Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 725 : Trở lại chiến trường
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 20:17 13-12-2025
.
Astarotta, người đã nhận “nhiệm vụ” đi gọi Raven, ra lệnh cho các Hiệp sĩ Hộ vệ khác đang đứng gác xung quanh đại sảnh.
Xét theo một góc độ nào đó, đây đúng là ưu điểm lớn nhất khi bạn chỉ huy một nhóm người.
“Cô ta được an trí cách đây không xa, vậy nên cô ta sẽ đến đây ngay thôi.”
Thật ra cũng không có gì đáng để tôi phàn nàn.
Dù cấp dưới tạm thời của tôi đã giao lại việc cho cấp dưới của mình, thì từ góc nhìn của tôi, cục diện cũng chẳng thay đổi gì.
‘Nếu làm vậy, tôi còn có thể nói chuyện thêm với anh ta.’
Tôi không có ý định lãng phí khoảng thời gian trống rỗng này, nên lập tức bắt đầu một cuộc “điều tra hộ khẩu”.
“Astarotta, chức vụ chính thức của anh là gì?”
“… ”
“Tôi cần biết để hoàn thiện kế hoạch sau này. Mà anh cũng không thể trái lệnh của Quốc vương, người đã yêu cầu anh phải hợp tác vô điều kiện, đúng không?”
“… Tôi là thủ lĩnh của Hiệp Sĩ Hộ Vệ.”
À, ra vậy.
Nói cách khác, đây là đời ‘Hiệp Sĩ Của Nhà Vua’ đời tiếp theo, sau vị lão kỵ sĩ thời tiền nhiệm.
“Nếu tò mò của ngươi đã được giải đáp—”
Không, cuộc trò chuyện không thể nào kết thúc ở đây được.
“Thanh kiếm mà anh đang đeo là gì? Trông nó rất sắc bén.”
“… ”
Anh ta lại bắt đầu trợn mắt.
“Biết rõ thực lực của anh sẽ giúp tôi gia tăng tỉ lệ thành công của việc giải quyết tên Thủ tướng đó.”
“… Đây là thanh kiếm được lưu truyền qua các thế hệ thủ lĩnh Hiệp sĩ Hộ vệ.”
“Vậy, sức mạnh của nó thế nào?”
“Nó không hề thua kém Di vật Sáng thế. À, ngươi là tộc trưởng của bộ lạc Barbarian, nhưng người cũng không biết nhiều về các Di vật Sáng thế đúng không?”
Không đời nào.
Tôi đã từng sở hữu các Di vật Sáng thế không biết bao nhiêu lần rồi. Về khả năng của chúng, tôi tự tin mình sẽ hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
“Vậy hiện tại có bao nhiêu Hiệp sĩ Hộ vệ?”
Từ đó trở đi, tôi từng bước “leo thang”, moi dần những thông tin then chốt về cung điện hoàng gia.
Astarotta trông có vẻ do dự không biết như vậy có ổn không, nhưng mỗi khi tôi mang ra danh nghĩa của Quốc vương, anh ta lại thở dài rồi miễn cưỡng trả lời.
“Còn con cái thì sao? Anh có con không?”
“Các Hiệp sĩ Hộ vệ không được phép lập gia đình.”
“Vậy thì chắc các anh phải giỏi tránh thai lắm nhỉ?”
“… ”
“Không lẽ… các Hiệp sĩ Hộ vệ cả đời cũng chưa từng một lần đụng vào tay phụ nữ?”
“… ”
Khi những thông tin mà trong game chưa từng đề cập được hé lộ từng chút một, việc gặp lại Raven cũng không còn là ưu tiên hàng đầu nữa.
Việc nghe đại khái tình hình từ anh ta đột nhiên khiến tôi nảy sinh một sự tò mò.
Chỉ là một sự tò mò thuần túy.
Danh nghĩa của Quốc vương có thể khiến tôi đi xa được đến mức nào?
Sự phục tùng tuyệt đối của anh ta là hệ quả của lòng trung thành quá mức đối với nhà vua.
Nói cách khác, đây là một dạng bug.
Vì vậy, trong suốt quá trình “điều tra hộ khẩu”, tôi liên tục bồi hồi thăm dò giới hạn của anh ta.
Về khu vực lắp đặt thiết bị duy trì sinh mệnh dưới tầng hầm hoàng cung.
Về nhà giam ở sâu bên dưới cung điện hoàng gia.
Hoặc là những thứ liên quan trực tiếp đến tuổi thọ của nhà vua.
Dù anh ta có ngốc nghếch trung thành đến đâu, thì những câu hỏi kiểu đó chắc chắn cũng sẽ bị từ chối.
Và bản thân việc “từ chối” cũng là một thông tin. Việc có bị từ chối hay không sẽ giúp tôi hình thành một hình ảnh sơ bộ về giới hạn chịu đựng của vị hiệp sĩ trung thành này.
‘Nhiệt tình khai thác bug cũng là một đức tính tốt của người chơi.’
Tất nhiên tôi cũng biết, một cỗ máy hỏng có thể hoạt động lại nếu bị đập mạnh, nhưng nếu kích thích quá đà khiến nó tiến vào trạng thái hư hỏng thì người chịu thiệt chỉ có thể là tôi.
Chính vì thế, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép vượt qua ranh giới đó.
Nhưng mà…
‘Tôi rất tò mò.’
Anh ta sẽ không tiết lộ thông tin về Vua Cải Cách, điều đó đã được kiểm nghiệm. Nhưng giới hạn thực sự nằm ở đâu?
Nếu tôi bảo anh ta cởi quần ngay trước mặt mình, liệu anh ta có làm không?
‘Tôi rất tò mò, nhưng…’
Dù có chút tiếc nuối, may mắn cho anh ta là anh ta sẽ không cần phải nghe những câu hỏi đó.
“Này, ông Yandel!!”
Raven đã tới rồi.
*****
Theo những gì cô ấy nói, có vẻ như Raven vẫn sống khá ổn, dù trong lòng có phần bí bách và khó chịu.
Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng chẳng khác gì.
Trong thời điểm chiến tranh đang diễn ra ác liệt, nếu xét về điều kiện sống trung bình toàn bộ thành phố, mức độ xa hoa này chắc chắn có thể xếp vào hàng đầu.
“Cô tăng cân rồi.”
“Anh nói cái gì cơ! Tôi thật sự đã tăng cân à?”
“Một chút.”
“Ugh… Tôi đã bị giam lỏng suốt trong phòng, thế nên việc béo lên là chuyện đương nhiên thôi!”
Sau khi chào hỏi Raven, người vừa quay lại đại sảnh, tôi đi thẳng vào vấn đề, nói rõ tình hình hiện tại.
Là một người Barbarian, tôi không giải thích quá chi tiết, nhưng có lẽ vì đã đồng hành cùng nhau khá lâu, Raven lập tức có thể tóm tắt trong một câu.
“Vậy tức là… chúng ta phải giết Thủ tướng sao? Chỉ chúng ta thôi…?”
“Mọi chuyện đã thành ra như thế này từ trước khi tôi kịp nhận ra. Nhưng mà không phải chỉ có chúng ta. Hoàng gia cũng sẽ cung cấp sự hỗ trợ.”
“Nếu nghĩ như thế thì đây đúng là tin tốt. Nhưng Thủ tướng thật sự là kẻ chủ mưu của cuộc phản loạn này sao?”
“Đúng vậy.”
Khi mục tiêu đã được xác định rõ ràng, Raven bắt đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi về tình hình hiện tại.
Đương nhiên, phần lớn trong đó tôi đều không thể trả lời nởi vì suốt thời gian qua, tôi cũng bị giam lỏng trong phòng.
“Từ giờ, Astorattie bên kia sẽ nói cho cô biết tình hình bên ngoài. Ngay từ đầu, anh ta vốn đã định chờ cô tham gia rồi.”
“Astorattie… là anh sao?”
“Astarotta Berun. Cứ gọi tôi là Berun.”
“À… vâng… thưa ngài Berun. Xin chào.”
Astarotta không phản ứng trước lời chào của Raven, trực tiếp bắt đầu báo cáo tình hình, còn chúng tôi thì nghe từng lời giải thích để nắm bắt cục diện bên ngoài.
“Cái gì? Một nửa thành phố đã bị thất thủ rồi sao?”
“Không phải là thất thủ. Chỉ là bị đám phản loạn chiếm đóng trái phép. Và cũng không phải một nửa. Ở Ravigion, chúng ta chỉ mất Quận 7, Quận 8 và Quận 13. Còn ở Commelby thì chỉ có Quận 4.”
Trái ngược với phản ứng bình thản của Quốc vương, tình hình trong thành phố nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Mọi người đều đã biết Thủ tướng là kẻ chủ mưu, bản thân Thủ tướng cũng đã ngả sang phe địch và trực tiếp chỉ huy tác chiến.
Thực tế, lúc này đã có thể gọi đây là nội chiến, mà còn là một cuộc nội chiến có khả năng kéo dài.
“Vậy đồng đội của tôi hiện đang ở Quận 7, khu vực đã trở thành lãnh thổ địch.”
“Nói chính xác hơn, họ đang ở trong thánh địa của người Barbarian, nếu thông tin mới nhất không có gì thay đổi.”
“Tình hình rắc rối hơn tôi nghĩ.”
“Ông Yandel, anh định tụ họp của các đồng đội của mình trước sao?”
“Đúng vậy.”
Tuy nhiên, chỉ riêng việc đến được Quận 7 nơi đồng đội của tôi đang ở cũng đã không hề dễ dàng.
“Để có thể làm vậy, anh sẽ phải đi qua Quận 5 hoặc Quận 8, những khu vực giáp ranh với Quận 7.”
Theo lời Astarotta, hai nơi đó đang diễn ra giao tranh ác liệt ngày đêm, tiền tuyến đích thực của hiện tại.
“Khó thật. Dù có thuận lợi vượt qua được Quận 5 hay Quận 8, thì Quận 7 vẫn hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của quân địch.”
“Đúng là vậy.”
Trong lúc chúng tôi đang trao đổi, Astarotta đột nhiên xen vào.
“Bjorn Yandel, để ta cho ngươi một lời khuyên.”
“… Cứ nói.”
“Hãy suy nghĩ cho kỹ xem điều gì là quan trọng nhất.”
Hah, quả là một lời khuyên bổ ích.
Anh ta đang nhắc nhở tôi nên ưu tiên mệnh lệnh của Quốc vương, thay vì lo cho đồng đội, một lời khuyên mang đậm sắc thái của một kẻ trung thành mù quáng.
‘Cân nhắc đến cả cách anh ta phản hồi nhưng câu hỏi của tôi, rõ ràng là đầu óc tên này có vấn đề rồi.’
Một lời khuyên không đáng để nghe.
Nếu ngay từ đầu tôi có thể bỏ mặc đồng đội mình, thì tôi đã tiếp tục ở lại trong phòng ngai vàng cả tuần rồi. Tại sao tôi lại đồng ý với điều kiện đó?
Thế nên tôi thản nhiên bỏ qua.
“Thay vì chuyện đó, tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài trước.”
Có những thứ không thể hiểu chỉ bằng cách nghe kể, nên chúng tôi lập tức bàn kế hoạch rời khỏi cung điện. Trong lúc trao đổi với Raven, Astarotta lại lên tiếng.
“Nếu cứ thế mà ra ngoài, ngươi sẽ mất đi lợi thế bất ngờ. Ta chưa nói trước đó, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng sự sụp đổ của nhà giam hoàng gia đã chôn vùi ngươi.”
À, ra là vậy.
“Tại sao anh không đội một chiếc mũ giáp để che giấu thân phận?”
Lời khuyên này có vẻ hợp lý, nhưng câu trả lời của tôi là không.
Cơ thể to lớn này không thể bị che giấu bởi một chiếc mũ sắt. Hơn nữa, việc che giấu khuôn mặt tròn một khối sắt một lần trong đời là quá đủ rồi.
Và quan trọng nhất.
“Tôi sẽ để như thế này mà ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Vì tin tức tôi vẫn an toàn sẽ có thể truyền đến tai đồng đội của tôi.”
Tuy nhiên, Astarotta tỏ vẻ không hiểu quyết định của tôi.
Không, chính xác hơn, anh ta đang nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“Bệ hạ đã cho phép ngươi hành động tự do, nên ta sẽ không ngăn cản.”
“Vậy thì đừng.”
“Nhưng với tâm thế đó, ngươi thật sự tin rằng mình có thể giết được Thủ tướng sao?”
Giọng nói khô khan, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Tuy vậy, tôi hiểu rất rõ hàm ý ẩn sau câu hỏi ấy.
Nếu tôi không hoàn thành điều kiện mà mình đã hứa với Quốc vương, tình huống tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Đến lúc đó, liệu tôi có thể gánh vác được hậu quả hay không?
Nhưng tôi lắc đầu, trả lời dứt khoát.
“Không cần lo lắng về điều đó.”
Fragments of Record, du hành thời gian về quá khứ, tất cả những thứ đó.
Sau khi trải qua những thứ đó, giờ đây, tôi tin vào định mệnh.
“Bởi vì Hầu tước đã sớm là một người chết rồi.”
Đó là số phận đã được định sẵn kể từ chuyến thám hiểm Núi Băng.
*****
Cảm xúc đầu tiên của tôi sau khi rời khỏi Cung Điện Cải Cách là… buồn cười.
Chỉ đến khi hướng về cổng chính, tôi mới lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy diện mạo bên ngoài của cung điện này.
“Wow… trước giờ tôi chỉ nghe nói thôi, nhưng không ngờ lại tráng lệ đến vậy…”
Xét theo một nghĩa nào đó, chẳng phải chúng tôi là những người đầu tiên trong lịch sử đi vào từ tầng hầm của chúng cung điện rồi lại bước ra bằng cửa chính hay sao?
“Đóng kín cửa sổ và giữ yên lặng cho đến khi rời khỏi cung. Không được để lộ chuyện bọn ta đã rời đi từ Cung Điện Cải Cách.”
“Tuân lệnh.”
Tôi, Raven và Astarotta ngồi chung một cỗ xe ngựa rời khỏi Cung Điện Cải Cách. Người đánh xe là một Hiệp sĩ Hộ vệ.
“Anh thật sự được phép rời khỏi cung điện như thế này sao?”
“Chẳng phải chính anh là người hỏi tôi có đi cùng không sao?”
Đúng là vậy.
Chính xác hơn, khi tôi hỏi có thể điều động toàn bộ Hiệp sĩ Hộ vệ trong Cung Điện Cải Cách hay không, thì anh ta nói chỉ có mình anh ta có thể rời đi.
“Không cần lo. Đây là mệnh lệnh của bệ hạ.”
“Ừm… nhưng trong thời chiến, Chỉ huy của đội Hiệp sĩ Hộ vệ rời cung như vậy có ổn không?”
Trước câu hỏi của tôi, anh ta nở một nụ cười điềm nhiên.
“Đây không phải là nơi mà lũ phản tặc có thể dễ dàng đặt chân tới.”
“Được thôi, nếu anh nói vậy…”
Thật ra tôi vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn rằng việc mang theo anh ta là lựa chọn đúng đắn.
Xét về sức chiến đấu thì ít nhất có thể yên tâm, nhưng nếu đi cùng hắn, chẳng phải mọi hành động của tôi đều sẽ được báo thẳng cho Quốc vương hay sao?
Trong những tình huống bất ngờ, số lượng lựa chọn khả thi của tôi có thể sẽ bị hạn chế.
‘Nhưng hiện tại chúng tôi còn quá ít thông tin về cục diện. Có anh ta đi cùng chắc chắn sẽ dễ thở hơn.’
Không lâu sau, cỗ xe rời khỏi Cung Điện Cải Cách, băng qua mười hai cung điện bao quanh, tiến vào Đế đô. Nhờ đó, tôi cũng tận mắt chứng kiến quang cảnh bên trong.
“Đúng là cảm giác của một thành phố đang trong chiến tranh.”
Tôi từng nhiều lần đến “Cung Điện Vinh Quang” để tham dự các sự kiện như phong tước, lễ khải hoàn, lễ mừng chiến thắng, nên trong số mười hai cung điện, nơi này là quen thuộc nhất với tôi.
“Chuyện này… là do Lôi Phạt sao?”
Cung điện to lớn, nguy nga đã không còn, chỉ còn lại đống tàn tích chất cao như núi.
Xung quanh, vô số binh sĩ đang dọn dẹp đống đổ nát. Mỗi lần một tảng đá được nhấc lên, lại lộ ra bên dưới một thi thể.
“Đã xác nhận được thân phận của nạn nhân chưa?”
“Tôi cần điều tra thêm, nhưng trên y phục có phát hiện ấn gia huy của gia đình Bá tước Nartul!”
“Có khả năng người đó là Bá tước Nartul. Hãy xử lý thi thể với đầy đủ lễ nghi!”
“Rõ!”
Cỗ xe lăn bánh chậm rãi qua con đường hẹp giữa đống phế tích, những đoạn hội thoại sống động lọt thẳng vào tai.
“… Có rất nhiều quý tộc chết trong vụ này sao?”
“Lúc đó có rất nhiều quý tộc tụ tập cùng với Bộ Chỉ huy Quân sự. Trong dân gian còn lan truyền tin đồn rằng một nửa số quý tộc đã chết.”
Một nửa số quý tộc.
Chính xác mà nói, là một nửa trong số các quý tộc có tước vị. Nhưng không cần giải thích thêm cũng đủ hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
“Có lẽ Hầu tước đã tính toán trước rồi mới gom họ lại.”
“Tình báo không thể khẳng định tuyệt đối, nhưng họ rất chắc chắn về điều đó.”
Vậy thì lại nảy sinh thêm một câu hỏi.
Tôi biết Hầu tước là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả, nhưng nếu vậy, tại sao hắn lại yêu cầu tôi ở yên trong nhà giam hai ngày?
Từ góc nhìn của Hầu tước, chẳng phải để tôi bị cuốn vào đó rồi chết đi sẽ tốt hơn sao?
Nghe câu hỏi của tôi, Astarotta trả lời như sau.
“Có lẽ Thủ tướng không nghĩ rằng ngươi sẽ chết chỉ vì bị đè ở đó.”
À… cũng đúng.
Bản thân tôi cũng không tưởng tượng nổi cảnh mình chết vì chuyện đó.
‘Nhiều quý tộc có tước vị đã chết như vậy, chắc chắn sẽ không thể không gây chấn động. Sẽ có không ít gia tộc quý tộc như rắn mất đầu. Nhưng lễ kế thừa chắc phải đợi đến sau khi chiến tranh kết thúc mới tổ chức. Độ tuổi trung bình của các quý tộc sẽ giảm đi rất nhiều.’
Trong khi tôi đang trầm tư nhìn tòa cung điện sụp đổ qua khe cửa sổ đang hé mở, Raven khẽ lẩm bẩm.
“… Mọi thứ đã thay đổi rồi.”
“Hả? Cô nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”
“Chỉ là… tôi nghĩ dù cuộc chiến này kết thúc theo cách nào đi nữa, thế giới sau đó cũng sẽ hoàn toàn khác với thế giới mà chúng ta từng biết.”
Tôi vô thức gật đầu trước giọng nói mang theo nỗi bất an ấy.
.
Bình luận truyện