Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 676 : Ký ức về mẹ

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:05 30-10-2025

.
Dần dần, tôi mở mắt ra—từng âm thanh lọt vào tai, từng hình ảnh hiện lên trong tầm nhìn được ghép lại thành ý thức. “…có phải là người này hay không? Tôi nghĩ là đúng rồi thì phải?” Trước hết, cổ tay tôi bị còng lại và gắn chặt vào một thanh kim loại. Tôi thử lắc nhẹ! Nơi này là bên trong một chiếc xe tải lớn đang di chuyển. “Không, nhưng nếu là gã đó thật, thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một người đã mất tích hơn một năm sao lại đột nhiên được tìm thấy ngay trong nhà mình? Trong tài liệu cũng không có ghi chép nào cho thấy gã này có xu hướng kích động đến thế.” Hmm… đây là bối cảnh của giấc mơ này sao? Vậy là phần nội dung tôi vừa trải qua là phần hướng dẫn của trò chơi, chỉ là độ khó của nó cao đến mức nực cười thôi. Không chỉ có năm gã đàn ông to khỏe xông vào sau khi nhập mật khẩu, mà còn dùng cả súng điện nữa. Làm sao một người bình thường có thể chống lại lực lượng đó? ‘Nếu đã cho quái vật một vũ khí tầm xa, thì chẳng phải họ ít nhất cũng nên để lại cho tôi một cái khiên sao?’ Giả sử mục đích của việc trang bị cho họ nhiều thứ đến vậy là để tôi không thể chống trả, vậy thì việc bị bắt hẳn là một phần của câu chuyện. Có lẽ thử thách thực sự sẽ bắt đầu từ đây. “Đừng suy đoán nữa! Khi trở lại đồn cảnh sát, chúng ta sẽ quét vân tay của hắn. Để xem hắn có thật là Lee Han-soo hay không.” Phù, dù sao thì cũng thật tốt vì không bị hiểu ngay tại chỗ. Còn sống là còn hy vọng. “Đội trưởng Kang? Hắn đang cười sao?” “Cái gì?! Hắn tỉnh rồi sao?” Khi người ngồi cạnh nhận ra tôi đã tỉnh, Đội trưởng Kang đang ở ghế phụ lập tức quay đầu lại với vẻ kinh hãi. ‘Gì cơ, tôi đã không thể giải quyết hắn sao?’ Có vẻ tôi đã thả tay ra quá sớm rồi chăng? Nhưng quan sát xung quanh, trong xe chỉ còn lại bs người. Có lẽ hai gã bị thương đã được đưa đi bệnh viện để điều trị. “Lee Han-soo! Ngồi yên đó cho tôi! Dù anh đã trải qua những chuyện gì đi nữa, nếu anh lại gây rối thêm lần nào nữa, thì dù cho mẹ anh có van xin thế nào đi nữa, tôi cũng buộc phải xử lý theo luật!” Đội trưởng Kang trông có vẻ rất lo rằng tôi sẽ lại nổi cơn trong xe. Tôi trông ngu xuẩn lắm sao? “Vâng, xin lỗi, tôi sẽ ngồi yên.” Tôi cố dùng giọng lễ độ nhất có thể, để họ thấy rằng tôi không định gây thêm rắc rối. Nhưng mà… tình huống này thật nực cười. “Cái gì đây, đồ khốn… sao tự nhiên ngươi lại ngoan ngoãn như thế?” ‘Bởi vì ta đang ở trong tầm bắn của súng điện, tên khốn tò mò ạ.’ Nếu cơ thể này vẫn là cơ thể của một chiến binh có thể bóp nát còng tay trong chớp mắt thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng ‘người bình thường’ Lee Han-soo sẽ hoàn toàn vô dụng trước một chiếc còng tay. Vì vậy… ‘Có thể đây là kiểu nhiệm vụ trốn thoát. Vậy ra bên cạnh những giấc mơ cần đánh thắng quái vật để trốn thấy thì còn có những loại như thế này.’ Thay vì liều lĩnh bỏ trốn không có kế hoạch, tôi quyết định sẽ tạm thời ngoan ngoãn hợp tác để thu thập thông tin. Hiện tại tôi đã có thể khẳng định đây chỉ là phần hướng dẫn mà thôi, vậy nên… “Thưa sĩ quan, vừa nãy tôi chỉ đang trong trạng thái hoảng sợ và không thể làm chủ được hành vi của mình. Tôi đã rất bất an khi thấy người lạ đột nhập nhà mình bằng mật khẩu, vậy nên tôi đã có những hành vi tự vệ quá khích. Tôi muốn chân thành xin lỗi vì chuyện đó.” Tôi ném mạch suy nghĩ của một Barbarian sang một bên và nhặt lại con người hiện đại mà mình đã bỏ quên từ rất lâu. Nhưng kỳ lạ thay, sau khi nghe xong, vẻ mặt của Đội trưởng Kang lại càng thêm kỳ quái, chẳng hề dịu lại chút nào. “Thật là nhảm nhí.” Huh? Đây là cách mà một viên sĩ quan cảnh sát đáp lại lời xin lỗi sao? Có lẽ tôi đúng là nên “tiễn” hắn đi từ đầu… “Anh đã cười.” Hả? “Tuyệt đối không có, thưa sĩ quan.” “Ha… quả là một ngày may mắn khi vớ phải kẻ tâm thần này. Này, khi nãy gã này gọi chúng ta là gì ấy nhỉ?” “Hắn nói là ‘ Goblin Sĩ quan’.” À, cái đó à… “Haha, tôi có chút kích động nên đã nói linh tinh. Sao ta không bình tĩnh lại, và nghe tôi giải thích…” “Ngậm miệng!!” Đột nhiên xe tăng tốc mạnh khiến tôi suýt ngã dúi dụi. “Im đi, thằng khốn!! Ta đang cố hết sức để không phát điên lên đấy!!” A! Coi chừng nước bọt chứ. “····” Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng hiểu sao hắn lại bực bội đến thế, nhưng tốt hơn hết là không nên chọc giận hắn thêm. Vì vậy, tôi im lặng và tự sắp xếp lại suy nghĩ. ***** Chẳng bao lâu, xe dừng lại trước đồn cảnh sát và cửa xe bật mở. Ánh nắng ấm áp đâm thẳng vào mắt, luồng gió tự do mang theo hương hoa thoảng qua cánh mũi tôi. “Xuống xe đi.” Ồ, bọn chúng vừa để lộ sơ hở— “Hãy dẹp bỏ hết những suy nghĩ không nên cho đi, nếu ngươi không muốn nếm mùi điện thêm lần nữa.” Nhạy cảm đấy. ‘Được rồi, cứ bình tĩnh. Thời điểm bọn chúng tháo còng tay ra mới là lúc kế hoạch nên bắt đầu.’ Từ bỏ ý định tẩu thoát, tôi bước theo Đội trưởng Kang vào trong đồn cảnh sát, hai tay vẫn bị còng lại. Sau đó, đón thang máy, chúng tôi đến phòng thẩm vấn. ‘Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…’ Dù không phải toàn bộ tòa nhà, nhưng cả tầng này đều đầy những “Goblin sĩ quan”… Cái tutorial này bao giờ mới kết thúc đây? Sau khi lấy dấu vân tay theo chỉ dẫn của Đội trưởng Kang, tôi bị tạm giữ một lúc trong phòng giam. Rồi chẳng bao lâu sau, họ lại gọi tôi lên thẩm vấn. “Tôi đã liên lạc với gia đình anh rồi, họ sẽ đến sớm thôi. À, vì anh bất tỉnh trước đó nên chắc không nghe rõ. Giờ tôi sẽ nói lại: anh có quyền giữ im lặng…” Đội trưởng Kang lần này dùng giọng lịch sự hơn trước hẳn, và ngay sau khi đọc xong cảnh báo Miranda, ông ta bắt đầu hỏi: “Tên: Lee Han-soo, tuổi: 30. Biến mất khỏi nhà của mình từ hơn một năm trước. Giờ hãy nói cho tôi biết, tại sao hôm nay anh lại có mặt ở đó?” “Không biết. Vừa mở mắt ra tôi đã thấy mình ở đó rồi.” Một câu trả lời trung thực, không thêm bớt chút nào. Nhưng có vẻ cách nói hơi cộc lốc theo kiểu Barbarian của tôi đã khiến họ khó chịu. Người bên cạnh Đội trưởng Kang đập tay thật mạnh lên bàn trong sự giận dữ: “Cái gì cơ tên nhãi ranh này. Ngươi dám nói chuyện trống không với Đội trưởng Kang à!” “Dừng lại đi, Thanh tra Park! Người này mất tích hơn một năm rồi! Chúng ta chưa rõ anh ta đã trải qua chuyện gì nên tạm thời cứ nhịn đi đã.” “Nhưng thưa Đội trưởng! Jihoon đã bị tên khốn này đưa vào phòng cấp cứu! Phòng cấp cứu đó!” “Đủ rồi. Nếu anh còn cản trở việc điều tra thì cút ra ngoài cho tôi!” Jun Ah, kẻ đang bực bội vì mệnh lệnh của Đội trưởng Kang, hậm hực quay đầu đi. “Ha, xin lỗi vì đã làm ầm ĩ. Anh Lee Han-soo, chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc thẩm vấn. Hiện tại chúng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Dĩ nhiên, anh có quyền giữ im lặng, nhưng tôi mong anh đừng làm vậy, vì lợi ích của cá nhân anh.” “Vâng, ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ hợp tác đầy đủ với cuộc điều tra.” “Không, đừng có xem nhẹ chuyện này. Hai cảnh sát của Hàn Quốc đã bị trọng thương, một người khác thì suýt bị bóp cổ đến chết. Nếu những lời khai của anh không bảo vệ được anh thì anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy, hiểu chứ?” “Vâng.” Tôi trả lời một cách hời hợt. Đội trưởng Kang chỉ thở dài nặng nề rồi tiếp tục phần thẩm vấn. Tôi cũng cố gắng hết sức đáp lại bằng thái độ thành khẩn hơn trước. Vấn đề là người đối diện lại không hề cảm thấy thế. “Vậy tức là, trong lúc chơi một trò tên là [Dungeons & Stones], anh đã tỉnh lại và nhận ra mình bị hút vào trong thế giới của trò chơi đó?” “Đúng vậy.” “Và cách nói chuyện kỳ lạ kia là vì anh phải sống sót trong thế giới đó với thân phận một người thuộc tộc ‘Barbarian’. Sau đó, khi đang thám hiểm một nơi tên là Thác Mộng Ảo, anh đã ngủ thiếp đi và rồi tỉnh lại ở đây, đúng không?” “À, đúng rồi.” Trong khi tôi đang gật đầu tán thưởng vì cách sắp xếp và tổng hợp thông tin chuyên nghiệp của ông ta, thì bên cạnh vang lên một tiếng cảm thán — mà thực ra chẳng có chút cảm thán nào. “Chà, đúng là bệnh nặng thật.” “Có phải là tâm thần phân liệt không?” “Tôi đoán là vậy.” Bị xem như một kẻ điên cảm giác không dễ chịu lắm, nhưng có thể coi đây là một tín hiệu tích cực. Vì khi họ nghĩ tôi không bình thường, cảnh giác của họ sẽ giảm xuống. Và những người này, dẫu có là cảnh sát, cũng đều là địch. Nghĩ đến đó, tôi nhẹ nhàng… Click, click. Cầm cây bút bi đặt trước mặt lên, tôi xoay nó thử vài vòng giữa các ngón tay. ‘Đầu bút khá sắc.’ Chỉ vừa đủ sắc để gây tổn thương cho da thịt nhưng nếu tấn công vào những chỗ hợp lý, chẳng hạn như mắt, nó có thể gây ra vết thương nghiêm trọng hoặc thậm chí là tàn tật vĩnh viễn. ‘Tốt, ngoài ra mình cũng đã biết cách tháo còng tay rồi.’ Nhờ không bỏ lỡ từng chi tiết nhỏ trong lúc bị thẩm vấn, tôi đã quan sát được cách tháo còng. Tôi học được điều đó khi nhìn sang người bị hỏi cung ở bàn bên cạnh. ‘Thắt lưng.’ Đúng vậy. Những viên cảnh sát này luôn đeo chìa khóa còng tay ở thắt lưng. Nói đơn giản — chỉ cần hạ gục Đội trưởng Kang, tôi có thể lấy chìa khóa từ đai lưng ông ta và tháo còng trong tích tắc. “Đội trưởng, tôi nghĩ trong trường hợp này chúng ta nên gửi hắn đi giám định tâm lý trước khi tiếp tục thẩm vấn.” “Tôi sẽ xử lý chuyện này, vậy nên cậu lo việc viết báo cáo đi. Cậu rảnh chứ?” Sau đó, tôi vẫn tiếp tục trả lời thật lòng, còn Trưởng nhóm Kang lại lắng nghe bằng thái độ nghiêm túc một cách lạ lùng, hoặc cũng có thể là đang cảm thấy hứng thú. Không biết đã trôi qua bao lâu, ông ta lên tiếng: “Anh có đói không? Ăn chút gì trước đã. Anh thích mì tương đen hay mì cay?” “Tôi chọn mì tương đen. À, cho thêm tôi một chai cider nữa.” (Dịch giả-kun: cider là một loại nước uống có ga vị chanh của Hàn.) “…Được.” Tôi gắp lấy một đũa mì tương đen mà Trưởng nhóm Kang mang đến và lần đầu tiên trong suốt từ lúc bắt đầu giấc mơ này, một cảm giác lạ lẫm tràn lên trong tôi. “Mùi vị này… nó chân thật như thể tôi đã thực sự trở về Hàn Quốc vậy.” “Tại sao anh lại cảm thán như vậy?” “À… chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.” “Kỳ lạ sao? Mùi của nó vẫn bình thường mà.” “Lần trước tôi cũng ăn mì tương đen trong giấc mơ. Nhưng khi đó, tôi chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.” Nghe tôi nói vậy, Đội trưởng Kang im lặng nhìn tôi thật lâu với ánh mắt khó tả, rồi đứng dậy. “Thẩm vấn đến đây thôi. Ăn xong thì trả bát lại. Lát nữa sẽ có người muốn gặp anh.” “Có người nào muốn gặp tôi sao?” “Còn ai nữa? Lee Han-soo, anh... À, họ đây rồi. Bác gái, bên này!” Vừa quay lại theo tiếng gọi của Đội trưởng Kang, tôi bắt gặp một người tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây. “Han Soo…” Chiếc váy dài mà bà luôn thích mặc. Đôi giày thể thao cũ kỹ. Chiếc mũ rộng vành che đi mái tóc xơ xác. Và khuôn mặt mà tôi vẫn luôn muốn gặp lại, đồng thời cũng không bao giờ muốn nó xuất hiện trước mặt mình lần nào nữa. “Ahhh…!” Mẹ tôi bật khóc, ôm miệng nức nở. Thấy thế, tôi bật cười. “Puh-uh.” Phản ứng này, đúng là mơ thật rồi. “Puh-uh! Hahahahaha!!” Tôi cười như phát điên, nhưng tại sao cảm giác này lại khó chịu đến thế? ***** Một căn phòng dành cho một người trong một khu nhà trọ giá rẻ mà tôi không nhớ tên, đó là nơi tôi sống cùng mẹ trong quá khứ. Mẹ luôn phải bận bịu với công việc đến tận khuya và tôi khi đó còn quá non nớt để hiểu bà. Mẹ không dịu dàng lắm. Mẹ thường hay hỏi tôi tại sao bà lại phải sinh ra một đứa như tôi và bật khóc. Nhưng mà tôi vẫn rất thích mẹ. Tôi chỉ ước rằng mẹ sẽ ở bên mình, dù chỉ một lần, để lắng nghe những lời than phiền trẻ con của tôi. Và hôm đó, mẹ đã làm vậy. Bà đọc cho tôi nghe những cuốn sách mà tôi thích nhất. Và khi bụng chúng tôi đều đã reo lên, bà đã nấu cho chúng tôi một ly mì gói. Chúng tôi ôm nhau thật chặt, cười đùa và ăn vụng bánh kẹo dưới tấm chăn để tránh né cơn lạnh của căn phòng đơn đó. Tôi đã nói, “Ước gì ngày nào cũng như hôm nay.” Mẹ tôi cũng thế. Ngày hôm sau, mẹ dẫn tôi đến công viên giải trí. Và đó — là ngày cuối cùng tôi gặp mẹ trong ký ức tuổi thơ của mình. Mẹ đột nhiên biến mất trước vòng quay ngựa gỗ. Cho đến tận khi công viên đóng cửa, nhân viên bảo vệ mới tìm ra ra tôi đang ngồi khóc một mình trên chiếc ghế đá trước vòng quay. Sau đó thì… tôi không còn nhớ rõ nữa. Có rất nhiều người lớn tìm đến tôi, rất nhiều nơi tạm trú, nhiều đến mức mỗi đêm tôi lại ngủ ở một nơi khác nhau. Bỏ rơi trẻ em và bạo hành. Tước quyền nuôi dưỡng. Người lớn sử dụng những từ khó hiểu khi tôi không ở đó, và đến một lúc, tôi nhận ra một điều — tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại mẹ nữa. ‘Tôi hiểu rồi. Bà đã chán ngấy mọi thứ.’ Giờ nghĩ lại, tôi hiểu vì sao mẹ lại làm vậy. Một đứa trẻ bệnh tật luôn gây phiền toái cho người khác. Hơn nữa, còn là một đứa trẻ luôn mang lại tai ương. Lee Han-soo. Đó là tôi. Vậy nên, chuyện đó rất hợp lý. Cho dù là mẹ ruột của tôi, bà cũng chỉ là một cô gái trẻ không lớn hơn tôi của hiện tại bao nhiêu, và cô ấy cần có nơi để trút bỏ nỗi oán hận. Niềm khao khát được rũ bỏ tất cả và chạy trốn có lẽ đã tích lũy từng ngày. Tôi hiểu điều đó. Nhưng mọi chuyện diễn ra sau đó lại lật đổ những giả định của tôi. 『Aaaaa! Đừng lại gần! Đừng lại gần tôi nữa! Làm ơn biến mất khỏi cuộc đời tôi đi!』 Một ngày nọ, tôi trưởng thành và tìm đến gặp mẹ. Đó là câu nói đầu tiên tôi nhận được từ bà sau rất nhiều năm xa cách. Nhìn cảnh mẹ la hét và gào khóc trong sợ hãi, tôi chỉ im lặng quay người bỏ đi. Từ đó, tôi không bao giờ tìm đến bà nữa. Thế nên, khi nghe Hyeonbyeol nhắc đến mẹ, tôi thật sự ngạc nhiên. 『Bà ấy đã dành nhiều thời gian để nói về quyền thừa kế… và hỏi liệu có cách nào để tuyên bố anh đã chết trước khi thời hạn mất tích chính thức kết thúc không.』 Vì sao? Vì bà đã nhận được thông tin và tham lam số tiền thừa kế à? Hay bà chỉ muốn xác nhận rằng tôi đã biến mất khỏi cuộc đời mình? Chỉ có bà mới biết câu trả lời. Nhưng có một điều là chắc chắn. “Ahhh… Han Soo… mẹ xin lỗi… mẹ thật sự xin lỗi…” Người phụ nữ đang khóc nức nở kia — không phải là người mẹ mà tôi biết. Nhờ vậy, tôi đã có thể càng chắc chắn hơn, đây chính là một thế giới trong mơ. “Mẹ thật sự rất muốn gặp con và nói với con điều này. Mẹ biết là mẹ không xứng đáng với nó, nhưng con có thể tha thứ cho mẹ được không…người mẹ ngu ngốc này…?” Nhìn người mẹ đang nức nở trước mắt, tôi lặng lẽ đưa ra kết luận. ‘Có lẽ mình có thể lợi dụng chuyện này.’ Phải, điều này không hề tệ chút nào. Tôi kìm nén mọi cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, rồi chậm rãi đưa tay ra. “Con sẽ tha thứ cho mẹ. Con chắc chắn sẽ làm như vậy.” “Thật sao…?” “Vâng. Vì chính mẹ đã dạy con như thế mà.” Như một linh mục tha thứ cho tất cả những lỗi lầm, tôi vươn tay ra và đặt tay mình lên tay bà. Bàn tay của Lee Han-soo không hề to lớn như Bjorn Jandel, nhưng nó vẫn đủ lớn để bao trùm tay của mẹ và mang lại hơi ấm. Trong khi nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay mẹ, tôi chậm rãi quay sang Đội trưởng Kang. “Sĩ quan cảnh sát, ông có thể tháo còng cho tôi một chút được không?” “Không được.” Ugh. Cách này không có tác dụng rồi. (Dịch giả-kun: không phải xạo l chứ chương này t dịch hay vl, một nửa là văn phong của t đấy. Bản dịch tiếng Anh chả có tí cảm xúc nào.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang