Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 677 : Thư gửi từ Canada

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:07 30-10-2025

.
Tóm lại, chuyện xảy ra sau đó rất đơn giản. Đội trưởng Kang cho tôi thời gian để nói chuyện với mẹ, và bà đã dành rất lâu để cầu xin tôi tha thứ. Bà giải thích cho tôi vì sao bà lại rời bỏ tôi hôm đó, kể về những yếu đuối của bản thân, và rằng lẽ ra bà không nên bỏ đi hôm đó. Giọng nói và ánh mắt bà tràn đầy hối hận thật sự. Còn tôi — chỉ nghe bằng một tai, rồi để mặc lời bà trôi qua tai còn lại. Không, chính xác hơn thì là… ‘Bức tranh đang dần hoàn thiện rồi.’ Tôi đang chạy mô phỏng trong đầu, bổ sung các điểm yếu và tính toán lại toàn bộ kế hoạch. Vừa lắng nghe, tôi vừa quan sát xung quanh để tìm đường trốn thoát. Không biết đã trôi qua bao lâu thì — Cốc cốc. Có ai đó gõ cửa, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng thẩm vấn nơi chỉ có tôi và mẹ. “Xin chào anh, anh Lee Han-soo.” …Người này là ai? Dù nhìn thế nào, anh ta cũng không giống cảnh sát. “Xin lỗi, bà có thể ra ngoài một chút được không?” “À… vâng.” Mẹ rời khỏi phòng, và người đàn ông mới đến ngồi xuống đối diện tôi. Trên tay anh ta là một xấp hồ sơ khá dày. “Tôi đã nghe hết câu chuyện — cả quá trình điều tra vừa rồi lẫn vụ náo loạn trước đó. Có khá nhiều điểm thú vị. Tôi có thể hỏi anh vài điều được chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng, biểu cảm ôn hòa, khiến cho tôi bất chợt cảm thấy thư giãn. Đến lúc này, tôi mới nhận ra anh ta là ai. ‘Bác sĩ tâm thần.’ Đúng vậy, hắn đến để đánh giá tình trạng tâm lý của tôi. Và nếu kết quả xấu thì… ‘Mình sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần, không còn nghi ngờ gì nữa.’ Tôi nhanh chóng tưởng tượng ra viễn cảnh tiếp theo. Nếu đây là trò chơi thật, thì việc bị đưa đến trại tâm thần chắc chắn là “Game Over.” Một loại kết cục tệ hại, nơi bạn bị nhốt cả đời, uống thuốc đến mụ mị, rồi thật sự trở thành kẻ điên. Vì vậy… “Vâng, anh xin cứ hỏi bất cứ điều gì.” Tôi lập tức tắt Chế độ Barbarian, chuyển sang Chế độ Quý ông Lee Han-soo. “Cảm ơn. Anh đúng là dễ mến hơn những gì tôi được nghe kể.” “Tôi vốn là người như thế mà.” Không khí của cuộc trò chuyện đã được thiết lập. Người đeo kính bắt đầu phần đặt câu hỏi của mình. “Anh nói rằng mình bị kéo vào một thế giới trò chơi, có đúng không?” “Không, chuyện đó chỉ là do tôi bịa ra thôi.” “Thế trong khoảng thời gian mất tích, anh ở đâu?” “Tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ biết đó là một nơi rất tối. Tôi bị giam cầm ở đó trong một khoảng thời gian dài, nhưng rồi những kẻ bắt cóc bỗng thả tôi về nhà. Vì vậy mới có vụ hỗn loạn hôm qua, tôi cứ tưởng bọn bắt cóc đã quay trở lại.” “Anh có biết vì sao bọn họ lại bắt anh không?” “Không. Tôi chỉ bị giam thôi. Ông có xem phim Oldboy chưa? Giống y như vậy. Chúng chỉ cho tôi ăn, rồi nhốt tôi suốt.” “Vậy tại sao khi được thẩm vấn, anh lại không nói thật?” “Vì bọn chúng đe dọa tôi. Nói rằng nếu hé miệng, chúng sẽ đến giết tôi. Tôi thật sự đã rất sợ hãi.” Câu chuyện hoàn toàn được tôi bịa ra tại chỗ, nhưng