ba đồng đội, cuối cùng cũng nhận ra con đường mà hắn phải đi.] Tồi tệ hơn cả, tôi không rõ sự kiện được ghi lại trong tư liệu kia có xảy ra ngay trong cuộc chiến này hay không. Và chưa hết. [Alluva Raven! Pháp sư đó—đồng đội cũ của anh—là kẻ phản bội!] Viviane đã từng nói rằng, vào ngày Đế đô sụp đổ, người phản bội tôi sẽ là Raven. ‘…Sao mọi thứ cứ rối tung lên thế này?’ Tôi chỉ định nhanh chóng sắp xếp lại tình hình, vậy mà chẳng chuyện nào chịu đi vào trật tự. “…” Cảm giác như đầu tôi sắp nổ tung. Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Thậm chí, tôi còn thèm khát được quay lại những ngày tháng chỉ lo sống sót từng ngày trong mê cung mà chẳng cần bận tâm điều gì khác. Thịch! Áp lực dồn nén khiến một cơn đau nhói siết chặt lồng ngực tôi. Nhưng cũng chính vì thế, tôi buộc mình phải làm trống đầu óc, theo cách của một Barbarian thực thụ. ‘…Cứ đi tới đâu thì tính tới đó.’ Hơn nữa, chẳng phải chính Hầu tước đã nói sao? Chỉ cần lang thang, lạc lối đủ lâu trong Mê cung, cuối cùng rồi người ta cũng sẽ tìm ra câu trả lời. Vậy thì cứ từng bước một, tiếp tục tiến lên. “Bethel—raaaa!!” Bây giờ cũng giống như những ngày xưa kia, khi thứ duy nhất tôi có thể tin tưởng chính là thân thể này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang