Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 678 : Một Auril Gavis khác

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:07 30-10-2025

.
Giấc mơ không có hồi kết vẫn tiếp diễn. “Oppa, hôm nay em lại đến rồi.” Gần như mỗi ngày, Hyun Byeol đều đến thăm tôi và kể cho tôi nghe đủ chuyện. “Em nghĩ việc đó có thể giúp anh khôi phục lại nên đã tự mình điều tra. Thật ra, em không có lòng tin rằng mình sẽ tìm ra gì đó, nhưng may mắn là em đã tìm được.” Trong thế giới trong mộng này, Hyun Byeol không bị kéo vào trò chơi, và sau khi nghe tin về tôi từ mẹ, cô ấy thường xuyên đến thăm và chăm sóc tôi, hết ngày này đến ngày khác. “Có một người đàn ông tên là Lee Baekho, từng tham gia nghĩa vụ. Em đăng bài trong diễn đàn [Dungeon and Stone] mà anh hay lui tới, và bằng cách nào đó anh ta đã tìm được em.” “Khi em hỏi có thể gặp nhau nói chuyện không, câu nói đầu tiên của anh ta là em có phải phụ nữ hay không. Khi em nói có, anh ta đã đồng ý gặp ngay. Cách cư xử của anh ta khá kỳ quái, có vẻ như anh ta có một nỗi ám ảnh với phụ nữ.” “À, em lạc đề rồi. Tóm lại, điều quan trọng là anh ta không bị hút vào trò chơi gì cả. Ừm… Anh thất vọng sao?” Thất vọng ư? Không có gì để thất vọng cả. Tôi đã đoán được điều đó từ trước. Trong cái thế giới mơ này, không ai bị kéo vào trò chơi cả. Đó cũng là lý do tôi gửi lá thư đến anh bạn ở Canada. Vì tôi đã thực sự bắt đầu tự hỏi: liệu mình có điên không? Nhưng may mắn thay, kết quả đã rõ ràng. Dù họ có tiêm bao nhiêu thuốc, hay nói bao nhiêu lời tẩy não đi nữa… Tôi không điên. Dù nơi này có quá nhiều điều kỳ lạ so với một giấc mơ, và lại thực tế đến mức đáng ngờ, nhưng dù sao đi nữa, đây vẫn chỉ là thế giới trong mơ. Thậm chí, nói thẳng ra, nó còn rất có lợi cho tôi. ‘Nghĩ kỹ lại thì mấy tay cảnh sát cũng kỳ quặc thật.’ Dù tôi từng gây náo loạn và bị xem như bệnh nhân tâm thần, Đội trưởng Kang vẫn thỉnh thoảng ghé thăm, nói chuyện nhẹ nhàng, khuyên tôi mau khỏe lại. Và không chỉ có ông ta. “Oppa, mau khỏe nhé, rồi chúng ta sẽ cùng đi đến Namsan. Anh thích ngắm cảnh đêm ở đó mà, phải không?” (Dịch giả-kun : tháp Namsan, nằm trên đỉnh núi Namsan, một trong những biểu tượng của Seoul. Nổi tiếng với việc các cặp tình nhân đến đó và móc một chiếc ổ khóa tượng trưng cho tình yêu ở đó.) Hyun Byeol cũng đối xử hết lòng với tôi, người yêu cũ của cô ấy. “Hansoo… đó là lỗi của em. Nếu ngày đó em không làm thế, anh đã không thành ra như thế này.” Ngay cả mẹ tôi, người từng phải chịu mọi tổn thương vì tôi, cũng yêu thương tôi vô điều kiện. Có lẽ những người quanh tôi trong giấc mơ này đều đang nói ra những điều tôi luôn khao khát được nghe. Có lẽ chính vì vậy mà thế giới này lại ngọt ngào đến thế. ‘Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân.’ Nghĩ lại, những suy nghĩ này còn có ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn cả thuốc. Ý nghĩ chấp nhận rằng mình điên rồi” và “đây là hiện thực” thật sự rất quyến rũ, như khi bạn nằm trên chăn điện ấm áp, bạn sẽ chẳng muốn rời khỏi đó nữa. ‘Nhưng, có lẽ đã đến lúc phải đứng dậy rồi.’ Dựa vào bức thư từ người bạn Canada làm điểm tựa, tôi gom góp lại chút ý chí yếu ớt còn sót và bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát một lần nữa. Tôi đã nắm rõ cấu trúc bệnh viện, thói quen và lịch làm việc của các nhân viên. Tôi vẫn giả vờ ngoan ngoãn điều trị, để khiến họ mất cảnh giác. Và rồi, ngay khi tôi chuẩn bị mọi thứ gần xong— “Hansoo, thật ra tôi chưa nói điều này với ai, kể cả với anh, nhưng tôi nghĩ những gì anh đã nói có thể là thật.” Là Đội trưởng Kang. Ông ta đến thăm tôi với lý do “theo dõi tiến độ điều trị”, rồi bất ngờ nói ra câu đó. Tình huống này khá lúng túng đối với tôi, một người đang giả vờ tỉnh táo để tìm cách trốn thoát. “Hử? Không phải đó chỉ là chuyện tôi tưởng tượng thôi sao? Tôi đã hoàn toàn thoát khỏi những ảo tưởng đó…” “Xin lỗi. Tôi đã đắn đo rất lâu, không biết có nên nói điều này bây giờ hay không, nhưng anh có thể xem đoạn video này chứ? Chỉ một lần thôi.” Nói rồi, ông ta lấy điện thoại ra, mở một đoạn clip đã lưu sẵn. ‘...Cái gì đây?’ Trong video là hình ảnh bên trong đồn cảnh sát, nơi tôi từng bị thẩm vấn. Máy quay giám sát tập trung vào một chiếc màn hình máy tính đặt trên bàn làm việc. “Anh thấy không? Chữ trên màn hình kia.” Trên đó hiển thị hàng loạt dòng log lạ. Chất lượng video không tốt nên tôi không đọc rõ được, nhưng Đội trưởng Kang đọc giúp tôi. “‘Đồng bộ hoàn tất.’” “‘Thông tin nhân vật và dữ liệu được ghi lại, gửi tới quản trị viên.’” “Nhân vật đã hoàn thành lễ trưởng thành, nhận được trang bị mới, chỉ số tổng thể tăng thêm— toàn là những dòng giống thông báo trong game. Và nó vẫn luôn cập nhật theo thời gian thực.” “Có lúc còn hiện thông tin nhân vật, và cái tên được ghi là ‘Bjorn Jandel’. Trùng khớp với cái tên mà anh từng nói.” Nếu trước đó tôi chỉ nghĩ rằng đây chỉ là mộng và hoàn toàn tập trung tìm cách trốn thoát, sau khi xem đoạn video này, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. “Nhưng… vậy thì ý ông là gì?” Tôi nhíu mày hỏi. Đội trưởng Kang tua lại đoạn video, rồi chỉ vào màn hình. “Hãy nhìn kỹ quanh cái màn hình này. Đúng rồi, ngay đây. Như anh thấy đấy, không có sợi dây nào được cắm vào cả. Không chỉ dây dữ liệu, mà cả dây điện cũng không hề được kết nối.” “...Cái gì?” Đầu tôi như đặc lại. Chuyện này là sao? “Đây là tình huống không thể giải thích bằng khoa học. Chính vì vậy, tôi đã bắt đầu tin rằng lời của anh có thể là sự thật.” “...Vậy tức là, tôi không điên?” “Tôi chưa thể khẳng định. Nhưng chắc chắn là điều này rất khả nghi.” “Khả nghi?” Tôi nghiêng đầu, ông ta liền liếc quanh, hạ giọng. “Cái màn hình đó đã biến mất khỏi phòng tang vật chỉ vài ngày sau khi chúng tôi mang về.” “······” “Như thể có ai đó đang cố xóa sạch bằng chứng vậy.” Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? ***** Lời của Đội trưởng Kang khiến tôi bối rối. Tôi chỉ vừa mới xây dựng lại lòng tin rằng thế giới này chỉ là một giấc mơ, vậy mà giờ ông ta lại cho tôi xem một đoạn video như thế này sao? Thực và ảo, rốt cuộc đâu là thật, đâu là ảo? Họ gửi Đội trưởng Kang đến chỉ để khiến tôi nghi ngờ rằng nơi này là hiện thực ư? ‘Nếu vậy, sao họ không ngăn anh bạn người Canada kia trả lời thư của tôi?’ Một nghịch lý, mà khi cố giải quyết lại chỉ tạo ra một nghịch lý khác. Đầu tôi lại bắt đầu nhức nhối, nhưng tôi quyết định đơn giản hoá mọi thứ. Sau cùng, điều duy nhất quan trọng là niềm tin. Và tôi có thể lựa chọn. Tôi nên tin vào điều gì đây? ‘Ngày quyết định là bốn ngày sau…’ Kế hoạch trốn thoát nhanh chóng được hoàn tất, cùng với một thời hạn rõ ràng. Ngày hôm đó, tôi sẽ trốn thoát khỏi bệnh viện này và ra ngoài. Rồi khi ấy, tôi sẽ phải nghĩ cách thoát khỏi giấc mơ này. ‘Tôi có linh cảm rằng đáp án có thể nằm trong [Dungeon and Stone]…’ Dĩ nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán và vẫn chẳng có gì chắc chắn. Nhưng nghĩ đến việc bệnh viện lại cho phép tôi chơi bất cứ trò chơi nào ngoài [Dungeon and Stone], trò chơi đó đang cực kỳ đáng nghi. Tất nhiên, lý do mà họ nói với tôi là nó có thể ảnh hưởng đến quá trình điều trị. ‘Đánh bại [Dungeon and Stone] một lần nữa có thể đó chính là cách để mang tôi trở về.’ Và dù có sai đi nữa, tôi cũng có thể tiến hành nó cùng với những biện pháp khác. Vì vậy, rất đáng để thử. Và để có thể một lần nữa tham gia trò chơi đó, điều quan trọng là cuộc trốn thoát này phải thành công ngay trong lần đầu tiên. ‘Phòng khi thất bại, tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa.’ Trong những ngày chờ đợi, tôi liên tục mô phỏng mọi kịch bản, rà soát từng lỗ hổng dù là nhỏ nhất. Và rồi… Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua. Cho đến khi chỉ còn đúng một ngày trước thời điểm quyết định. “Bệnh nhân Lee Han-soo! Anh có người đến thăm!” Có người đến bệnh viện tìm tôi. Tôi nghĩ đó có thể là mẹ, hoặc Hyun Byeol, hoặc Đội trưởng Kang, thế nhưng người xuất hiện lại là một ông lão mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Ông ta là người da trắng, ăn vận chỉnh tề trong bộ vest cổ điển của quý ông, khuôn mặt bị ẩn giấu dưới bóng tối của chiếc mũ phớt, tay chống một cây gậy sang trọng — trông không hề giống vũ khí. ‘Tay cầm gậy, nhưng rõ ràng không phải pháp sư.’ Ngay khi đối diện người lạ, thói quen cũ trong Raphdonia lập tức trỗi dậy và tôi lại bắt đầu phân tích. “Chắc hẳn anh là Lee Han Soo.” Ngạc nhiên thay, ông lão tóc bạc ấy lại nói tiếng Hàn một cách tự nhiên đến khó tin. Tôi đã thoáng nghĩ người đàn ông trẻ phía sau là phiên dịch, nhưng hoá ra anh ta chỉ là trợ lý. “Vâng, tôi là Han-soo. Nhưng ngài là ai?” Một linh cảm bất an len vào lòng. Một người như thế này vì sao lại đến tìm tôi? Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết ông ta là người quyền quý, giàu có. Một người không hề quen biết làm sao có thể được phép vào thăm một bệnh nhân nguy hiểm như tôi? Thật đáng ngờ. Soạt— Ông lão chậm rãi tháo chiếc mũ phớt khỏi đầu, đặt lên bàn. Khuôn mặt ẩn sau lớp bóng tối dần lộ ra. Đến đây thì tôi đã chẳng cần giới thiệu nữa. “Tôi là Auril Gavis.” Thịch—! “Cũng chính là người đã tạo ra trò chơi [Dungeon and Stone] mà cậu từng chơi.” Tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Có phải vì “chủ đề” của nơi này là giấc mơ không? Tôi thật sự không thể đoán nổi dù chỉ một inch hướng đi tiếp theo của câu chuyện này. “Nhưng để tôi nói điều này…” Ánh mắt sâu thẳm của ông lão xoáy vào tôi, chứa một thứ áp lực khiến người ta khó thở chỉ vì bị nhìn. “Có vẻ như cậu cũng đã biết ta là ai rồi, đúng chứ?” Dù là ở thế giới nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể giấu điều gì khỏi ông ta. “Có phải cậu đã gặp một ‘ta khác’ ở bên kia rồi không?” “‘Ngài khác’, ý ngài là sao?” “Hmm, xem ra cậu vẫn chưa nhận ra điều đó.” Ngay khi nghe giọng trầm khàn của ông ta, bản năng chiến đấu đã ngủ yên vị cuộc sống hiện đại yên bình trong tôi lập tức thức dậy. Nếu không cảnh giác, tôi sẽ bị cuốn vào kế hoạch của lão ta. “Đủ rồi, vào thẳng vấn đề đi.” Tôi hạ giọng, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Khóe môi ông ta khẽ cong lên, như thể đã chờ đợi điều này. “Trong thế giới này, ta là người duy nhất biết rằng cậu không điên. Và ta cũng là người có đủ khả năng để giúp cậu thoát khỏi nơi đây.” “……” “Quan sát phản ứng này, có lẽ cậu đã tự có kế hoạch trốn thoát của riêng mình rồi sao?” Tại sao lão già này luôn có thể nắm thóp tôi tự nhiên như hít thở vậy chứ? “Vào vấn đề chính đi.” Tôi nói khẽ, nhưng giọng đầy dằn từng chữ. Ông ta gật đầu chậm rãi. Rồi cuối cùng, ông ta hỏi thẳng. “Ta chỉ muốn biết một điều thôi.” “Cậu đã gặp đứa trẻ đó chưa?” “Đứa trẻ nào?” Tôi đã mơ hồ đoán được ông ta đang nói đến ai, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại. Ông lão khẽ lắc đầu. “Vậy thì để tôi đổi câu hỏi.” Đừng đổi câu hỏi chứ, tôi đang tò mò đấy. “Làm sao cậu có thể trở về được? Cổng Vực thẳm vẫn chưa được mở ra mà, đúng chứ?.” “Nếu ông đã đến gặp tôi trực tiếp như thế này, chắc hẳn đã có câu trả lời rồi chứ?” “Ồ, ý cậu là những gì cậu kể cho cảnh sát và bác sĩ ư? Ta xem qua từ lâu...” Ngừng lại một chút, ông ta đột nhiên cười phá ra. “Ha ha ha ha! A ha ha ha ha ha!” “……” “Cậu thật sự tin rằng thế giới này chỉ là một giấc mơ thôi sao?” Giọng ông ta tràn đầy sự nhạo báng. Tôi không muốn trả lời, nhưng im lặng sẽ không giúp tôi khai thác được thêm thông tin. “Có vẻ như ông không nghĩ vậy?” “Dù cậu có tin hay không, Han Soo. Nhưng đây chắc chắn là thực tại. Dù cho nó có khác với nơi cậu từng ở.” “Khác thế nào?” “Trong thế giới này, không có ‘phiên bản gian lận’ nào cả. Chỉ có mình cậu là người chơi duy nhất từng mở cổng vực thẳm và đến Raphdonia. Nhưng mà…” Ông ta ngừng một lát, rồi tiếp lời: “Điều đó không có nghĩa nơi này là giả dối.” “Dù khó tin, nhưng mọi thứ ở đây đều là thật. Mẹ cậu, người vẫn đang cầu xin được tha thứ. Và cả người yêu cũ tận tâm của cậu nữa.” Lại là thuyết về các thế giới song song hay gì đó sao? “Nếu vậy hãy cho tôi thấy bằng chứng.” Tôi nói, cố giữ giọng bình thản. Nhưng ông ta chỉ cười nhạt, lắc đầu. “Không cần đâu.” “Không phải là vì ông chẳng có bằng chứng nào sao?” Tôi cố chọc giận ông ta, nhưng không hề nhận được câu trả lời mà mình mong muốn. “Cứ nghĩ theo cách cậu muốn. Dù sao thì cậu cũng tin đây là mơ mà? Nếu cậu đã muốn quay về, ta không có lý do gì để can thiệp thêm vào cả.” Hah, lão già chết tiệt. Tôi siết chặt tay. Mức độ giận dữ của tôi đang thăng lên như ngồi hoả tiễn, nhưng tôi phải dằn mình lại để không ảnh hưởng đến kế hoạch trốn thoát. “Vậy, tôi sẽ rời khỏi đây trước. Chúc cậu may mắn.” Ông ta đứng dậy một cách dứt khoát như thể mọi chuyện đã xong. Tôi có thể để ông ta đi. Nhưng… “Khoan đã.” Một linh cảm khiến tôi lên tiếng giữ lại. “Cậu còn gì muốn nói à?” Thực ra, tôi chẳng có gì cụ thể cả. Chỉ là tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy. Thế là, tôi hỏi: “Làm thế nào để tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này?” “Hmm?” “Nếu cả ông và tôi đều muốn tôi quay về, vậy sao ông chỉ cách đó cho tôi luôn đi?” Ông ta nhìn tôi chằm chằm rồi bật cười lần nữa. “Điều đó phụ thuộc vào ước muốn của cậu.” “Ước muốn?” “Nếu cậu thực sự muốn quay về, dù ta có muốn hay không, cậu cũng sẽ quay trở lại. Nhưng xét đến việc cậu vẫn còn ở đây…” “……” “Trái ngược với những lời cậu nói, cậu có vẻ lại khá thích nơi này đấy.” Ông ta đang nói cái gì vậy chứ? Tôi chỉ muốn trở về, ngay cả lúc này! “À, còn chuyện bệnh viện hay cảnh sát, cứ để ta lo. Cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.” …Mặc kệ ông ta nói thế nào, tôi biết mình không được phép để bản thân dao động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang