Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 679 : Quyến luyến
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:07 30-10-2025
.
Kế hoạch trốn viện của tôi, vốn định thực hiện vào một ngày sau khi Auril Gavis tới, đã bị hủy bỏ.
Giờ thì, chẳng còn lý do gì để bỏ trốn nữa.
Sau khi Auril Gavis rời đi, mọi thủ tục xuất viện cứ thế diễn ra trôi chảy như nước chảy qua khe suối.
“Tôi nghĩ đến thời điểm này, anh đã có thể trở lại xã hội rồi.”
Bác sĩ nói rằng tôi đã khỏi bệnh.
“Chúc mừng anh được xuất viện, Hansoo-ssi.”
Đội trưởng Kang, người mang tin từ phía cảnh sát đến, cũng chẳng nói gì đặc biệt.
Tất nhiên, Hyeon Byeol và mẹ của tôi đều tỏ ra khá bối rối trước sự thay đổi đột ngột này.
“Mọi chuyện ổn rồi, oppa. Thật đấy. Mọi chuyện đã tốt đẹp lắm rồi.”
“Về nhà thôi… Về nhà đi, Han-soo….”
Nhưng cuối cùng thì, cả hai người đều vui vẻ chào đón tôi về nhà.
Và chỉ trong vòng một ngày, quá trình xuất viện của tôi hoàn tất. Tôi cuối cùng cũng rời khỏi bệnh viện nơi mình bị giam cầm suốt bao lâu nay, rồi cùng mẹ trở về phòng trọ.
“Lần trước mẹ có ghé qua và dọn dẹp một chút, nhưng vẫn lộn xộn quá nhỉ? Nếu biết con được xuất viện nhanh thế này thì mẹ đã dọn kỹ hơn rồi.”
“...Mẹ không về à?”
“Trước mắt, mẹ sẽ ở lại với con, giúp con làm quen lại dần dần. Nếu thấy bất tiện thì mẹ chỉ ghé qua ban ngày, không ngủ lại cũng được—”
“Ha… Thôi được rồi. Sẽ mất gần hai tiếng để di chuyển nên mẹ không cần phải đi đâu… Cứ ở lại đi.”
Dẫu sao đây cũng là thế giới mà tôi sẽ rời đi khi đến lúc, vậy nên thay vì phải phiền phức nghĩ cách đẩy bà đi, tôi đành phải sống chung với mẹ.
Dù sao thì, có mẹ bên cạnh cũng tiện lợi hơn nhiều.
“Han Soo, cơm xong rồi đấy···”
Tôi luôn có thể ăn đúng giờ.
‘...Bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối mình được ăn thế này?’
Món ăn hợp khẩu vị tôi một cách kỳ lạ.
“Con đang tính mua cái laptop đó.”
“Mẹ cho con mượn thẻ của mẹ, cứ dùng đi.”
Cả chuyện tiền bạc cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên, tôi không dùng nó bởi vì cảm giác thật kỳ quặc.
“Không, con không xin tiền đâu. Con chỉ cần mẹ chở con đến đó thôi.”
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi đi thẳng đến cửa hàng điện tử và mua laptop.
Năm cái — loại rẻ nhất trong số chúng.
“Han Soo… con thật sự cần đến nhiều laptop vậy sao?”
“Đúng vậy. Cần có năm cái mới có thể chơi được trò chơi này.”
“...Vậy à?”
Mẹ tôi trông có vẻ hơi bối rối, nhưng đó là bởi vù bà chưa từng chơi trò này bao giờ.
Cốt lõi của [Dungeon and Stone] là vận may và nỗ lực.
Tôi cần phải liên tục chơi lại để tìm thấy vận may cần thiết. Vậy nên, số lượng sẽ giúp rút ngắn thời gian.
‘Nếu dùng công cụ hỗ trợ, tôi có thể chạy bốn cửa sổ trên một máy. Vậy là có thể nâng cấp hai mươi nhân vật cùng một lúc.’
Thực ra, tôi đã từng chơi kiểu này suốt chín năm trước đó rồi.
Trừ một vài tình huống đặc biệt, đây không phải một trò chơi cần phải tự mình điều khiển quá nhiều.
Nếu nuôi nhiều nhân vật cùng lúc, khi một trang bị hoặc Tinh chất hiếm rơi ra, tôi sẽ đánh giá được khả năng vượt màn, rồi tập trung điều khiển nhóm đó kỹ hơn.
‘Tốt, cài đặt hoàn tất.’
Tôi bắt đầu chơi thật sự, sau khi tạo đủ hai mươi nhân vật — tất cả đều là Barbarian.
Click click click
Tadadot tadadot taddot
Knock! Knock! Knock! Knock!
Đoạn đầu Tầng Một rất khó để tự động hóa, nên tay tôi phải bận rộn không ngừng, cố gắng điều chỉnh nhịp bằng và sự dụng kỹ năng khi cần.
Và rồi…
「Nhân vật đã chiêu mộ một Chiến Binh làm đồng đội.」
「Nhân vật đã chiêu mộ một Cung Thủ làm đồng đội.」
「Nhân vật đã chiêu mộ một Cung Thủ làm đồng đội.」
「Nhân vật đã chiêu mộ một Chiến Binh làm đồng đội…」
Sau lần trở về đầu tiên, tôi bắt đầu chiêu mộ đồng đội từng người một từ Hiệp hội Mạo hiểm giả, và mọi thứ dần dễ thở hơn.
Dù vậy, giai đoạn này vẫn cần quan sát kỹ.
“Khi ở tầng thấp, cặp đôi tốt nhất vẫn là Cung Thủ và Chiến Binh.”
Có lẽ do đã lâu không chơi, nên dù chỉ là đoạn khởi đầu nhàm chán, tôi vẫn thấy khá vui.
Tất nhiên, khoảng thời gian đó chẳng kéo dài được bao lâu.
「Nhân vật giẫm phải bẫy và tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
Từ Tầng Ba trở đi, các nhân vật bắt đầu lần lượt ngã xuống.
Bởi tôi chơi ở chế độ hardcore, nuôi hai mươi nhân vật và để mặc những kẻ yếu chết đi····
「Một đòn không thể chịu đựng!」
「Nhân vật đã tử vong.」
Nhưng tôi không hề tiếc nuối.
Đây vốn là trò chơi không thể vượt qua chỉ bằng cách “chơi an toàn từng bước”.
Kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.
Không, thậm chí câu nói ấy còn chưa đủ.
Giống như câu nói nỗi đau không giết được ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn, những nhân vật liều lĩnh đi vào nơi mà đáng lẽ sẽ giết chết họ, và “may mắn” sống sót mới là những kẻ trở nên mạnh hơn nhanh hơn bất kỳ ai khác.
「Một đòn chí tử!」
「Nhân vật đã tử vong.」
「Nhân vật bị cướp tấn công và tử nạn.」
「Trò chơi kết thúc.」
「Nhân vật bị Troll giết chết.」
「Trò chơi kết thúc.」
*****
「Linh hồn của nhân vật đã hòa nhập với Tinh chất Troll.」
「Nhân vật đã tiến vào Tầng Năm, Đại ma giới.」
「Đã nhận được trang bị mới.」
「Tổng cấp độ trang bị của nhân vật tăng thêm +799…」
*****
Một tuần… hai tuần… rồi ba tuần trôi qua.
Thời gian thật sự trôi nhanh kể từ khi tôi tự giam mình trong căn nhà này.
“Han Soo! Ăn cơm đi con!”
Mẹ tôi chăm sóc tôi rất chu đáo, dù tôi suốt ngày chỉ cắm đầu vào chơi game.
“Cái này là gì vậy, oppa? Trông không giống quái vật lắm.”
“Là một sát thủ đấy. Anh đang luyện nhân vật này bằng cách cướp bóc.”
“Vừa tao nhã, vừa tàn nhẫn nhỉ.”
Thỉnh thoảng, Hyun Byeol đến ngồi trên giường tôi, xem tôi chơi game và trò chuyện đôi câu, giống như lớp trưởng được giao nhiệm vụ giúp đỡ một học sinh không thể hòa nhập với lớp vậy.
“Oppa, em về nhé! Ngày mai còn phải đi làm nữa. Chào mẹ luôn nha!”
“Ừ, đi cẩn thận, Hyun Byeol!”
Cứ thế, ngày nối ngày, tôi dần quen với cuộc sống hàng ngày cùng mẹ.
Ban đầu, tôi thấy khó chịu — việc thay quần áo, tắm rửa, tất cả đều trở nên gượng gạo — nên tôi phải khóa cửa, mang theo cả quần áo và đồ lót mỗi lần vào phòng tắm.
Nhưng với suy nghĩ sớm muộn gì cũng quay lại Raphdonia, giờ thì tôi cũng đã mặc kệ, chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Nhưng việc suốt ngày lẫn đêm chỉ ngồi chơi game khiến tôi không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Đầu óc tôi cứ quay cuồng với những suy nghĩ kỳ lạ.
[Trái ngược với những lời cậu nói, cậu có vẻ lại khá thích nơi này đấy.]
Câu nói của ông già đó cứ vang lên trong đầu tôi mãi.
Những điều tôi cố dặn mình đừng nghĩ tới nữa lại cứ thay nhau xuất vl hiện.
‘Đây thực sự là một giấc mơ sao?’
Phù thủy, người đã bảo tôi “đừng quay lại”, có thật chỉ là ảo ảnh do tiềm thức tôi tạo ra không?
Tôi thấy mệt mỏi vì phải băn khoăn, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về nó.
Vậy nên tôi quyết định sắp xếp lại mọi chuyện.
[Dù cậu có tin hay không, Han Soo. Nhưng đây chắc chắn là thực tại. Dù cho nó có khác với nơi cậu từng ở.]
Theo lời Auril Gavis, đây là một dạng thế giới song song.
[Trong thế giới này, không có ‘phiên bản gian lận’ nào cả.]
Không có cheat mode, vậy nên chỉ mình tôi bị kéo sang thế giới khác ở Raphdonia.
[Nếu cậu đã muốn quay về, ta không có lý do gì để can thiệp thêm vào cả.]
Auril Gavis muốn tôi quay lại Rahpdonia.
[Điều đó phụ thuộc vào ước muốn của cậu.]
Và con đường duy nhất để quay về chính là ước muốn mãnh liệt của bản thân tôi.
Đó cũng là lý do tôi giam mình trong phòng, chơi game không ngừng nghỉ, chỉ để “phá đảo”.
[Bạn có thể sẽ không bao giờ trở lại được nữa.]
[Bạn có thật sự muốn bước vào không?]
Sau khi thấy lại dòng chữ đó, nếu tôi có thể nhấn vào nút “YES” một lần nữa, thì khát vọng và ý chí của tôi sẽ được chứng minh.
‘Có lẽ… đây thực sự là một hiện thực khác…’
Giờ tôi không còn dùng thuốc an thần khiến đầu óc choáng váng nữa, nhưng điều đó không làm cho tâm trí tôi bớt hỗn loạn đi.
Có lẽ là vì các “bằng chứng” ngày càng rõ ràng.
Nếu đây không phải là thế giới trong mộng thì hương vị của bữa cơm gia đình ấm cúng mà tôi đang ngấu nghiến sẽ có lời giải thích cho nó.
Số lượng những dấu X trên tờ lịch đã vượt quá con số sáu mươi cũng như vậy.
Tôi chưa từng thấy một giấc mơ nào của Thác Mộng Ảo kéo dài lâu đến vậy.
Nguyên nhân cũng rất rõ ràng.
[Đừng mở Cổng Vực Thẳm.]
Phù thủy Đại địa, người từng nói câu đó, có lẽ đã muốn gửi tôi tới thế giới này vì lo sợ tôi thể sẽ mở cánh cổng ấy.
Hơn nữa, tất cả những chi tiết làm tôi thấy khó chịu mà tôi tưởng là mơ giờ đều đã có lời giải thích.
Tôi không chỉ nói đến lòng tốt của Hyun Byeol và mẹ của tôi; mà là cảnh sát, bệnh viện — tất cả đều hơi giả tạo và xa rời thực tế.
Nhưng mà…
‘Auril Gavis.’
Nếu ông ta là người đã nhúng tay vào, thì mọi chuyện đều có thể lý giải.
Ông ta có sức mạnh có thể khiến các pháp sư cảm thấy mình như một người bình thường khi đứng trước ông ta.
Ông ta có thể đã thao túng họ, hoặc dùng phép khiến mọi thứ trở nên thuận tiện hơn cho tôi, giống như việc bác sĩ bỗng nhiên tuyên bố tôi đã hồi phục hoàn toàn chỉ sau một ngày vậy.
‘Nếu tôi thật sự tin rằng mình đang ở trong mơ, thì hẳn ông ta phải đóng một vai trò quan trọng trong chuyện đó.’
Dĩ nhiên, tôi chỉ đang sắp xếp suy nghĩ của mình thôi — mục tiêu của tôi vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Dù thật sự có một thế lực khổng lồ can thiệp và đưa tôi đến “hiện thực” của một thế giới song song thì sao nào?
Chẳng có gì thay đổi cả.
Không, ngược lại, nó còn giúp tôi nhìn thấy mọi thứ một cách rõ ràng hơn.
Bạn bè, đồng đội của tôi tất cả đều ở đó.
Cho nên, tôi cũng sẽ sống ở đó.
Và có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ có một gia đình ở đó.
Phải, vì vậy…
Tadadot tadado tadado
Click click click
Tôi di chuột, gõ bàn phím, chỉ để nhanh chóng quay về nơi tôi thuộc về.
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
Chết.
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
Chết nữa.
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
Bằng cách vượt qua vô số trở ngại trong [Dungeon and Stone]—
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
Tôi dốc hết tri thức của mình để chinh phục những tầng cao hơn.
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
Dĩ nhiên, quá trình ấy chẳng dễ chịu chút nào.
“Áááá!!! Sao lại buff hồi máu cho hắn lúc này hả!!”
Đội hình tôi khổ sở huấn luyện bị xóa sổ hoàn toàn, khiến tôi gào lên trong căn phòng trống trơn.
“Ha····”
Ngoại trừ lúc ngủ, tất cả thời gian của tôi đều được dùng cho trò chơi này, đến mức bản thân tôi cũng khó mà giữ được sự minh mẫn.
“Han Soo, có lẽ con nên ngừng chơi trò chơi đó lại….”
“Không được! Ở đó có người đang chờ con!”
Những ngày đó kéo dài khiến cả mẹ lẫn Hyun Byeol đều trở nên kiệt sức.
“Mẹ, không phải chuyện này đã đi quá xa rồi sao?”
“Nhưng con bảo rằng nếu hoàn thành trò chơi đó mà không có chuyện gì xảy ra, thì đầu óc nó sẽ tỉnh táo lại mà.”
“Phải, con đã nói thế. Nhưng càng ngày, tình trạng của anh ấy càng tệ hơn. Con có nên ghé ngang bệnh viện để lấy một ít thuốc không?”
“Xin lỗi, Hyun Byeol. Tất cả là lỗi của mẹ…”
“Không đâu, mẹ. Con sẽ giúp mẹ trông chừng anh ấy.”
Đột nhiên có cảm giác như mình là một kẻ tệ hại sau khi tình cờ mở cửa ra để đi vệ sinh và nghe thấy cuộc nói chuyện ấy, nhưng điều đó sẽ không thay đổi suy nghĩ của tôi.
Tôi chỉ tiếp tục làm việc của mình.
Như một Chiến binh Barbarian.
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
「Nhân vật đã tiến vào Tầng 7 – Lục địa Bóng tối.」
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
「Nhân vật đã tiến vào Tầng 8 – Vùng đất Bình minh.」
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
「Nhân vật đã tiến vào Tầng 9 – Tinh Mộ.」
「Nhân vật đã tử vong.」
「Trò chơi kết thúc.」
「Nhân vật đã tới Tầng 10.」
「Cổng Vực Thẳm」
「Bạn có muốn bước vào không?」
“Đến rồi… aaah!!!”
Tôi đứng bật dậy trước màn hình, hét toáng lên.
Hyun Byeol, người đang nằm đọc sách trên giường tôi, nhíu mày rồi bước lại gần.
“Sao tự nhiên anh lại hét lên thế?”
“Anh đến nơi rồi! Anh tới được nó rồi đó!!!”
“...Anh đã tỉnh lại rồi sao?”
Khi tôi gật đầu, vẻ mặt Hyun Byeol trở nên thật khó tả.
“Lâu lắm rồi em mới thấy anh vui đến thế.”
“Tất nhiên là phải vui mừng rồi! Anh đã nỗ lực hàng tháng chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này!”
Cô ấy im lặng.
“Anh tàn nhẫn lắm đấy, oppa. Anh mất nhiều thời gian quá.”
“...Hả?”
“Tất cả những người xung quanh đều bảo rằng sự chờ đợi của em là vô nghĩa.”
“Ờ thì…”
“Dĩ nhiên, em chưa từng nghĩ nó là vô nghĩa, chỉ là…”
Lần đầu tiên, cô gái vẫn luôn mạnh mẽ ấy trông thật yếu đuối, khiến tôi không biết phải nói gì.
Tôi biết — cô ấy đã giúp tôi rất nhiều suốt mấy tháng qua. Và thật lòng mà nói, nói tôi không có cảm tình gì với cô ấy thì là dối lòng.
“Anh có thật sự phải nhấn nó không?”
“...Ý em là gì?”
“Nút ‘YES’ kia. Anh không thể… đừng nhấn nó sao?”
“Hyun Byeol… em đang nói gì vậy? Không được.”
Khi tôi đáp lại bằng giọng bình thản, giọng cô ấy bắt đầu run rẩy.
“Phải rồi, oppa… Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần nhấn nút đó, anh sẽ quay lại thế giới cũ, đúng không?”
Cô ấy chưa bao giờ tin rằng tôi đã từng ở trong thế giới trò chơi, nhưng giờ, khi khoảnh khắc này đến, cô ấy lại tin sao?
Tôi tự hỏi trong thoáng chốc, nhưng hóa ra tôi đã sai.
“Anh ghét bọn em đến thế sao?”
Giọng Hyun Byeol nghẹn lại.
Lựa chọn của tôi làm cô ấy đau lòng.
“Khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, với anh chỉ là một gánh nặng thôi sao?”
Không, không phải vậy.
Tôi đã thấy rất vui, rất yên bình.
Theo một cách nào đó, đây chính là cuộc sống mà tôi mơ ước.
Không đúng, chính xác hơn mà nói…
‘Đó là cuộc sống mà tôi đã từng mơ ước.’
Nhưng giờ đây, ước mơ ấy đã thay đổi.
Tôi đã tìm thấy một thứ còn quý giá hơn — thứ mà tôi thật sự khao khát.
Vì vậy…
“Anh có thể bắt đầu lại ở đây mà—”
“Anh phải quay về.”
Dù biết những lời đó tàn nhẫn thế nào, tôi vẫn xác nhận lại mong muốn của mình một cách cứng rắn.
“...”
Không khí bỗng nặng nề.
“Xin lỗi, Hyun Byeol. Khi trở về, anh thật sự, thật sự, thật sự sẽ mang em trở về từ nóiy đó. Nhé? Dù sao thì anh cũng đã hứa sẽ giúp em rồi.”
Hyun Byeol thở dài, rồi nở một nụ cười chua chát.
“...Ah, thật đấy, anh cứ như một kẻ ngốc vậy. Thôi, em không biết nữa. Anh muốn làm gì thì làm. Em chỉ bảo anh ‘đừng nhấn’ vì em thấy khó chịu thôi.”
Sau đó, cô nằm xuống, mở lại cuốn sách với một biểu cảm buồn bã và tôi cũng ngồi lại xuống ghế của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Và rồi…
Click
Khi tôi cẩn thận nhấn nút YES, dòng chữ quen thuộc lại hiện lên:
「Bạn có thể sẽ không bao giờ trở lại được nữa.」
「Bạn có thật sự muốn bước vào không?」
Từ góc nhìn người chơi của tôi vào lần trước, đoạn này vốn thật ngớ ngẩn. Nhưng lần này, có gì đó rất khác.
“...”
Không như trước kia, ngón tay tôi không thể đè lên phím chuột.
“Gì vậy? Anh không nhấn vào đó nữa à? Sợ em bị tổn thương sao? Quá muộn rồi.”
Giọng Hyunbyeol như đang bật khóc.
“Tại sao hai đứa lại nói mấy chuyện đó trong phòng thế? Ra ăn cơm đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi!”
Hương đồ ăn nóng hổi từ bếp len vào không khí như mời gọi tôi bước ra khỏi phòng.
[Trái ngược với những lời cậu nói, cậu có vẻ lại khá thích nơi này đấy.]
Tôi thừa nhận ông già ấy nói đúng.
Nhưng khoảng khắc do dự ấy không kéo dài lâu.
Lee Han-soo, đứa trẻ từng muốn có tất cả mọi thứ, giờ đã trưởng thành.
「Bạn có thể sẽ không bao giờ trở lại được nữa.」
「Bạn có thật sự muốn bước vào không?」
Click
“···Yes.”
Đã đến lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
.
Bình luận truyện