đây chính là phiên bản mà người ta muốn nghe. Chỉ có điều — “Vậy vì sao bây giờ anh lại kể nó cho tôi nghe?” “Vì trông anh rất đáng tin cậy và tử tế, thưa bác sĩ. Nên tôi… tôi muốn dùng hết lòng can đảm của mình để vạch trần tội ác của chúng.” Tôi giả bộ nói bằng giọng khẽ run như một cậu trai trẻ sợ hãi nhưng chính nghĩa. Người đàn ông đeo kính nhìn tôi chăm chú một lúc rồi chậm rãi gật đầu. “Được rồi. Anh tin tôi là một ‘người tử tế’… tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ tạm dừng ở đây.” ‘…Tôi có linh cảm rằng mình vừa nhận được một đánh giá rất bất lợi.’ Câu nói “linh cảm xấu thường đúng” quả nhiên không sai. Sau khi bác sĩ tâm thần rời đi, mẹ tôi, người đã sử dụng hết thời gian thăm viếng, vẫn chờ ở ngoài. Trong khi tôi nghĩ mình sẽ trải qua một đêm trong trại tạm giam thì chiều hôm ấy, tôi được đưa ra khỏi trại giam và chuyển đi nơi khác. “Lee Han-soo, ra ngoài đi.” “Đội trưởng Kang, tôi sẽ mang đi đâu vậy?” “Anh sẽ biết khi đến nơi.” ‘Chết tiệt. Thất bại rồi.’ Biết thế tôi đã không nói mấy chuyện về trò chơi trong buổi thẩm vấn trước đó. Tôi cúi đầu, môi mím chặt. Đội trưởng Kang, thông qua nét mặt của tôi, cũng đã hiểu tôi đã biết đích đến cuối cùng của mình, nên lên tiếng an ủi. “Dù sao thì nếu ở đó, tình hình sẽ thuận lợi hơn cho phiên tòa của anh. Tội cố ý gây thương tích đặc biệt, cho dù là phạm tội lần đầu, thường cũng khó thoát khỏi phạt tù. Cho nên, hãy cứ coi như anh đang được nghỉ ngơi đi.” “Nghỉ ngơi?” Ông ta hy vọng tôi “nghỉ ngơi” kiểu gì khi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần? “Nếu là ở đó, mẹ anh sẽ có thể đến thăm anh thường xuyên hơn và hoàn cảnh cũng tốt hơn nhiều…” Giọng của ông ta mờ dần. Cộp. Chiếc xe vận chuyển đặc biệt đang đỗ trước cổng phía Tây. Vài người mặc đồng phục đang đứng chờ. “Đây là bệnh nhân cấp năm, độ nguy hiểm cực cao. Tuyệt đối đừng chọc giận anh ta, và đặc biệt cẩn thận trong lúc di chuyển.” Bác sĩ tâm thần đeo kính lúc nãy nhấn mạnh lời cảnh báo với họ. ‘Cấp năm à? Nghe như thứ hạng mạo hiểm giả trong Hiệp Hội vậy.’ Tôi thở dài, đảo mắt nhìn quanh. Những người mặc đồng phục đang chuẩn bị một chiếc giường với nhiều khóa sắt trong xe. ‘Sau khi chuẩn bị xong, chúng sẽ tháo còng tay rồi nhét tôi lên chiếc giường đó.’ Nhưng chính vì thế, tôi phải hành động trước. Đây là khoảnh khắc nguy hiểm nhất, và cũng chính là cơ hội tốt nhất. ‘Giờ thì…’ Tôi quay sang đội trưởng Kang. “Anh Han-soo? Anh định nói gì sao?” “Cảm ơn ông đã luôn đối xử tử tế với tôi.” “Không cần cảm ơn, đó là công việc của tôi thôi.” “Công việc à…” Vậy thì tốt. Cũng như ông ta đang làm việc của mình, tôi cũng chỉ đang làm phần việc của tôi. Rắc! Tôi dùng đầu và húc mạnh vào giữa mặt của tay bác sĩ tâm thần— đòn tủ của tôi hồi còn ở giai đoạn Barbarian sơ cấp. “Á!” “Gyaaaah!” Tôi đẩy ngã đội trưởng Kang xuống đất, dùng hai tay bị còng đập mạnh vào mặt ông ta để đảm bảo ông ta không phản kháng rồi với tay về phía hông ông ta, nơi tôi đã để ý từ trước. “Gì thế này?!” Không có gì ở đó cả. Khoảnh khắc đó thật sự lúng túng. “Ah…” “Đội trưởng Kang!” “Tên khốn này lại nổi điên rồi!!” Đội trưởng Kang ôm mũi, ngăn cản những người đồng đội đang lao về hướng tôi. “Không sao! Đừng làm thế!” “Nhưng hắn—!” “Tôi bảo không được làm như thế!” Ông ta chậm rãi đứng dậy, nhìn tôi. “Tôi biết anh sẽ làm chuyện này, vậy nên tôi đã để chìa khóa ở chỗ người khác.” …Ra là thế. “Tôi không trách anh, Han-soo à. Anh chỉ là một người bệnh thôi. Chỉ cần nghe lời các bác sĩ ở đó, uống thuốc đều đặn, rồi anh sẽ thấy khá hơn. Tôi tin vậy.” Mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ. ***** Một màu trắng xóa ở khắp nơi. Mùi hóa chất nồng nặc lan tỏa trong không khí. “Áaaahhh! Aaaahhh! Aaaahhh!” Tôi nhìn ra ô cửa sổ bằng kính đặc chế, lặng lẽ lắng nghe tiếng gào thét của bệnh nhân phòng bên cạnh, người lại lên cơn co giật như thường lệ. “Hehehe…” Một buổi chiều uể oải đến mức từ “mệt mỏi” cũng chẳng đủ để diễn tả. Trước mặt tôi là một người đàn ông to cao, cơ bắp cuồn cuộn, mặc đồng phục y tá, tay cầm bảng theo dõi bệnh án. Đi bên cạnh anh ta là một nữ y tá trẻ, có vẻ mới vào nghề, mặt mày lộ rõ sự chán nản và dè chừng. “Bệnh nhân này chính là người mà tôi đã nhắc — Lee Han-soo. Cô còn nhớ chúng ta phải đặc biệt chú ý điều gì khi điều trị cho anh ta không?” “Không được nói chuyện riêng với bệnh nhân ạ!” “Đúng vậy. Cô đã từng làm việc ở những bệnh viện khác và chuyện đó không có vấn đề gì, nhưng ở nơi này chúng ta phải đặc biệt cẩn thận với anh ta. Như giáo sư Park đã nói, anh ta là một kẻ giỏi lừa dối, thao túng và đóng kịch, tự nhiên như hít thở vậy.” “Thật thế ạ?” “Đúng vậy. Hiện tại thì anh ta đang bị kiềm chế dưới tác dụng, nhưng một khi ta để lộ sơ hở thì anh ta sẽ tìm cách trốn khỏi đây. Anh ta tin rằng thế giới thật chỉ là một trò chơi. Nếu có dao trong tay, anh ta sẽ không chút do dự đâm chết chúng ta và bật cười. Hình như anh ta cũng đã từng giết người nữa.” “Vâng, tôi hiểu rồi!” “Đừng xem thường! Khi bị bắt, anh ta đã đánh gục hai sĩ quan cảnh sát và bóp cổ một người đến chết.” “Ah! Tôi có nghe về điều đó. Ngay cả khi rời khỏi đồn cảnh sát, hắn vẫn gây náo loạn. Lúc đến bệnh viện này cũng vậy, có vài y tá đã bị thương nặng.” “Nhưng bây giờ thì ổn rồi. Nhờ liều thuốc mạnh mà hắn đã ngoan hơn nhiều. Giờ anh ta đã bình tĩnh hơn nhiều lắm.” “Vâng, đúng là nãy giờ anh ta chẳng thèm nhìn chúng ta lấy một lần.” Ừ, phải rồi. Bởi vì nếu tôi nhìn họ, họ sẽ chẳng thèm nói gì nữa. Việc giữ cho họ trò chuyện mới có thể cung cấp cho tôi thông tin. “Haiz.” Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi nghĩ mình đã thu thập đủ thông tin cho ngày hôm nay rồi. Có lẽ tôi nên nghỉ ngơi một lát. ‘Mà… không biết mình đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?’ Tôi không rõ. Nhưng dù thế nào, nghỉ ngơi cũng là một phần của chiến đấu. Tôi khép mắt lại, thả mình vào dòng suy nghĩ. ‘Tỉnh lại đi.’ Dù ai có nói gì, thì đây vẫn chỉ là một thế giới ảo ảnh. Tôi vẫn đang trong một thử thách, và như mọi lần, tôi sẽ tìm ra cách để vượt qua. Nhưng — “Bệnh nhân Lee Han-soo, đến giờ uống thuốc rồi. Mở miệng ra!” “Ah…” Ực! “Anh lại giả vờ nuốt chứ gì. Y tá Kim! Mang cái đó lại đây! Hôm nay chúng ta phải cưỡng chế cho anh ấy uống thuốc. Trói tay chân anh ta lại trong một tiếng để anh ta không thể ói nó ra!” Có lẽ do mấy viên thuốc an thần tôi bị bắt uống mỗi ngày mà giờ đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ và khi tỉnh dậy, tôi luôn trong một trạng thái mơ hồ. Dần dần, đến cả thời gian đi dạo hằng ngày cũng không còn. Họ chỉ buộc chặt tôi trên giường mỗi ngày. Trong cơn mơ màng đó, tôi vẫn không thể ngăn mình khỏi một suy nghĩ day dứt. ‘Đây có thật sự là mơ hay không?’ Mẹ tôi vẫn đến thăm tôi và bật khóc mỗi lần nhìn thấy tôi. Tất cả ký ức, trải nghiệm tôi từng có ở Raphdonia đều hiện hữu, rõ ràng đến mức không thể là ảo giác. Và dựa trên trải nghiệm của những người đi trước, những giấc mơ được tạo ra từ ký ức của nạn nhân bởi Thác Mộng Ảo đều rất chân thật. Vậy nên những hoài nghi mà tôi đang có không đủ để phủ định rằng đây là một giấc mơ. Nhưng có một điều khiến tôi không tài nào hiểu được. ‘Nếu đây chỉ là mơ…’ …thì tại sao lại không có ai tới để giết tôi? ***** Nếu bạn phạm sai lầm, bạn sẽ chết. Nếu bạn xui xẻo, bạn sẽ chết. Nếu thiếu hiểu biết dù chỉ một chút, bạn cũng sẽ chết. Đó là cách tôi miêu tả cái thế giới khốn kiếp đầy rẫy death flags ấy. [Dungeon and Stone]· Cơ thể tôi vẫn đang gặp nguy hiểm trong thế giới đó. Và nếu tôi chỉ đang mơ ngủ, vậy thì tại sao tôi vẫn còn sống? Từng ngày từng ngày vẫn cứ trôi qua, nhưng không có một tên sát thủ nào cầm vũ khí xuất hiện để kết liễu tôi cả. Gã cảnh sát đã bị tôi đánh vào đầu, hay Đội trưởng Kang, người suýt bị tôi siết cổ chết. Sao bọn họ đều trở nên hiền lành đến thế? Họ không muốn trả thù sao? “Cứ như…·” Cứ như tôi đã thật sự trở lại thế giới hiện đại vậy. Không, chính xác hơn mà nói… “Tôi hình như… đã thật sự phát điên mất rồi.” Dù cố giữ vững lý trí đến mấy, những suy nghĩ tồi tệ vẫn len lỏi trong đầu. Có thể là do thuốc khiến tôi trở nên như thế, nhưng giống như những gì bác sĩ, y tá, cảnh sát, và cả mẹ tôi đã nói. “Thật sự… đầu óc tôi có vấn đề sao?” Thực ra, nếu nghĩ kỹ thì cũng không phải chuyện vô lý. Tuổi thơ bất hạnh, tồi tệ đến mức những từ như “chấn thương tâm lý” hay “stress” cũng chẳng đủ để diễn tả. Trong tình huống đó, trò chơi là thứ tôi đắm chìm vào chỉ để trốn chạy thực tại. Và trong số đó, [Dungeon and Stone] là trò tôi say mê nhất, gần như phát cuồng. Rồi cả việc chia tay với Hyun Byeol trong lúc chơi nữa. Nếu tất cả những thứ đó chồng chất lại và khiến tôi phát điên thì cũng chẳng có gì lạ. Kể cả khi không có chuyên môn của một bác sĩ tâm thần, bất kỳ ai nghe cũng sẽ nói: “Ờ, cũng hợp lý đấy.” “Vậy thì… những chuyện đã xảy ra ở đó… đều là do tôi tưởng tượng ra ư?” “Moi người, bịt tai lại! Có vẻ bệnh nhân Lee Han-soo lại sắp lên cơn rồi!” “Vâng! Hắn lại giả vờ tỉnh táo để đánh lừa chúng ta đấy!” Phản ứng của những nhân viên bệnh viện xung quanh thật đáng ngán ngẩm. “Không, không thể nào.” Tôi lắc đầu, cố nén cảm giác yếu đuối trong lòng. Tôi chưa trở về Trái Đất. Nơi này chỉ là giấc mơ mà thôi. Khoảnh khắc tôi chấp nhận đây là hiện thực, thử thách sẽ kết thúc — và trò chơi cũng sẽ kết thúc cùng lúc đó. Phải, cho nên… “Tôi cần bằng chứng.” Để giữ vững ý chí, tôi cần phải có một bằng chứng. Trước hết, tôi phải có một điểm tựa đủ mạnh để tinh thần của tôi không sụp đổ. “Làm ơn, hãy gửi bức thư này đi giúp tôi.” “Thư ư? Gửi cho mẹ anh à?” “Không, cho một người ở nước ngoài. Các người có thể mở ra xem nội dung, tôi không ngại. Chỉ cần gửi đi bằng đường bưu điện quốc tế là được.” “Địa chỉ là Canada? Là bức thư gửi cho ‘người bạn Canada’ mà anh từng nhắc đến sao?” “Đúng. Tôi trông cậy vào ông.” “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuyển giúp anh.” Bác sĩ điều trị của tôi nghĩ rằng việc đọc và trả lời thư sẽ giúp ích cho quá trình điều trị của tôi, nên lá thư đã nhanh chóng được gửi đến Canada. Khoảng một tuần sau, tôi nhận được hồi âm. [Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Chào Hansoo.] [Tôi thực sự rất sốc khi nhận được thư của anh. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bạn bè đang trêu đùa mình, nhưng khi bác sĩ gửi kèm lời nhắn kể về chuyện của anh, tôi nghĩ mình nên đáp lại.] [Có thể bác sĩ của anh sẽ không thích điều này, nhưng thật lòng mà nói, tôi đã thoáng nghĩ rằng điều anh nói có thể là thật.] [Dù sao thì chuyện đó thật vô lý, đúng không. Tôi cũng từng chơi [Dungeon and Stone] và tham gia cộng đồng về nó, nên anh hoàn toàn có thể tìm được tên và địa chỉ của tôi trên mạng.] [Nhưng việc anh biết rằng nụ hôn đầu tiên của tôi là vào năm mười bảy tuổi, với bạn thân của bạn gái tôi, và rằng tôi từng mơ làm bác sĩ thú y sau khi chú chó nhỏ của mình chết.] [Những điều đó, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai, dù là bạn thân hay trên mạng.] Lá thư từ người bạn Canada ấy chính là bằng chứng xác thực cho thấy tôi đang bị giam trong một “giấc mơ”. Phải, đúng là như vậy. Nếu mọi trải nghiệm của tôi chỉ là ảo ảnh, thì làm sao tôi có thể biết những ký ức sâu kín của “người bạn Canada” ở phía bên kia đại dương? “Haiz.” Tôi khẽ thở ra một hơi thật dài. Tôi không điên. Vậy nên giờ tôi chỉ còn một việc — tỉnh dậy và tìm cách trốn thoát khỏi đây. Nghĩ vậy, tôi đọc nốt phần cuối của bức thư. [Nhưng nếu những gì anh nói là thật, thì tôi mong rằng điều đó không xảy ra.] [Bởi nếu vậy, thì tôi — người bạn à anh biết — đã chết trong thế giới đó, và bản thân tôi hiện tại chỉ là một kẻ giả tạo được sinh ra… chẳng phải điều đó thật đáng buồn sao? Tôi có gia đình và người yêu.] [Tôi không rõ về những gì anh đã trải qua, nhưng tôi tin rằng những gì mình đang sống là hiện thực.] [Dĩ nhiên, tin vào điều gì là lựa chọn của anh.] [À, và nếu anh cảm thấy cô đơn, cứ việc gửi thư cho tôi bất cứ lúc nào. Dù chưa từng thấy mặt nhau, và dù ở cách xa nửa vòng Trái Đất, tôi vẫn có cảm giác chúng ta sẽ có thể trở thành bạn tốt.] [P/S: Tôi cũng nghe về tuổi thơ của anh. Anh thật mạnh mẽ. Tôi tin rằng anh sẽ vượt qua được tất cả và tôi sẽ cổ vũ cho anh từ nơi này.] Đọc hết thư, tôi lại khẽ buông một tiếng thở dài. “Haiz.” Lạ thật. Cảm giác của tôi thật phức tạp trên nhiều góc độ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang